Hoa Ngôn Xảo Ngữ
C2: Chương 2

6.

Không chỉ sư phụ mà ta còn ghi lại toàn bộ những hành vi bất thường của sư thúc vào sổ, luôn tự nhắc bản thân không được lỡ mồm nói xấu sư phụ trước mặt người ngoài.

Muốn mắng gì thì cứ mắng thầm vào cuốn sổ đây này.

Ôi chao nhắc mới nhớ, chắc đã đến lúc phải chuyển sang một cuốn sổ mới to hơn rồi.

Hôm sau, ngày sáu tháng sáu, sư phụ nói đó là một ngày tốt lành. Vậy nên liền kêu ta đi hôn hoa Thanh xà.

Ta nghi ngờ sư phụ ta lại lên cơn nghiêm trọng rồi, bèn uyển chuyển từ chối.

Có chếc ta cũng không làm đâu!

“Con có chịu hôn nó không?” Sư phụ cau mày, trông rất nghiêm túc.

“Đừng tưởng rằng chỉ cần người đẹp trai một chút, võ công tốt một chút thì muốn làm gì thì làm!” Ta tức giận trừng mắt nhìn.

Sư phụ sửng sốt một lúc rồi mỉm cười:

“Con nói ta đẹp trai hả?”

C-cười lên trông đẹp trai ghê.

Thế nhưng, ta vẫn quyết tâm trợn mắt nhìn, đẹp trai cũng vô dụng, đầu óc bất bình thường mới đáng sợ. Không biết nắm bắt trọng điểm gì cả.

“Con có thích sư phụ đẹp trai như vậy không?” Tự dưng hôm nay trông sư phụ hiền lành bất ngờ. Cũng kiên nhẫn hơn nhiều so với mọi khi giảng công pháp cho chúng ta.

Ta thầm nghĩ: Ai lại thích một người đin cơ chứ?

Có lẽ chính vẻ mặt có chút chán ghét của ta khiến khuôn mặt sư phụ từ từ trầm xuống.

“Khanh Khanh, bây giờ sư phụ sẽ dẫn con đi dạo âm phủ nhé, đợi chút nữa trở về con sẽ ngoan ngoãn hơn thôi.”

Giây tiếp theo, ta đã xuất hiện ở tầng địa ngục thứ nhất – Địa ngục kéo lưỡi.


Tiếng hú hét của những linh hồn to đến mức ta như ù cả tai đi.

Ta kinh hoảng nhìn những đứa trẻ đang há miệng, rồi bị kìm sắt kẹp lưỡi rồi rút ra.

“Đồ đệ iu à, con biết không? Người nào khi còn sống mà hay nói xấu, nói dối thì sau khi chết sẽ bị ném xuống địa ngục kéo lưỡi này đó.”

Sư phụ cúi đầu nhìn ta: “Đồ đệ tốt à, con suy nghĩ kỹ xem gần đây con có phạm lỗi không thế?”

Ta nhanh chóng ngậm chặt miệng, lấy tay che lại và hoảng sợ ngước mắt lên nhìn.

Sư phụ, con sai rồi!

Sư phụ người thật là xấu xa!!

Dụ dỗ người ta nói xấu, vậy mà ta biết sư phụ đã nói dối để lừa ta cả trăm lần rồi mà!! Hóa ra là muốn ta chếc xong bị ném vào địa ngục kéo lưỡi này đây!!

7.

Sau khi trở về, sư phụ liếc nhìn ta và nói:

“Sư phụ rất thân với Diêm Vương đó nha. Nếu con hôn hoa 100 lần một ngày, sư phụ sẽ nói hắn sau này chiếu cố con.’

Ta vẫn từ chối. Rốt cuộc thì còn lâu ta mới chếc cơ mà, sợ gì chứ?

Ta đã trải qua vô vàn thủ đoạn của sư phụ, không thèm nhìn mặt người nữa. Đôi mắt sư phụ ta sầm lại, dọa sẽ ném ta vào Vạn Yêu cốc.

Sư phụ à, người đã quên chiêu này người xài rồi à?

Vì vậy, trước mặt đám huynh đệ tỷ muội đang chăm chỉ ôn bài, ta trực tiếp khiến mọi người bị dọa sợ:

“Sư phụ, người phát điên rồi à?”

“Người bắt con phải bày tỏ tình yêu với một bông hoa, mỗi ngày, hôm nay người còn bắt con hôn rồi sờ sờ nó nữa?”

“Nếu con không làm theo, người sẽ dọa con, cho con là kẻ ngốc đúng không?”


“Con mặc kệ, con không làm nữa!”

Các huynh đệ tỷ muội nhìn ta với ánh mắt ngơ ngác. Nhị sư huynh lặng lẽ cho ta một ngón tay cái. Tam sư huynh trực tiếp thốt lên: “Muội muội cháy quá!”

Ta chạy nhanh về sân, bứt hết lá của hoa Thanh xà khiến nó trông gần như hói.

Ngay khi ta định ngắt cả những bông hoa xanh nhạt thì sư phụ đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt nham hiểm:

“Con véo vào đâu vậy?”

Sư thúc vội vàng ngăn ta lại:

“Đừng, đừng mà Khanh Khanh! Khanh Khanh, sư phụ con sẽ tức giận thiệt đó!”

Vừa nói, sư thúc vừa quay đầu đi nhặt lại những đám hoa bị bứt trơ trụi chỉ còn vài bông hoa.

Sư phụ đã thực sự tức giận.

Sắc mặt của người trông nhợt nhạt và yếu ớt.

Nhưng bất chấp điều này, sư phụ vẫn niệm phép rồi ném ta vào Vạn Yêu cốc.

8.

Trong Vạn Yêu cốc, hắc linh nổi lên khắp nơi, mặt trời bị nuốt chửng, tiếng cười nhạo báng của lũ yêu quái vang lên từ mọi hướng.

“Mùi gì thơm thế, ở kia ở kia! Có một nữ tử! Nàng ta thơm quá, chắc là ngon lắm đây!”

Âm thanh ồn ào có cả nam và nữ vang lên phía sau lưng ta.

“Ai giành được thì chia! Ai giành được thì chia! Ta cũng muốn ăn! Ta cũng muốn ăn!”


Có cả những giọng nói trẻ con vang lên giòn tan một cách kỳ lạ.

“Hãy cùng chia nàng ta ra!”

Trong bóng, một tia sáng xanh nhạt lóe lên, ta thấy lũ yêu quái nhe nanh nhọn bay về phía ta, móng tay nhọn hoắt đưa ra như muốn xé tan ta.

Ta run lên sợ hãi: “Sư phụ, cứu con!!”

Chính sư phụ đã ném ta xuống đây, người sẽ không bao giờ đến cứu ta.

Ta chỉ là đang giả heo ăn thịt hổ, lợi dụng để uy hiếp những con yêu quái này mà thôi.

“Các ngươi có đủ gan để chia nàng ta ra không?” Một giọng nói yếu ớt từ trong góc truyền đến, nghe có hơi quen.

Không biết là ai nói, nhưng ta thấy có một con xà yêu đang bò ta.

“Nàng ta là đệ tử thân cận của Tiên sư.” Xà yêu nhìn chằm chằm ta với đôi mắt dựng thẳng màu vàng kim.

“Có khi còn là đạo lữ của hắn...”

Khi lũ yêu quái nghe thấy điều này, chúng liền hoảng loạn chạy tán loạn khắp nơi. Sau khi con yêu liếc nhìn ta lần cuối rồi lui vào bóng tối, ta mới cảm nhận được chân ta đã nhũn ra từ bao giờ.

Loáng thoáng, ta vẫn còn có thể nghe được những âm thanh gầm rú dưới lòng đất.

Âm thanh đó khiến cho con người run rẩy từ tận đáy lòng, đáng sợ hơn nhiều so với đám yêu quái muốn ăn thịt ta vừa rồi. Ngay cả con yêu quái vừa nói: “Ta cũng muốn được ăn” cũng sợ hãi đến mức bật khóc.

Lúc này ta mới nhận ra có rất nhiều yêu quái đang bị nhốt trong góc run lẩy bẩy.

Chỉ có xà yêu vẻ mặt nghiêm túc:

“Nó sắp thoát ra rồi!! Chúng sinh lục giới sẽ cùng phải hứng chịu!”

Ta ở trong Vạn Yêu cốc 3 ngày, ngày nào ta cũng nghe thấy tiếng hú từ dưới lòng đất, dường như có cả tiếng kim loại va chạm.

Ba ngày sau, sư thúc cứu ta lên.

“Sư phụ con đang bị thương nặng, thời gian này không thể chăm sóc con được.”

Sư thúc nhìn chằm chằm ta, hít một hơi thật u:

“Này,...”


9.

Sư thúc nói, ba ngàn năm trước, Yêu Vương đã bị tiêu diệt và phong ấn. Những tàn dư của hắn đã đi khắp nơi để thu thập linh hồn mang về Nhân giới. Chúng ta phải xuống núi để ngăn chặn chúng.

Dưới núi một cảnh hoang tàn, có những thôn xóm không còn một bóng người. Bên đường có rất nhiều xác chết bị hút khô la liệt.

Đại sư huynh nói tất cả đều do đám tàn dư kia làm ra, tả hữu hộ pháp muốn dùng linh hồn con người để tập hợp năng lượng cho Vương phá bỏ phong ấn.

Ta nghĩ đến phụ thân và ba trăm tám mươi bốn người trong thôn đã bị hút mất sinh.

Hóa ra đây là cách họ chết.

Khi đi qua thị trấn Bình An, cuối cùng chúng ta cũng gặp được bọn chúng.

Hai bên đang giao chiến ác liệt, mặt trời như bị đổi màu bởi cát đá và bụi bay xung quanh.

Bọn chúng rất xảo quyệt, khi biết mọi người đang bao quanh ta như bảo vệ liền liên tiếp tấn công hòng tiếp cận ta. Bọn chúng kích động vô cùng, điên cuồng lao a cắn xé, chẳng mấy chốc đã đến gần sát ta.

Ta đang do dự không biết nên chạy hay nên chiến đấu thì bỗng có một người đàn ông mặc áo choàng đen xuất hiện trước mặt ta.

Ngón tay hắn khẽ lên xuống, mảnh khảnh mà mạnh mẽ, phong ấn ma pháp vàng kim giữa không trung. Khi phong ấn đã tạm thời áp đảo phía kẻ thù, một dòng nước màu xanh nhạt ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn.

“Tấn công!”

Một tiếng thét dài vang lên, làn nước biến thành một con rồng gầm rú lao về phía kẻ thù. Đám yêu bỏ chạy tán loạn.

Cơ thể nam nhân khẽ run rẩy, ta vội bước lên phía trước đỡ lấy hắn, liền nhìn thấy vết máu tràn ra từ khóe miệng người nọ. Không thể quen thuộc hơn.

“Sư phụ! Tại sao người lại...” Ta kêu lên kinh hãi.

Một người hung hăng trừng mắt nhìn ta:

“Đồ nữ nhân quỷ quyệt! Về chịu phạt đi! Nếu không phải vì ngươi...”

Sư phụ đưa tay lên, dừng câu nói lại rồi mỉm cười với ta:

“Đây là bổn phận của vi sư... Về nhà thôi.”

Sau đó liền bất tỉnh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương