Hoa Sơn Tái Khởi (Phần Mở Đầu)
Chapter 33 Tên khốn nhà ngươi là người của Tông Nam ư? (3)

Chapter 33. Tên khốn nhà ngươi là người của Tông Nam ư? (3)


 

“Đại sư huynh! Đại sư huynh!”

“Có chuyện gì mà náo loạn vậy?”

“Sư huynh có nghe tin gì chưa?”

Nhuận Tông cười khẩy.

“Nghe rồi thì ta có cần hỏi đệ không?”

“Không phải đã có rất nhiều tin đồn ư? Sư huynh chưa nghe thấy sao?”

“Có tai thì gì chẳng nghe được.”

Khi Nhuận Tông bình tĩnh trả lời, Chiêu Kiệt càng làm ầm lên.

“Hoá ra những thương nhân Hoa Âm hay đến đòi nợ chúng ta trước đây chỉ đại diện kinh doanh cho Hoa Sơn thôi. Các cửa tiệm của họ thực chất đều thuộc Hoa Sơn.”

“Thì ra là vậy.”

“Bây giờ Hoa Âm đang loạn hết cả lên rồi. Các quan binh đang chiếm giữ và tịch thu tài sản của bọn họ.”

“Ta cũng có nghe nói.”

“Ôi chao, đại sư huynh! Sao sư huynh thản nhiên vậy? Ha! Đây là lý do vì sao đệ không muốn nói chuyện với những người muốn trở thành đạo sĩ đấy!”

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)


 

Chiêu Kiệt đánh vào ngực như thể rất bức bối.

“Chuyện đó lớn đến vậy sao?”

“Đương nhiên là lớn rồi. Chuyện này vô cùng tuyệt luôn ấy. Sư huynh có biết chúng ta sẽ nhận được bao nhiêu tiền nếu tịch thu tất cả tài sản của bọn họ không? Chưa kể đến tài sản, chỉ cần lấy lại tất cả các cửa tiệm thì từ nay về sau Hoa Sơn sẽ không cần phải lo cơm ăn áo mặc nữa.”

“Vậy sao…?”

Nhuận Tông nhìn Chiêu Kiệt với đôi mắt lạ lùng như thể biết được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Ngay từ đầu hắn ta đã có ý định trở thành một đạo nhân, và từ khi sinh ra hắn ta cũng không xuất thân từ thương giới. Nên có lẽ vì thế mà cách nhìn của hắn ta và một người là con của thương nhân như Chiêu Kiệt về việc này hoàn toàn khác biệt.

“Có vẻ việc này lớn hơn ta nghĩ.”

“Ôi, sư huynh của ta ơi. Sư huynh sau này cũng sẽ dẫn dắt Hoa Sơn. Nếu không sư huynh không nhận biết được sự quan trọng của tiền bạc thì sẽ gặp rắc rối lớn đấy.”

“Ừm. Ta nên ghi nhớ lời này của đệ.”

Hắn ta đã nghe tin này, nhưng cũng chưa bao giờ xem trọng việc này như vậy. Hắn ta chỉ nghĩ rằng nhờ việc này mà tránh bị đòi nợ, nhưng việc này dường như việc này quan trọng hơn hắn ta nghĩ.

Vì vậy một nghi vấn mới nảy ra trong đầu hắn ta.

“Nhưng mà sao chuyện này lại xảy ra đột ngột như vậy? Tại sao Chưởng Môn Nhân lại chịu đựng sự sỉ nhục đến tận bây giờ?”

“Chuyện, chuyện đó…”

“Hửm?”

Khuôn mặt của Chiêu Kiệt trở nên phức tạp một cách kỳ lạ.

“Nghe nói là họ đã tìm được sổ sách ngày xưa.”

“Sổ sách?”

“Đúng vậy. Là sổ sách liên quan đến việc các cửa tiệm của Hoa Sơn. Họ tìm thấy được vài ngày trước nên mới có thể xoay chuyển tình thế…”

Chiêu Kiệt khéo léo rút gọn câu chuyện. Và Nhuận Tông cũng hiểu vì sao Chiêu Kiệt lại có vẻ mặt lúng túng như vậy.

“Đã tìm thấy vài ngày trước.”

“Đúng vậy.”

“Một cuốn sổ đã được phát hiện cách đây vài ngày. Và cuốn sổ đó chắc chắn có hình dạng một cuốn sách phải không?”

“Phải.”

Nhuận Tông cười bất lực.

“Trùng hợp thât. Cuốn sổ đó vậy mà lại được tìm thấy chỉ cách vài ngày trước khi đến hạn. Đúng chứ?”

“... Đúng vậy.”

Chiêu Kiệt và Nhuận Tông không thể nói gì thêm và trao nhau những ánh mắt tinh tế.

‘Cái rương đó.’

‘Rõ ràng là có cuốn sách ở đó.’

Nó quá trùng hợp để có thể là một sự tình cờ ngẫu nhiên. Hơn nữa, phản ứng của Chưởng Môn Nhân khi kiểm tra không phải là quá cực đoan sao?

“Điều đó không thể nào.”

“Ta cũng thấy như vậy.”

Khuôn mặt của Chiêu Kiệt và Nhuận Tông trở nên tối đi.

“Hơn nữa, phản ứng của tên đó…”

“Rất kỳ lạ.”

“Ôi chao! Cái gì đây? Sao lại có cục đá nhô lên ở đây thế!”

“Không phải, trời đất ơi! Ai lại để mấy thứ này ở đây? Lạ nhỉ? Hơ hơ hơ. Thật kỳ lạ.”

“Ta có nên đào không? Ta thử đào có được không? Hahahaha. Hahaha. Cái gì có thể được chôn ở đây nhỉ? Thật kỳ lạ. Có khi nào là một kho báu không nhỉ.”

Nhuận Tông nhắm chặt mắt lại.

Nếu muốn đánh lừa người khác thì cũng phải diễn cho thật vào chứ. Thiệt tình.

Hắn ta không thể quên giọng nói gượng gạo đó. Con nít lên ba khi nghe thấy cũng phải nghĩ rằng ‘Tên tiểu tử đó lại đang bày trò kỳ quặc gì nữa đây.’

Chiếc rương lộ ra sau màn trình diễn tệ hại đó…

“Đúng không?”

“Chắc là vậy?”

Khuôn mặt của Chiêu Kiệt và Nhuận Tông trở nên nghiêm trọng.

“Rốt cuộc thì hắn tìm thấy nó ở đâu chứ?”

“... Chúng ta càng muốn biết thì sẽ không biết được đâu.”

“Grừ.”

Nhuận Tông lắc đầu.

Có quá nhiều điểm đáng ngờ. Ngay cả khi hắn ta có không chú ý, nhưng mọi thứ dường như rất kỳ lạ.

Tuy nhiên, lý do Nhuận Tông không cảnh giác với Thanh Minh là vì sự chân thành của hắn đối với Hoa Sơn rất rõ ràng.

Việc lần này cũng không ngoại lệ. Chẳng phải Hoa Sơn cũng được hưởng lợi từ việc Thanh Minh tìm thấy những cuốn sổ sách đó sao?

“Dù sao thì…”

Đúng lúc đó.

“Đại sư huynh!”

Một giọng nói lớn vang lên từ bên ngoài phòng.

“Có chuyện gì?”

“Sư huynh có thấy Thanh Minh ở đâu không?”

“Sao thế?”

“Chưởng Môn Nhân đang tìm hắn nhưng đệ không thấy hắn đâu. Trong phòng cũng không có.”

“... Hửm?”

Nhuận Tông đang cố gắng giữ bình tĩnh bỗng trở nên cứng đờ, và ngay sau đó vẻ mặt hắn trở nên u ám.

“Vâng. Không thấy đâu cả.”

“Không, không thể nào!”

Nhuận Tông đứng bật dậy. Và sau đó hắn ta bắt đầu chạy vội về phía phòng của Thanh Minh.

Nhuận Tông đá cửa bước vào và mở tủ của Thanh Minh.

“Sư huynh! Có chuyện gì vậy?”

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)


 

Sau đó, Chiêu Kiệt vội vã đi theo Nhuận Tông vào phòng và hét lên.

“... Không có.”

“Hả?”

“Cái đó biến mất rồi.”

Nhuận Tông chỉ vào tủ quần áo trống rỗng. Trong đó đặt bộ hắc y của Thanh Minh.

“Hả? Hắn bỏ cả võ phục rồi đi đâu…”

Vào lúc đó, đôi mắt của Chiêu Kiệt mở to.

Việc cởi bỏ bộ võ phục có nghĩa là hắn đã mặc một bộ y phục khác. Nhưng quần áo thường ngày cũng được đặt bên cạnh võ phục. Bộ hắc y…

“Lẽ, lẽ nào.”

Bộ hắc y mà Chiêu Kiệt mang đến cho hắn trước đó đã biến mất.

Khuôn mặt của Nhuận Tông nhăn nhó.

“Lại nữa… hắn lại định gây chuyện tiếp ư?”

“...”

Hai người thật sự không biết Thanh Minh thực sự là hồng phúc hay tai ương của Hoa Sơn.

“Hô…”

Triều Kim Danh nhìn chiếc xe với vẻ mặt mất hồn. Chiếc xe chứa một phần của cải mà hắn ta đã tích lũy được cho đến nay.

Chiếc xe đầy ắp của cải như muốn nghiêng ngả.

Đối với một người không có tiền thì đó sẽ là một số tiền đáng kinh ngạc. Nhưng đối với những người ở đây, nhìn vào khối tài sản này để lại cho họ một cảm giác khó tả khi nhớ lại những ký ức đã dẫn đến tình trạng hiện tại của họ.

“Chỉ trong một buổi sáng…”

Giống như bị một tia sét đánh từ bầu trời xanh không một gợn mây.

Vừa chạy xuống từ Hoa Sơn, hắn ta đã thấy cửa tiệm của mình đã bị các quan binh chiếm giữ. Họ được trang bị vũ khí và bao vây cả cửa tiệm với lệnh chính thức tịch thu mọi thứ.

Hắn ta chỉ nghe thấy tiếng la hét của các quan binh ra lệnh tịch thu đồ đạc của mình.

Điều duy nhất khiến những người phản đối nhận lại là lời mắng mỏ rằng nếu không có yêu cầu của Chưởng Môn Nhân Hoa Sơn thì tất cả họ đã bị đưa đến quan phủ.

‘Chuyện gì đang xảy ra vậy?’

Nếu vậy thì có nghĩa sổ sách đó là thật.

Triều Kim Danh không khỏi cảm thấy bất công. Ai có thể nghĩ rằng cửa tiệm được điều hành qua nhiều thế hệ lại thuộc về Hoa Sơn? Vì nó được điều hành bởi phụ thân của hắn ta nên hắn ta tưởng nó là của mình.

Chỉ trong một buổi sáng mà họ bị lấy đi cửa tiệm và đuổi khỏi Hoa Âm. Có nơi nào khác trên thế gian lại bất công như vậy không?

Biểu cảm của những người khác cũng tối sầm như thế.

Khi nhìn thấy những chiếc xe bắt đầu nối đuôi nhau đi, Triều Kim Danh sụp đổ.

“... Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?”

“Không thể nói thành lời được nữa rồi.”

Tiếng thở dài vang ra từ khắp nơi.

Bọn họ ngay lập tức bị đuổi khỏi Hoa Âm, nhưng người nhà của họ thì được ở lại thêm một chút. Bây giờ dù là cơm hay cháo, bọn họ cũng phải giao lại cho người nhà và rời khỏi Hoa Âm.

“Chúng ta thật sự phải rời đi như thế sao?”

“Nếu không thì phải làm sao?”

“Cũng phải thử chống đối chứ…”

“Chống đối?”

Trần Dĩ Tán của Hoa Doanh Cốc Khách trừng mắt nhìn Triều Kim Doanh với ánh mắt đầy sát khí.

“Ngươi không thấy lúc nãy Sở Điếm Chủ chống đối liền bị đem lên quan phủ sao? Chúng ta là tên ăn cắp, ăn cắp đấy. Nếu Chưởng Môn Nhân không niệm tình xưa thì chúng ta đã ngồi trong ngục lao rồi chứ không phải rời khỏi Hoa Âm đơn giản thế này đâu. Còn nữa ngươi định sẽ tranh giành với họ bằng cách nào chứ?”

Vai của Triều Kim Danh rũ xuống.

“Chết tiệt.”

Trần Dĩ Tán cáu kỉnh quay đi.

“Đi thôi.”

“Vừa, vừa nãy?”

“Ngài không nghe nói trong vòng một canh giờ không rời đi sẽ bị tống vào ngục sao? Đây là biện pháp đối phó, chúng ta trước tiên phải đi khỏi Hoa Âm!”

Cuối cùng, Triều Kim Danh bất lực gật đầu. Những người đang theo dõi cũng đi theo phía sau với khuôn mặt tối sầm.

Sau khi đi được một thời gian, họ đã có thể rời khỏi Hoa Âm bằng xe ngựa của mình. Họ dựng chiếc xe ngựa dưới bóng cây một lát và bước xuống xe ngựa.

“... Đến đây là được rồi.”

“Có vẻ như những binh lính đang theo dõi từ phía sau đã quay trở về. Ta nghĩ bây giờ chúng ta có thể thư giãn rồi.”

“Nhẹ nhõm hẳn.”

“Bây giờ chúng ta phải làm gì?”

Ngay khi họ thoát khỏi tình huống khẩn cấp, những vấn đề khác bắt đầu lộ rõ.

Triều Kim Danh lén quay đầu lại nhìn Cung Vấn Liên. Nhìn thấy hắn ta không nói một lời nào từ nãy đến giờ, Triều Kim Danh gần như tức muốn vỡ bụng.

“Cung Lâu Chủ.”

Giọng nói phát ra một cách gay gắt.

“Chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Ngay khi Triều Kim Danh hỏi, những người khác bắt đầu tham gia.

“Nói gì đó đi!”

“Không phải Cung Lâu Chủ đã nói rằng chúng ta chỉ cần tin tưởng ngài ư? Chuyện này là thế nào!”

“Chúng ta đã tin tưởng vào ngài, và giờ chúng ta đã trở thành kẻ lừa đảo và trộm cắp. Ngài sẽ chịu trách nhiệm thế nào về việc này?”

Cung Vấn Liên từ từ ngẩng đầu lên.

“...”

Tất cả những người nhìn vào mắt hắn đều ngậm miệng lại. Đôi mắt luôn dịu dàng như một người thanh cao lịch sự của Cung Vấn Liên, đang tỏa sáng đầy sát khí.

“Bây giờ các người đang đổ lỗi cho ta sao?”

“...”

Những người bị đè nén bởi khí thế của Cung Vấn Liên vô thức lùi lại phía sau.

“Bọn, bọn ta không phải ý đó…”

“Đối sách…. hãy lập đối sách đi.”

Khi mọi người nao núng, Cung Vấn Liên áp đảo đám đông, càng tăng thêm động lực.

“Thật là những tên khốn thảm hại.”

“...”

“...”

Cung Vấn Liên lạnh lùng mắng.

“Dù sao thì ta cũng không có ý định xây dựng Hoa Sơn và giả vờ như vậy! Có ai trong số mọi người kiêu ngạo và vô liêm sỉ không? Chắc hẳn ai cũng ngầm biết điều này?”

Không một lời đáp.

Tuy nhiên, những người còn xấu hổ thì cúi đầu tối sầm mặt, nhưng đa số thì không.

Cung Vấn Liên dịu giọng lại một chút và nói.

“Không cần phải làm ầm ĩ lên đâu. Hiện tại chúng ta chỉ đang tránh mưa thôi. Mọi chuyện sẽ không bao giờ kết thúc như thế này đâu.”

“... Ngài nghĩ sao?”

“Cuốn sổ cái đó có thật sao?”

“...”

“Hẳn là đồ giả rồi.”

“Nhưng, nhưng mà quan phủ…”

“Mọi người phải biết rằng, với mối quan hệ của Hoa Sơn, việc thao túng tính xác thực của sổ sách không khó lắm! Chắc hẳn Chưởng Môn Nhân đã quyết định chia tài sản cho quan phủ rồi.”

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)


 

“À!”

Đám thương nhân gật đầu đồng tình.

“Vậy thì sao?”

“Bây giờ chúng ta hãy đến Lạc Dương. Chúng ta có thể giải quyết các vấn đề ở đó. Nếu họ cố gắng trấn áp chúng ta bằng sức mạnh như vậy, chúng ta sẽ phải đẩy lùi với sức mạnh lớn hơn! Ta nhất định sẽ trừng trị Hoa Sơn độc ác và tên Chưởng Môn Nhân đó!”

“Ồ ồ.”

“Đúng vậy! Làm sao có thể có một cuốn sổ từ trăm năm trước đột nhiên xuất hiện được chứ!”

“Chúng ta phải vạch trần hành vi của những kẻ lừa đảo này!”

Giọng nói của các thương nhân ngày càng lớn.

Nhưng trong đầu hắn lại đang nghĩ đến chuyện khác. Như Cung Vấn Liên đã nói, nếu có thể sử dụng sức mạnh của quyền lực thì sổ thật cũng có thể làm giả.

Sau đó, việc lấy lại tiền tài của cải của họ sẽ không phải là vấn đề lớn.

Thấy vậy, Cung Vấn Liên mỉm cười.

“Vì vậy, mọi người không có gì phải lo lắng cả. Mọi việc ta sẽ lo liệu nên mọi người chỉ cần tin tưởng và đi theo ta”.

“Chúng ta tin Cung Lâu Chủ!”

“Ngay từ đầu chúng ta đã tin ngài!”

‘Một lũ đáng thương.’

Cung Vấn Liên hơi cau mày.

Họ có thể là rác rưởi, nhưng hắn ta vẫn cần họ. Bởi vì có những người cùng lên tiếng sẽ tốt hơn là ở một mình. Một khi hắn ta dẫn những người này đến Lạc Dương, tình thế có thể được xoay chuyển. Hắn ta sẽ có một chỗ dựa vững chắc, có thể tiếp thêm sức mạnh…

“Thật nhảm nhí.”

Đúng lúc đó, một giọng nói lạ lẫm vang lên.

Cung Vấn Liên quay đầu lại.

 


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương