Hoa Sơn Tái Khởi (Phần Mở Đầu)
Chapter 14 Suy tàn là điều không thể tránh khỏi đấy, cái lũ này. (4)

Chapter 14. Suy tàn là điều không thể tránh khỏi đấy, cái lũ này. (4)


 

Sáng sớm hôm sau.

Phù.

Thanh Minh lặng lẽ quan sát cơ thể của mình.

Đan điền.

Đan điền vốn nhỏ bé và yếu đuối giờ đây đã được củng cố vững chắc. Và nội công tích lũy bên trong nó đã phát triển đến mức có thể rõ ràng nhận ra.

Phù.

Trong mỗi hơi thở, hắn cảm nhận được luồng nguyên khí đang cộng hưởng và thanh lọc cơ thể.

Khí tức thuần khiết.

Thanh Minh đã sống hàng chục năm kể từ khi có nội công, lần đầu tiên hắn một luồng khí tức thuần khiết như vậy tập trung tại đan điền của mình. Dù bây giờ kích thước còn giới hạn nên uy lực chưa lớn, nhưng nếu luồng nguyên khí này tích tụ càng nhiều thì hắn có thể phát huy được sức mạnh lớn hơn bất kỳ nội lực nào trên thế gian.

“... Đến khi nào.”

Thanh Minh vận khí xong liền nhăn mặt.

Phát huy sức mạnh lớn ư. Bây giờ Hoa Sơn đang bị phá hủy bất kỳ lúc nào, vậy hắn liệu có chờ được không?

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Thanh Minh kìm nén cơn tức giận đang dâng trào và bắt đầu phân tích tình hình.

Sắp xếp lại một chút.

Hoa Sơn có vô số vấn đề. Nếu chỉ ra từng vấn đề một thì dù hắn có lấy hết giấy trong Hoa Sơn cũng không thể viết hết ra. Nhưng có ba vấn đề quan trọng nhất.

“Không tiền, không võ công, không nhân tài.”

Khác gì ăn mày chứ.

Thật là khủng khiếp ngay cả khi hắn mơ hồ nghĩ về nó, nhưng khi suy nghĩ kỹ lại thì trong lòng hắn càng quặn thắt dữ dội hơn.

Vậy vấn đề lớn nhất trong số đó là gì?

‘Nhân tài.’

Suy nghĩ của Thanh Minh rất đơn giản và rõ ràng.

Tiền có thể kiếm được, võ công hắn cũng có thể dạy. Hiển nhiên hắn không thể nào truyền dạy một cách dễ dàng mà không nghe những câu như ‘Ngươi học thứ này từ đâu?’, nhưng đó cũng chỉ là vấn đề quá trình.

Tuy nhiên nhân tài không phải thứ mà sức mạnh của Thanh Minh có thể tạo ra được.

Hắn không thể nào ra đường bắt cóc những đứa trẻ có tư chất tốt để cứu Hoa Sơn. Và tư chất cũng không được bộc lộ chỉ bằng cách nhìn bề ngoài.

Nếu được như vậy, các danh môn đại phái sẽ để mắt đến và truy lùng bọn trẻ.

‘Vì vậy phải tận dụng những người ở đây.’

Thanh Minh siết chặt hai tay.

Nếu đổ lỗi cuộc sống không có gì thì có gì khác chứ? Phải ưu tiên sử dụng những gì đang có.

Một sự thật rõ ràng là tư chất của các đệ tử đời thứ ba không ưu tú, nhưng nếu cái nào thiếu thì có thể bù đắp, cái nào hỏng thì phải sửa.

“Tất nhiên là ta chưa bao giờ thu nhận đệ tử.”

Những kỷ niệm cũ ùa về trong tâm trí hắn.

Khi Thanh Minh đến tuổi phải nhận đệ tử, Chưởng Môn sư huynh đã hỏi hắn.

‘Thanh Minh.’

‘Vâng, Chưởng Môn sư huynh.’

‘Giờ cũng đến lúc đệ phải nhận đệ tử rồi đấy. Đệ đã nghĩ phải dạy như thế nào chưa?’

‘Có gì khó đâu?’

‘Đệ định làm thế nào?’

‘Đầu tiên cứ tẩn cho một trận đã. Nếu một con chó bị đánh đến chết thì nó cũng sẽ đứng dậy và bước đi. Chẳng lẽ con người lại không bằng con chó sao?’

‘... Nói chuyện này sau đi.’

Và rồi Chưởng Môn sư huynh không nhắc lại chuyện thu nhận đệ tử với hắn nữa.

“Không ngờ ta lại nhận một lúc nhiều đệ tử đến vậy.”

Khóe miệng Thanh Minh cong lên. Nếu có ai nhìn thấy nụ cười đó sẽ nói rằng đó là một nụ cười tà ác.

“... Buồn ngủ chết đi được.”

“Sao mới sáng sớm lại kêu tập hợp chứ?”

“Đại sư huynh, cái này không phải hơi quá rồi sao?”

Nhuận Tông im lặng nhắm mắt.

‘Mấy tên tiểu tử này. Im lặng đi.’

Kỷ luật của Hoa Sơn khá nghiêm khắc nhưng những đứa trẻ này vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi trần tục. Tuy không phải danh gia sống ở nơi cao quan đại tước, có điều họ cũng là con cháu của gia đình có tiếng trong vùng nên đều không thể chịu cực chịu khổ.

Mặc dù họ bị đánh nửa ngày nhưng vẫn buông lời phàn nàn.

Nhuận Tông ngẩng đầu lên và nhìn Chiêu Kiệt. Ít nhất Chiêu Kiệt vẫn giữ im lặng trong tình huống này.

Thực ra.

Không phải những người khác không hiểu. Mặc dù phàn nàn nhưng họ vẫn tập trung.

Nhuận Tông nhìn chằm chằm vào Bạch Mai Quan.

‘Tên quái vật đó từ đâu đến vậy chứ?’

Ánh mắt mạnh mẽ.

Thanh Minh cầm chiếc chân ghế gãy có hình dáng giống quỷ, hạ gục hơn 30 đứa trẻ trong tích tắc.

Lẩy bẩy.

Nghĩ đến đây cơ thể của hắn ta lạnh cả lên.

“... Nhưng rốt cuộc hắn ta là ai?”

Câu nói đó như lời bộc bạch của những người ở đây.

“Ai mà biết đâu.”

“Ta thậm chí còn không thể chạm đến hắn một cái.”

“Có hơn 30 người. Liệu sư thúc có làm được như vậy không?”

Không biết.

Nhưng chắc chắn một điều rằng không ai trong số những đệ tử đời thứ ba có thể làm tương tự như vậy.

“Tên ấy mới nhập môn hôm qua, vậy tức là hắn đã học võ công ở đâu rồi đúng không?”

“Nè, chắc là vậy rồi. Chúng ta cũng không phải là người kém cỏi gì, nói vậy sao được?”

Mọi người đều hoang mang trước tình huống khó hiểu này.

Ngay cả Nhuận Tông, người lớn tuổi nhất và sống ở Hoa Sơn lâu nhất, cũng không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra lúc này, vậy thì những đứa trẻ khác sẽ như thế nào?

“Hay là thử tấn công hắn một lần nữa?”

“...”

Không biết là ai nói ra, nhưng nghe được những lời này, mọi người đều cứng đờ.

“Có thể không?”

“Có thể tối qua chúng ta đã hoảng hốt nên mới vậy…”

“Nếu thất bại thì sao?”

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)


 

“...”.

Sự lo lắng lan rộng trong đám đông. Mọi người quay đầu lại. Chiêu Kiệt đang đứng đó liền lên tiếng.

“Nếu tất cả các đệ không muốn bị đánh lần nữa thì hãy im lặng và làm theo những gì đệ ấy nói.”

“... Chiêu Kiệt sư huynh.”

Chiêu Kiệt, người được cho là người mạnh nhất trong ba đại đệ tử, đang run rẩy.

‘Một lũ điên.’

Gì kia?

Tấn công lại ư?

Phải bị đánh một cái rồi cắm vào trần nhà thì mới không nói được câu đó. Chiêu Kiệt cũng có tự tin về thực lực của bản thân. So với trước đây thì Hoa Sơn đã cạn kiệt, nhưng Chiêu Kiệt là một kỳ tài có thể được gọi là thiên tài trong bất kỳ môn phái nào.

Cuối cùng, võ công là thứ mà con người phải học. Ngay cả khi không được dạy dỗ đầy đủ và võ công xuất sắc, hắn ta vẫn tự tin rằng mình thậm chí có thể sánh ngang với những đệ tử thiên tài của những danh môn khác.

Sự tự tin đó đã bay ra Hoa Sơn và lao biển khơi chỉ bằng một cú đấm vào cằm.

Hắn không phải người có thể đánh giá bằng lẽ thường.

“Nhưng mà sao hắn lại bảo chuẩn bị cái này vậy?”

Các đệ tử đời thứ ba nhìn những dụng cụ kỳ lạ được đặt ở phía trước và lắc đầu.

“Thì đó. Dùng nó để làm gì.”

Một chiếc cột gỗ dài và một chiếc túi lớn, chắc chắn, đủ lớn để nhét vừa đầu người.

“Tại sao hắn lại bảo chuẩn bị đống cát và sỏi? Và tại sao lại có vòng thắt lưng?”

“Ai mà biết.”

Khi tất cả mọi người đang càu nhàu, cánh cửa đột nhiên mở ra.

“...”

Yên ắng.

Những cái miệng đang càu nhàu đồng loạt khép lại, ánh mắt mọi người đều tập trung vào cánh cửa. Chẳng mấy chốc, Thanh Minh bước ra ngoài.

Tuy nhiên, sự khó chịu và bực bội hiện rõ trong biểu cảm của hắn.

‘Sao hắn lại bực bội chứ?’

‘Thấy phiền thì đừng tập trung mọi người đến.’

Thanh Minh dừng lại và ngẩng đầu lên nhìn xung quanh mọi người một lần.

“Tập trung đến hết chưa?”

“Rồi!”

“Im lặng. Các sư thúc tổ thức bây giờ.”

“...”

Rắc rắc.

Thanh Minh bẻ đầu từ trái sang phải rồi lãnh đạm nói.

“Dù sao thì, không phải từ giờ trở đi chúng ta sẽ sống cùng nhau ư? Ta không biết mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào, nhưng có lẽ chúng ta sẽ sống cùng nhau với tư cách là sư huynh đệ đến hết cuộc đời.”

‘Dù chết ta cũng sẽ về nhà.’

‘Xuống núi. Ta phải xuống núi bằng mọi giá.’

Ngay cả những người đã quyết định sống chết cùng Hoa Sơn cũng phải suy nghĩ lại khi nghe những lời đó.

“Nhưng mà theo ta thấy thì các sư huynh...”

Thanh Minh cười khẩy.

“Quá yếu.”

“...”

“...”

Từ xúc phạm và sỉ nhục nhất đối với những người luyện võ là “yếu”. Ngay cả những người cho rằng nên học võ cho đàng hoàng rồi về làm thương nhân cũng không thể chịu đựng được những lời này.

“Grừ.”

Nhưng vấn đề là họ không có khả năng phản bác.

Đây là lời nói của một kẻ đã một tay hạ gục trên 30 người mà còn không chạm tay đến chứ đừng nói là bị đánh. Dù trời có đỏ cũng không thể phủ nhận được.

“Chà, ta cũng nghĩ vậy. Võ công không phải là tất cả trong cuộc sống. Nhưng các sư huynh là người quyết định học võ ở Hoa Sơn nên mới đến đây mà. Vậy thì, các sư huynh phải mạnh mẽ lên chứ. Đúng không?”

“...”

“Vì vậy, bắt đầu từ hôm nay, các sư huynh sẽ tu luyện cùng ta vào mỗi buổi sáng. Được chứ?”

Được cái khỉ gió. Têm tiểu tử khốn kiếp!

Thấy Thanh Minh nói một cách vô liêm sỉ, có người giơ tay.

“Nói đi.”

“Bọn ta nhất định phải làm cái này sao?”

Thanh Minh nhìn người đặt câu hỏi với ánh mắt ủ rũ rồi quay đầu về phía Nhuận Tông.

Nhuận Tông do dự đáp.

“Không phải tất cả mọi người đều có mặt vào thời điểm đó…”

“À, đúng vậy.”

Có người không bị đánh.

Có những người không tham gia lễ ra mắt. Mặc dù họ có thể đã nghe về nó bằng lời nói, nhưng có một số người không thể hiểu được tình hình chỉ bằng việc đó.

“Vậy không muốn tham gia à?”

“Ngươi có vẻ là người mới nhưng sao cứ nói trống không hoài vậy? Dù thế nào thì cũng phải giữ lễ nghĩa chứ.”

Thanh Minh gật đầu như thể hắn ta đúng. 

“Đúng rồi, con người phải có lễ nghĩa chứ. Ai có ý nghĩ rằng bản thân không muốn sẽ mạnh mẽ hơn và cũng không muốn thử tu luyện thì hãy giơ tay!”

Nếu một trăm người tụ tập lại thì sẽ có ít nhất một hoặc hai người không quan tâm, và khi một hoặc hai cánh tay đó giơ lên, những cánh tay khác sẽ bắt đầu giơ lên.

Khoảng mười lăm cánh tay.

“Được rồi, được rồi. Võ công không phải là tất cả trong cuộc sống, vậy thì cứ vào trong thôi.”

“Đi được sao?”

“Đương nhiên.”

Khuôn mặt của Nhuận Tông và Chiêu Kiệt trở nên tái nhợt.

“Đồ khốn ngu ngốc. Không phải là ‘đi vào đi’ mà là ‘cứ vào trong thôi!’”

‘Tự mình bước vào địa ngục. Hắn là Thái Thượng Lão Quân đấy. Một lũ ngu đần.’

Những đứa trẻ không biết gì đã cười rạng rỡ và đi vào trong Bạch Mai Quan. Và Thanh Minh cũng mỉm cười rạng rỡ đi theo.

Cạch.

Cánh cửa đóng lại một cách khéo léo.

“...”

Không ai dám mở miệng và nhìn vào Bạch Mai Quan.

Không giống như dự đoán, không nghe thấy tiếng la hét hay kêu than gì cả.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)


 

Tuy nhiên

‘Đó là…’

Nhuận Tông nhạy bén thấy được. Rõ ràng cả Bạch Mai Quan đang rung chuyển nhẹ. Ngay cả khi không nhìn thấy nhưng cũng biết chuyện gì đang xảy ra bên trong.

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Két.

Cánh cửa từ từ mở ra.

Những đứa trẻ chạy ra ngoài hết tốc lực với khuôn mặt như nhìn thấy ma. Sau đó, như một tia chớp, chúng trở lại vị trí ban đầu và đứng vững trong tư thế bất động.

“Chậc.”

Thanh Minh vừa gật đầu vừa nói.

“Còn ai không thích nữa.”

“Hết rồi!”

“Nhỏ tiếng thôi. Các sư thúc tổ tỉnh giấc bây giờ.”

“Hết rồi.”

“Hứ.”

Thanh Minh vỗ tay như thể mình rất cảm kích.

“Giáo quan như ta rất hài lòng với khát vọng trở nên mạnh mẽ của các sư huynh. Vì một tương lai tươi sáng cho Hoa Sơn. Cho nên ta sẽ làm mọi cách để các sư  huynh trở nên mạnh hơn.”

“...”

“Bắt đầu thôi.”

Nhuận Tông nhắm chặt mắt khi nhìn thấy mặt trời mọc ở đằng xa.

Hắn ta không biết tương lai của Hoa Sơn có tươi sáng hay không, nhưng tương lai của họ thật đen tối.

 


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương