Hoa Sơn Tái Khởi (Phần Mở Đầu)
Chapter 32 Tên khốn nhà ngươi là người của Tông Nam ư? (2)

Chapter 32. Tên khốn nhà ngươi là người của Tông Nam ư? (2)

 

Không ai có thể mở miệng.

Bởi vì lời tuyên bố từ miệng của Huyền Tông quá sốc đối với bọn họ. Những người hiểu rõ lời nói của Huyền Tông có nghĩa là gì đang há hốc mồm, còn phần khác chưa nắm bắt được tình hình thì lại không dám mở miệng vì bị đè nén trong bầu không khí căng thẳng.

"Chưởng, Chưởng Môn Nhân!"

"Ý ngài là sao? Chưởng Môn Nhân?”

Xung quanh bắt đầu ồn ào náo loạn.

Bọn người thương nhân đỏ mặt hét lên đầy phẫn nộ, nhưng khuôn mặt Huyền Tông không mảy may thay đổi. Khí chất lạnh lùng không giống thường ngày của ông ta khiến bọn họ khó thở.

"Nghĩa trên mặt chữ."

"Ha, nhưng……!"

"Bọn ta thực sự không biết rốt cuộc đây là tình huống quái quỷ gì cả……."

Ngay lúc đó.

“Im lặng.”

Giọng nói lạnh lùng của Cung Vấn Liên đột nhiên vang lên khiến những người còn lại không dám nói nữa.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)


 

Ánh mắt của Huyền Tông và Cung Vấn Liên đối gắt với nhau trong không khí căng thẳng.

"Chưởng Môn Nhân."

"Xin mời nói. Cung Lâu Chủ.”

Thái độ của ông ta nhìn có vẻ vẫn vậy nhưng có điều gì đó đã thay đổi. Huyền Tông không còn giữ thái độ thoải mái ban đầu nữa, và sự nhẹ nhàng của ông ta cũng đã biến mất khi nhìn thấy sắc mặt khó coi của Cung Vấn Liên.

"Hình như ngài đùa hơi quá rồi đó."

"Đùa ư?"

“Đúng vậy.”

Ánh mắt của hai người lại đối diện nhau. Một người dễ nói chuyện như Huyền Tông cũng không hề nhún nhường trong giây phút này.

"Với vị trí Chưởng Môn Nhân của Hoa Sơn mà ta lại lấy chuyện này ra làm trò đùa với ngài thì đúng là hết thuốc chữa rồi nhỉ."

Cung Vấn Liên ngậm chặt miệng. Khẩu khí của hắn ta cũng với khác với thường ngày.

"Theo ghi chép sổ sách này, chắc chắn hầu hết các sản nghiệp kinh doanh đang nằm trong tay hiệp hội thương nhân Hoa Âm đều thuộc sở hữu của Hoa Sơn. Nếu ngài không thể đưa ra bằng chứng rằng số sản nghiệp kia đã được các người mua lại với cái giá cụ thể thì cho dù bây giờ Hoa Sơn có tịch thu những sản nghiệp kia các người cũng không có gì để nói".

"Ra là vậy sao."

“Đúng vậy.”

Cung Vấn Liên nở nụ cười. Nhưng nụ cười này hoàn toàn khác với những nụ cười ngạo nghễ mà của hắn ta từ trước đến nay. Đó là một nụ cười gượng gạo khó coi.

"Không phải muốn làm được vậy thì số sổ sách này phải là hàng thật sao?"

Huyền Tông nhìn chằm chằm vào Cung Vấn Liên mà không nói lời nào. Tuy nhiên, Cung Vấn Liên cũng không hề bị kìm hãm bởi ánh mắt đó và tiếp tục nói.

"Làm sao ngài chứng minh được các loại sổ sách đột nhiên xuất hiện này là thật?"

"Ý ngài là…"

Huyền Tông nheo mắt.

"Phải chăng Hoa Sơn đang cố tình giả mạo chứng cứ?"

 

"Hoa Sơn sẽ không làm chuyện như vậy."

Tâm tình Cung Vấn Liên có lẽ đã hơi lung lay. Nhưng điều đó không có nghĩa là thái độ của hắn ta thay đổi.

"Nhưng không phải Hoa Sơn cũng có thể đem đống sổ sách này ra để lừa sao? Chúng ta không thể tin vào số sổ sách này nếu nó chưa được kiểm chứng có phải là hàng thật hay không".

"Đúng vậy!"

"Chính xác là thế!"

Những thương nhân còn lại trong sân đã lên tiếng ủng hộ cho phát ngôn của Cung Vấn Liên.

Nhìn thấy hình ảnh đó Huyền Tông từ từ gật đầu. Và quay đầu lại nói với Huyền Linh.

"Các Chủ Tái Khuynh Các."

"Vâng, Chưởng Môn Nhân!"

"Đệ nghĩ sao?"

"Lời nói của họ có lý đấy ạ."

Vị Các Chủ Tái Khuynh Các kia và Huyền Tông đã nhìn nhau hỏi han qua lại mà nét mặt không hề thay đổi. Hình ảnh đó khiến các thương nhân vui vẻ.

"Nếu đúng thì phải làm sao?"

"Chưởng Môn Nhân. Có vẻ buổi thảo luận đi vào ngõ cụt rồi."

"Hửm?"

Huyền Tông vừa mỉm cười vừa nói.

"Việc phân biệt sổ sách có thật hay là không vốn dĩ không phải là việc mà chúng ta hay các vị ở đây có thể đảm nhiệm. Những lúc như thế này phải cần đến quan phủ chứ nhỉ?

“Đúng thế.”

Huyền Tông tiếp tục nói.

"Vì vậy, cách xác minh là hàng thật rất đơn giản, ta đã giao một nửa sổ sách cho quan phủ huyện Hoa Âm và đang chờ kiểm chứng. Nếu số sổ sách này được kiểm chứng là hàng thật thì quan phủ sẽ trực tiếp tịch thu các sản nghiệp vốn dĩ thuộc về Hoa Sơn."

Cung Vấn Liên mở to mắt.

“Ngài, ngài nói đã giao rồi sao?”

"Đúng thế. Sao vậy? Có gì không ổn à?"

Câu hỏi thản nhiên của Huyền Tông cơ thể Cung Vấn Liên run rẩy. Mồ hôi lạnh bắt đầu chảy dọc sống lưng hắn ta.

‘Tiêu rồi.'

Nếu có mặt ở Hoa Âm thì còn có thể đối phó được. Nhưng bây giờ Cung Vấn Liên đang ở Hoa Sơn. Trong lúc hắn ta vắng mặt, nếu quan binh đổ xô đến lâu điếm và điều tra thì những người ở đó sẽ không có cách nào để đối phó.

'Lão già đó!'

Cung Vấn Liên nhìn chằm chằm vào Huyền Tông với đôi mắt đầy sát khí.

Ngay từ đầu, Huyền Tông đã gọi bọn hắn đến Hoa Sơn với quyết định như thế này. Việc trực tiếp cho các thương nhân xem sổ sách và tranh cãi đạo lý đúng sai chỉ là trò che mắt. Điều mà ông ta thực sự nhắm đến là đá họ ra khỏi Hoa Âm.

"Ngài đã giao sổ sách cho quan phủ từ khi nào?"

"Hai ngày trước."

"… Hai ngày."

Cung Vấn Liên nghiến răng.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)


 

Hai ngày là thời gian đủ để kiểm tra xong tất cả sổ sách. Huyền Tông nói là đã giao một nửa nhưng sổ sách đâu thể đối chiếu chỉ bằng một nửa. Rõ ràng là toàn bộ sổ sách trong cái rương kia đã được xem xét xong hết.

 

Điều đó có nghĩa là quan phủ chỉ chưa công khai tính xác thực của sổ sách mà đang chờ đợi dưới chân núi để chuẩn bị tịch thu các sản nghiệp kinh doanh ở Hoa Âm rồi.

Hoa Âm luôn có mối quan hệ tốt đẹp với Hoa Sơn từ đời này sang đời khác. Giả sử nếu Chưởng Môn Nhân huy động mối quan hệ của Hoa Sơn để gây áp lực từ phía trên, thì không phải có thể thấy Hoa Âm như thế nào rồi sao?

Có lẽ bây giờ mọi chuyện sẽ loạn cả lên.

"Chưởng Môn Nhân!"

Giọng nói giận dữ phát ra từ miệng của Cung Vấn Liên.

Tuy nhiên, Huyền Tông không còn là người trước sau nhún nhường như hắn ta biết nữa.

"Hạ giọng xuống."

Khí thế nghiêm khắc tỏa ra từ người của vị Chưởng Môn Nhân phái Hoa Sơn. Mặc dù là Cung Vấn Liên hiếm khi ngạc nhiên hoặc bối rối với người khác nhưng dưới áp lực của Huyền Tông hắn ta buộc phải thu mình lại.

Tên của Hoa Sơn.

Cung Vấn Liên thậm chí không thể tưởng tượng được khí thế dưới cái tên đó, vị Chưởng Môn Nhân kia bây giờ trên người chỉ còn lại sự uy nghiêm.

"Các ngươi không có tư cách để mở miệng".

Huyền Tông nhìn chằm chằm vào các thương nhân bằng đôi mắt lạnh lùng. Một số người không thể chịu được sức nặng của ánh mắt đó đã cúi đầu lẩn tránh.

"Bằng hữu thực sự phải là người đưa tay ra khi đồng bạn của mình gặp khó khăn. Nhưng các ngươi lại cầm dao đâm sau lưng nhân lúc người khác gặp khốn đốn. Quay lại đi. Mọi chuyện sẽ kết thúc sau khi các ngươi trở về Hoa Âm. Đáng lẽ ta phải thu hồi tất cả mọi thứ thuộc về Hoa Sơn……."

Huyền Tông thở dài.

"Nhưng cũng không thể xem nhẹ những vất vả các người đã cống hiến trong thời gian qua. Vì vậy ta sẽ cho phép mỗi người lấy một phần tài sản của mình."

"Chưởng, Chưởng Môn Nhân."

Cho dù là người không tinh ý đến mức nào thì bây giờ cũng đã nhận ra sự việc không ổn.

"Đó là ân huệ lớn nhất mà bây giờ Hoa Sơn có thể cho các ngươi rồi."

Ngay lúc đó, Huyền Linh mở miệng.

"Chưởng Môn Nhân, bọn chúng là những người đã coi thường và cướp đi tài sản của Hoa Sơn. Không những thế, còn lấy oán báo ân. Đối với loại người như vậy, không cần phải bày tỏ thiện chí..…."

"Chỉ có thú vật mới cắn đứt mạch máu sống còn của kẻ khác, nếu ta làm vậy thì chả khác gì cầm thú cả".

Huyền Tông vẫy tay.

"Ta đã quyết định rồi, đừng đề cập đến việc này nữa."

"Vâng, Chưởng Môn Nhân."

Huyền Linh cúi đầu xuống.

"Xuống núi đi. Không phải nên trực tiếp dùng đôi mắt của các ngươi để kiểm chứng xem mọi việc đã diễn ra như thế nào à?"

Khuôn mặt của Cung Vấn Liên hoàn toàn méo mó. Hắn ta nhìn chằm chằm vào Huyền Tông như muốn giết chết ông ta tới nơi.

"Chưởng Môn Nhân. Không ngờ sau khuôn mặt hiền lành đó ngài lại che dấu tâm địa độc ác giỏi đến thế."

"Tâm địa độc ác……."

Huyền Tông đã nở nụ cười tươi rói ngay khi nghe câu này.

"Nếu ngươi cho rằng là đây là tâm địa độc ác thì ta cũng không còn cách nào. Hẳn điều này phải so sánh với các ngươi mới đúng."

 

"… Ta sẽ không quên món nợ này".

"Được rồi. Vân Nham. Dẫn bọn họ đến đó đi."

"Vâng, Chưởng Môn Nhân!"

Cung Vấn Liên lập tức xoay người. Không hề chờ sự dẫn dắt của Vân Nham mà đã bắt đầu đi bộ về phía sơn môn.

Các thương nhân đang ngẩn ngơ chú ý ánh mắt của hai người vừa nãy đã vội vàng bắt đầu chạy theo phía sau Cung Vấn Liên. Phải nhanh chóng xuống núi để kiểm tra tình hình của Hoa Âm.

Nhìn những thương nhân đi về phía cổng chính, Huyền Tông thở dài.

“Chưởng Môn Nhân! Ngài vất vả rồi.”

“Vân Nham.”

Huyền Tông mỉm cười nhẹ nhàng hướng về Huyền Linh.

"Bây giờ thì chuyện Hoa Sơn coi như giải quyết xong rồi!”

"Đừng có thở dài thoải mái thế. Chúng ta vẫn còn một chuyện nữa.”

"Còn chuyện gì lớn hơn chuyện này chứ? Mọi chuyện còn lại sẽ suôn sẻ thôi.” 

Nhìn Huyền linh vui vẻ như vậy khiến Huyền Tông cũng cười theo.

Đã mấy chục năm rồi ông ta mới lại nhìn thấy hình ảnh vui vẻ như vậy Các Chủ Tái Khuynh Các. Mỗi người ở Hoa Sơn đều đang mang trong mình một gánh nặng trên vai.

'Tất cả là nhờ đứa trẻ đó.'

Có thể nói hắn chính là hồng phúc của Hoa Sơn.

Nhất định phải thưởng lớn nhưng rốt cuộc món đồ gì mới có thể xứng đáng với tất cả những cống hiến này đây? Huyền Tông cứ cười hoài.

Huyền Tông đang chìm đắm trong suy nghĩ một lúc lâu, sau đó ánh mắt hướng về phía Lưu Tống Sơn và những thương nhân còn lại.

"Và…"

Những người đụng trúng ánh mắt của Chưởng Môn Nhân liền ngay lập tức cúi đầu

"Đến cuối cùng đây chính là những người không đánh mất đi lòng nhân nghĩa của mình."

Thái độ của Huyền Tông đối với những người còn lại hoàn toàn khác lúc nãy. Không mất đi sự nghiêm khắc nhưng chắc chắn mềm mỏng hơn rất nhiều.

“Chưởng Môn Nhân. Chúng ta không hề biết đến chuyện này…"

"Hoa Sơn chắc chắn sẽ lấy lại những gì thuộc về mình. Đương nhiên phải đưa mọi thứ trở về với căn nguyên của nó chứ. Nhưng sau này ta sẽ cho phép mọi người tiếp tục vận hành sản nghiệp hiện tại và nhận được doanh thu như bình thường."

"……."

Khuôn mặt của Lưu Tống Sơn hơi thay đổi.

Mặc dù bây giờ tình hình của bọn hắn tốt hơn nhiều so với những thương nhân lúc nãy vội vã xuống núi, nhưng vẫn không thoát khỏi việc bị Hoa Sơn lấy lại sản nghiệp. Nghĩa là Lưu Tống Sơn hắn không còn là Điếm Chủ của Bố Mộc Điếm nữa ư?

"Nếu……."

Ngay khi Lưu Tống Sơn định mở miệng, Huyền Linh đã chặn ngang.

"Tham vọng quá mức sẽ khiến người khác tức giận."

"……."

"Mặc dù sản nghiệp là của Hoa Sơn nhưng chúng ta không thể không thừa nhận đã ép người khác bằng chính tài sản đó, đây cũng là một tội lỗi. Môn phái chỉ đang cho các người cơ hội để giảm bớt gánh nặng tội lỗi đó thôi."

Lưu Tống Sơn thở dài một hơi.

Nếu tất cả những sản nghiệp hiện tại của Hoa Âm đều thuộc về Hoa Sơn thì Huyền Linh nói đúng.

‘Gia gia, rốt cuộc người đã làm trò gì vậy?’

 

Lưu Tống Sơn tự dưng cảm thấy rất hổ thẹn.

"Các Chủ Tái Khuynh Các."

"Vâng, Chưởng Môn Nhân."

"Không phải đây là những người này đã chịu giúp đỡ Hoa Sơn vào phút cuối sao?"

"Vâng."

"Cứ bàn lại chút đi. Để xem có hướng nào tốt hơn không. Hoa Sơn chúng ta là môn phái luôn hào hiệp với bằng hữu, đúng không?".

"Vâng, thưa Chưởng Môn Nhân. Đệ sẽ làm theo lời huynh."

Huyền Linh tiến lên phía trước và vẫy tay với các thương nhân.

"Mau đi lối này. Chúng ta sẽ đến Tái Khuynh Các để thảo luận nhiều hơn về chuyện này."

"… Vâng."

Các thương nhân đồng loạt đi theo Huyền Linh. Tâm trạng ai nấy đều phức tạp.

Trong khi tất cả mọi người đi xa, Huyền Tông ở lại một mình và yên lặng nhìn quanh Hoa Sơn.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)


 

Đây là cảnh vật mà ông ta nhìn thấy mỗi ngày. Nhưng Hoa Sơn hôm nay xuất hiện trong mắt ông ta có cảm giác hoàn toàn khác so những ngày trước.

Lầu các ảm đạm dường như tràn đầy sức sống hơn.

‘Tất cả mọi thứ đều phụ thuộc vào cảm nhận của con người đúng không?’

Không. Mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó.

Bao năm qua Hoa Sơn chỉ quanh quẩn với những sầu muộn, và đây chính là tin vui đầu tiên sau hàng chục năm. Dòng chảy là một thứ kỳ lạ, vì vậy nếu thay đổi phương hướng một lần, sẽ không dễ dàng quay trở lại như ban đầu.

Mở đầu thuận lợi sẽ khiến dòng chảy của Hoa Sơn suôn sẻ hơn so với trước đây. Huyền Tông đã tin như vậy.

Biết đâu nhân cơ hội ngày hôm nay, vinh quang của Hoa Sơn đã bị lãng quên có thể quay trở lại lần nữa.

'Nhất định phải như vậy chứ.'

Khuôn mặt đầy nếp nhăn của Huyền Tông nở nụ cười trong sáng như một đứa trẻ.

"… Ta, ta…"

Ngược lại, khuôn mặt không một nếp nhăn nào đó của ai kia đột nhiên méo mó.

"Cái tên tiểu tử ngu ngốc kia!"

Đôi mắt của Thanh Minh tức đến mức nổ đom đóm.

Gì cơ? Không bằng cầm thú á?

Cầm thú thì sao nào?

"Được rồi. Ta sẽ cho các ngươi thấy chính xác cầm thú là gì!"

Huyền Tông bỏ qua cho bọn chúng.

Nhưng Thanh Minh thì không.

 


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương