Hoa Sơn Tái Khởi (Phần Mở Đầu)
Chapter 13 Suy tàn là điều không thể tránh khỏi đấy, cái lũ này. (3)

Chapter 13. Suy tàn là điều không thể tránh khỏi đấy, cái lũ này. (3)


 

“Sư huynh.”

“Vâng, thưa sư đệ.”

“Sư huynh dùng lực thêm chút đi.”

“Vâng, ta sẽ cố gắng hết sức.”

Bàn tay xoa bóp vai tăng thêm vài phần lực.

“Sư huynh tên gì?”

“Nhuận Tông.”

“Sư huynh là đại sư huynh sao?”

“Vâng, đúng vậy!”

Thanh Minh xoay đầu về phía sau. Gương mặt sưng húp của Nhuận Tông lọt vào tầm mắt của hắn.

“Vì là đại sư huynh nên ta sẽ đối đãi tốt với sư huynh.”

“Đa tạ sư đệ.”

“Bóp vai tiếp đi.”

“Vâng”.

Khi đại sư huynh Nhuận Tông chăm chỉ xoa bóp vai và bắt đầu mát xa. Thanh Minh đã tặc lưỡi và quay đầu về phía trước.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)


 

Các sư huynh khác xếp thành hàng và chống đầu xuống đất.

“Nếu một người nào đó muốn sống yên ổn…”

Khi Thanh Minh mở miệng, mọi người đều giật mình. Thật là một cảnh tượng độc đáo khi chứng kiến ​​đám nhãi run sợ khi cúi đầu xuống sàn.

“Thì không phải là nên giúp đỡ sao? Các sư huynh?”

“Đúng vậy!”

“Bọn huynh suy nghĩ nông cạn quá!”

Thanh Minh thở dài.

Thanh Minh là ai chứ?

Là một trong Thiên Hạ Tam Đại Kiếm Tu. Hơn nữa hắn còn được công nhận là người đứng đầu trong Thiên Hạ Tam Đại Kiếm Tu. Ngoại trừ Thiên Ma, thì tu vi võ công của hắn được xem là Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân.

Hắn không cần dùng nội lực để đối phó với đám nhãi này.

Mặc dù nội lực của Thanh Minh còn yếu, nhưng đừng nói 30 mà có 3000 đứa lao đến cũng không đánh lại hắn.

“Về việc lễ ra mắt thì ta hiểu. Nhưng cũng nên được thực hiện như một con người. Trong đạo quan có những điều nên làm và những điều không nên làm. Những người muốn trở thành đạo sĩ thực sự có thể cư xử như vậy ư?”

Tất cả đều rên rỉ mà không trả lời.

‘Sao mà dạy đời thế?’

‘Cảm giác như bị sư thúc mắng vậy.’

Cảm giác như không phải nói chuyện với người đồng niên.

Thanh Minh nhìn dáng vẻ như thế của các sư huynh mà tặc lưỡi.

‘Không ngờ ta phải động thủ với mấy tên nhãi hỉ mũi không sạch này.’

Hắn càng nghĩ càng nực cười.

“Đứng dậy đi.”

Lời vừa dứt, bọn trẻ nhảy dựng lên như tia chớp.

“Dù Hoa Sơn có sụp đổ đến như thế nào, thì những đứa trẻ được cho là thuần khiết nhất ở đây lại thành ra như vậy.”

Thanh Minh tặc lưỡi.

“Phải đưa nó quay lại tinh thần ban đầu của bổn phái thôi!”

“...”

Bọn trẻ lén lút trao đổi ánh mắt.

‘Cơ mà, thứ gì bò vào đây thế này.’

‘Ai đã cho tên chết bầm này vô vậy. Chết mất, thật là.’

‘Thôi xong đời, từ giờ phải sống cùng nhau rồi.’

Bầu không khí thực sự như nhà đang có tang.

Cũng có thể đúng là như vậy.

Giá như họ có thể sống với sư phụ của mình, như truyền thống xưa, họ đã có thể trốn thoát khỏi Thanh Minh, nhưng đệ tử đời thứ ba thì tất cả phải sống chung với nhau ở Bạch Mai Quan. Nơi mà những con thỏ và con hổ xấu xa sẽ sống cùng nhau, vậy thỏ con làm gì ngủ ngon giấc?

“Chậc.”

Thanh Minh trợn mắt một cái rồi mở lời.

“Trước tiên.”

“Vâng!”

“Ở đây, sư huynh nào hiểu rõ tình hình của Hoa Sơn nhất, giơ tay!”

Không ai trả lời.

Nhưng ánh mắt của họ rõ ràng đang hướng về một phía.

“...”

Chiêu Kiệt mở to mắt khi nhìn thấy ánh mắt của những sư huynh đệ đang tập trung vào mình.

“Tay.”

“...”

“Tayyyy!”

Tay của Chiêu Kiệt không còn sức để giơ lên.

‘Mấy đứa này! Chờ đó đi!’

Ấy vậy mà các sư huynh đệ sau ngần ấy năm đồng cam cộng khổ vẫn có thể bán đứng hắn ta! Một đám không có lương tâm!

Chiêu Kiệt nghiến chặt răng và miễn cưỡng đứng về phía trước.

Hắn ta ngẩng đầu lên và nhìn xuống dưới Thanh Minh. Hắn cau mày khi nhìn thấy cằm và ánh mắt hạ xuống.

“Chiêu Kiệt sư huynh.”

“... Vâng.”

“Mặc dù huynh là sư huynh, nhưng cũng cứng cổ quá nhỉ?”

“Không, không hề.”

Chiêu Kiệt vội vàng giơ tay xoa sau gáy.

“Cổ ta cứng quá nên không thể cử động như bình thường được.”

“...”

“...”

Thanh Minh tặc lưỡi và đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

“Theo ta vào phòng.”

“... Vâng.”

“Các sư huynh khác hôm nay về phòng nghỉ ngơi trước đi. Dù có làm gì thì cũng để ngày mai làm.”

“Vâng.”

“Còn sư huynh theo ta.”

Thanh Minh đi lên, vẫy vẫy ngón tay. Chiêu Kiệt đi theo hắn như con bò bị dẫn vào lò mổ.

Ngay khi cả hai đi khuất, các đệ tử đời thứ ba còn lại đã đổ xô đến Nhuận Tông.

“Đại sư huynh! Sư huynh không sao chứ?”

“Trông ta giống ổn không?”

“... Không ạ.”

Nhuận Tông vuốt ve đôi mắt bầm tím của mình.

Điều đáng buồn là đôi mắt sưng húp lúc này sẽ ổn vào ngày mai.

‘Nếu các sư thúc ở đây thì chuyện này đã bị không xảy ra rồi.’

Với niềm kiêu hãnh của mình, hắn ta không thể đến gặp và cho sư thúc xem những vết thương. Nhưng ngay cả khi hắn ta muốn làm chuyện đó thì qua ngày mai nội lực sẽ tự chữa lành và hồi phục cơ thể của hắn ta. Sáng mai sẽ đâu vào đó như chưa từng có cuộc ẩu đả hôm nay.

Nói cách khác.

‘Hắn ta đã dự đoán được điều đó nên chỉ ra tay như vậy thôi.’

Càng nghĩ hắn ta càng thấy hắn đáng sợ.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)


 

“Bây giờ phải làm gì đây ạ?”

“Làm gì là làm gì?”

“Sư huynh có thử tấn công hắn ta khi ngủ không?”

“... Đệ làm nhé?”

“...”

Mọi người trở nên hoàn toàn câm lặng. Hình ảnh Thanh Minh chạy loạn như một con thú hoang vừa rồi hiện lên trong tâm trí họ.

‘Không được. Cách này không được.’

‘Sơ suất là chết chắc.’

Nhuận Tông run người. Nghĩ đến hình ảnh Thanh Minh đảo mắt và đạp chân, miệng hắn ta đột nhiên khô khốc.

“Nhưng mà.”

Sau đó có người đã nói điều gì đó mà không ai nghĩ tới.

“Sao Chiêu Kiệt sư đệ lại bị bắt đi?”

“...”

“...”

“Sư huynh cứ ngồi thoải mái đi.”

“... Ta đứng được rồi.”

“Đừng lo, ngồi xuống đi. Ta sẽ không đánh sư huynh đâu.”

“Không phải chuyện đó.”

Chiêu Kiệt ấp úng một chút rồi mở lời.

“Ta bị ném trên trần nhà, không biết bị trật khớp ở đâu nên lưng không gập lại được. Đứng thoải mái hơn.’

“...”

Thanh Minh ho khan.

“Vậy tùy sư huynh.”

“Sao đệ lại gọi ta…”

“Cứ nói tự nhiên đi, sư huynh.”

“... Vâng?”

“Sư huynh mà dùng kính ngữ với sư đệ thì kỳ lắm. Cứ tự nhiên đi.”

“Vâng.”

“Nói thoải mái đi.”

“Vâng.”

“...”

Thanh Minh cạn lời.

Chỉ cần sống chung thì mọi chuyện sẽ ổn thôi. Hôm nay đâu phải ngày duy nhất.

“Nhưng sao đệ lại gọi ta đến đây?”

“À, ta có vài câu hỏi. Trước tiên sư huynh thì cứ trả lời thật chi tiết theo những gì sư huynh biết.”

“Vâng.”

Thanh Minh chậm rãi mở lời.

“Là như thế này.”

“Vâng.”

“Những đứa trẻ ở đây đa số đề là con của thương nhân sao?”

“Vâng, đúng vậy.”

“Hừm.”

Thanh Minh vỗ nhẹ vào má bằng ngón tay.

‘Thương nhân ư.’

Xưa có rất nhiều con cháu gia đình thương nhân muốn nhập môn vào Hoa Sơn. Tuy nhiên, Hoa Sơn không muốn nhận bất kỳ ai xuất thân từ một gia đình thương nhân làm đệ tử.

Vì thương nhân thấp kém?

Đương nhiên không phải.

Hoa Sơn chấp nhận ngay cả những người ăn xin và không coi đứa nhỏ đó thấp hèn chỉ vì con là một thương nhân. Vấn đề là con của các thương nhân thường đến đây không phải để trở thành đệ tử của Hoa Sơn mà chỉ để học võ.

Hai chuyện ấy có gì khác biệt?

Trường hợp không phải con thương nhân mà muốn nhập môn vào Hoa Sơn thường đến với ý định sẽ ở đây đến hơi tàn. Họ sẽ được nhập môn, sau đó huấn luyện và trở thành đạo sĩ, cuối cùng trở thành nòng cốt của Hoa Sơn và dẫn dắt nó.

Tuy nhiên, con của các thương nhân vẫn chỉ là đệ tử của Hoa Sơn. Họ chỉ đến để học võ và khi trưởng thành họ sẽ quay về gia môn của mình.

Dù ở thế tục, họ cũng không quên thân phận đệ tử của Hoa Sơn và hợp tác với sư môn, nhưng họ không thể so sánh với các đệ tử còn lại trên núi. Mặc dù các đệ tử xuất thế làm đệ tử tục gia giúp đỡ rất nhiều về mặt tài chính, nhưng cuối cùng chính các đệ tử của ở lại mới là người dẫn dắt và bảo vệ Hoa Sơn.

‘Việc hầu hết chúng đều là con của thương nhân…’

Điều này có nghĩa đệ tử đời thứ ba tuy nhiều nhưng chúng sẽ rời đi sau khi trưởng thành

‘Thật đáng xấu hổ.’

Thanh Minh rất tức giận nhưng hắn cũng hiểu Chưởng Môn Nhân đang suy nghĩ gì. Cho dù có bao nhiêu người nói rằng họ sẽ rời đi, thà lấp đầy thế tục còn hơn là không có đệ tử lúc này. Nếu số lượng đệ tử giảm đi, thời đại của Hoa Sơn thực sự sẽ chấm dứt.

“Nhưng sao sư huynh lại đến đây?”

“Ý đệ là sao?”

“Nếu là thương nhân thì chắc chắn sẽ có một số thông tin, đồng thời cũng biết tình hình của Hoa Sơn không ổn. Vậy sao sư huynh còn đến đây làm gì?”

“À, chuyện đó.”

Chiêu Kiệt gãi đầu.

“Thật ra gia đình ta cũng không định đưa ta đến Hoa Sơn. Tuy nhiên, với tiền của của gia môn, thì không có nhiều môn phái để ta có thể nhập môn. Mặc dù Hoa Sơn sắp sụp đổ, nhưng vẫn có rất nhiều tục gia trên thiên hạ. Ở giang hồ thì ta không biết nhưng đối với thương nhân thì mối quan hệ đó trở thành sức mạnh rất lớn.”

“Hừm.”

Theo lời của Chiêu Kiệt thì con cái của những thương nhân gửi đến đây cũng không có gì đặc biệt. Họ không có ý xấu. Giá trị của một thương nhân cuối cùng được quyết định bởi số tiền họ có.

Nếu họ có nhiều tiền, họ sẽ không bước vào một Hoa Sơn đang sụp đổ. Họ sẽ trả nhiều tiền hơn để đi đến một danh môn.

‘Nếu vậy có nghĩa là gia môn của đám đệ tử đời thứ 3 cũng không có tiền. Họ chỉ bỏ ra một số tiền thích hợp để nhập môn. Và dù đã nhận được ngần ấy tiền nhưng cuộc sống ở đây vẫn là mớ hỗn độn.’

Đầu hắn đau nhói.

Hắn nhớ đến hình ảnh Chưởng Môn sư huynh mỗi của năm trong quá khứ. Huynh ấy cầm sổ sách, vò đầu bứt tai. Lúc đấy, hắn nói từ khi trở thành Chưởng Môn Nhân huynh ấy ám ảnh với tiền bạc, nhưng bây giờ nhìn lại thì đó là câu nói đáng bị đánh chết.

Con người phải có tiền mới sống. Đạo nhân không có nghĩa là họ ăn gió uống sương sống qua ngày.

“Hừm, nếu vậy thì…”

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

“Vâng.”

“Mọi người đều có ý định luyện võ công xong sẽ xuống núi và quay về gia môn sao?”

“Thường là vậy.”

“Hoá ra đây là lý do vì sao kỷ cương lại hỗn loạn như vậy.”

Không lý nào lại có người dành tình cảm với nơi chỉ treo một danh bài đơn sơ. Vì vậy chúng mới làm ra buổi lễ ra mắt như thế này, và các sư huynh đệ sẽ tụ tập lại làm những chuyện xấu.

“Ta biết rồi. Sư huynh ra ngoài đi.”

“Vậy thì…”

“À, còn nữa.”

“Vâng?”

“Ở đây việc thức dậy bắt đầu từ khi nào thế?”

‘”Dậy vào giờ Thìn (7 giờ sáng) đấy.”

“Sáng mai trước giờ Mão (năm giờ sáng), sư huynh hãy gọi tất cả ở phía trước giúp ta.”

“Hả?”

“Giờ Mão buổi sáng.”

“... Vâng.”

“Và các sư huynh hãy nghe những gì ta dặn mà chuẩn bị đi.”

“Sáng mai đã tập trung rồi, vậy phải chuẩn bị gì?”

“Không thích sao?”

“Làm gì có. Cứ giao cho ta.”

“Hưm, thái độ được đấy.”

“...”

Một lát sau, khi nghe chỉ thị của Thanh Minh xong, Chiêu Kiệt đã rời khỏi phòng với biểu cảm đầy ý vị. Và buồn thay, phòng của hắn ta ngay bên cạnh phòng của Thanh Minh nên không thể chạy trốn xa được.

Thanh Minh nghe thấy tiếng bước chân của Chiêu Kiệt đã đi xa, hắn liền nằm ngửa ra giường.

‘Ngay cả con đường một ngàn dặm cũng bắt đầu bằng một bước chân.’

Hắn không biết ai là người đầu tiên nói câu này, nhưng hẳn là một người rất ung dung.

Giống như đi bộ ngàn dặm, nhưng khi nào hắn mới bước được một bước? Hơn nữa, con đường Thanh Minh không phải chỉ một ngàn dặm. Đó là một con đường dài và ngoằn ngoèo, đến nỗi dù đã đi được 90.000 dặm, hắn vẫn còn phải đi một đoạn rất xa.

‘Dù vậy thì ta cũng phải bắt đầu từ một bước.’

Và bước đi đó sẽ bắt đầu từ đám tiểu tử này.

 

 

 


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương