Hoa Ngôn Xảo Ngữ
C3: Chương 3

Chương có nội dung bằng hình ảnh

10.

Sư thúc đã dùng thuật dịch chuyển tức thời để đưa chúng ta trở lại nhà.

Sư phụ nằm trên giường, sắc mặt như tờ giấy, môi nứt nẻ, bị thương rất nặng.

Ta không khỏi rơi nước mắt:

“Sư phụ, người đừng chết mà.”

“Con còn chưa học được thuật phong ấn, công pháp bí mật của người nữa mà.”

Nghĩ đây, ta buồn lắm, nằm ghé lên giường sư phụ mà khóc.

Một bàn tay lạnh lẽo vỗ nhẹ vào sau đầu ta.

Ôi mẹ ơi! Không thể phủ nhận rằng trong khoảnh khắc đó ta đã sợ (ma) đến mức suýt thì nhảy dựng lên.

Ta ngẩng phắt đầu dậy thì thấy sư phụ đã tỉnh.

“Khóc trông xấu quá.”

“Đã nhiều năm như vậy, ta chưa bao giờ nhìn thấy con khóc đâu đấy.”

Ta sửng sốt: “Nhiều năm? Chúng ta quen nhau đã nhiều năm rồi sao?”

Sư phụ xoa đầu ta: “Ừ, nhiều năm, đã nhiều năm lắm rồi.”

“Nếu ta dạy con tất cả những thứ kia, con sẽ trả ơn ta như thế nào?” Người hỏi.

“Con sẽ làm trâu làm ngựa cho người, được không ạ?”

“Không cần phải làm trâu làm ngựa. Nhưng thành thân với ta, trở thành vợ của ta, thì thế nào?”

Cái này thì... Ta cẩn thận nhìn nhìn, gật đầu: “Được ạ.”

“Nhưng từ nay về sau người không được phép bắt con sờ sờ hoa Thanh xà nữa, cũng không được bắt con nói mấy lời kỳ quái với nó, cũng không được gạt con!”

Nếu sư phụ đồng ý hết những điều này...

Thì ta lời to rồi!!

Được học pháp thuật miễn phí, lời ra được một ông chồng đẹp trai mạnh mẽ mà chẳng mất gì cả!! (mất cả người vào đấy mà bảo k mất gì, đúng là tình iu làm mờ con mắt =.

Cái đầu nhỏ của ta nhanh chóng hoạt động hết công suất: Nếu thành thân, vậy ta chính là sư bá rồi! Há!

Sư phụ dịu dàng đáp ứng tất cả, đôi mắt ánh lên ánh sáng ấm áp như tia nắng mùa xuân.

11.

Sau khi nghe tin ta đồng ý gả cho sư phụ, sư thúc không ngừng hỏi đi hỏi lại ta:

“Nha đầu, con đã nghĩ kỹ chưa?”

“Vạn nhất là sư phụ con lừa con thì sao?”


"Nghĩ kỹ rồi." Người còn có thể lừa ta điều gì cơ chứ?

Sư thúc khẽ thở dài, đưa một thanh đoản đao cho ta:

"Mau cầm lấy. Vào thời khắc nguy hiểm có thể giữ mạng cho con."

Ta rút đoản đao ra, chỉ thấy trên lưỡi d.ao một bên khắc thủy long, một bên khắc hỏa phượng hoàng, ước lượng một chút, khá nặng.

Quả là một vũ khí phòng thân không.

Sư thúc nhìn về phương hướng của Vạn Yêu cốc, trầm giọng nói:

"Yêu khí càng ngày càng nặng rồi…”

Ta ngẩng đầu lên, liếc nhìn về phía đám hắc linh đang tích tụ phía trên Vạn Yêu cốc.

Đám hắc linh đó so với lần trước khi ta tiến vào lại dày thêm một chút.

Ta tập trung tinh thần nhìn về phía bụi hoa Thanh xà trong viện, khua khua đoản đao.

“Con không được làm hại chúng nó lần nữa!” Sư thúc lại ngăn ta lại, đem bụi hoa Thanh xà chuyển vào phòng sư phụ.

"Sư thúc, người và sư phụ đều nhỏ mọn y như nhau!"

Ta mới không thù dai đến thế, chấp nhặt với cả một bụi hoa.

Thậm chí nhìn đám lá đã bị bứt đến gần như trơ trụi ta còn cảm thấy có chút ta lỗi.

Ta không nên giận cá chém thớt một cái cây.

Để bày tỏ sự day dứt của bản thân, ta đã bắt đầu làm một số việc để đền bù cho mớ hoa Thanh xà.

Chẳng hạn, biết nó là loài cây ưa nắng nên sáng sớm ta đã cho nó ra sân phơi nắng, ta còn giúp nó xới đất, bắt côn trùng, tưới nước, bón phân,...

Hôm nay sau khi ta vừa bón phân xong.

Sư phụ bỗng nhiên toàn thân bốc mùi xuất hiện trong viện, biểu cảm như sắp gục ngã:

"Khanh Khanh, con lại đang làm gì vậy?!"

“Bón phân cho hoa…” Ta vừa nói vừa tưới thêm một bầu phân khác.

Sư phụ vẫy vẫy tay, chậu hoa nhỏ lại bay trở về phòng:

"Sau này không..."

Người nhìn ta, đổi chủ đề:

“Hỷ phục đến rồi, mau đi thử đi.”

Aiya, lại có áo mới để mặc! Vui quá đi mất. Ta vội quăng cái gáo phân, chạy đến tìm sư thúc.

Khi đi ngang qua Sư phụ, ta không khỏi bịt mũi bịt miệng lại, lớn tiếng nói:

“Sư phụ, sao người lại thúi quá vậy?!”


Ta vội lùi lại phía sau một thước:

“Sư phụ, ngài thúi quá, con có chút hối hận về việc gả cho người rồi!”

Sắc mặt của sư phụ lập tức ta sầm lại: "Khanh Khanh, ta..."

Ta lập tức quay mông chạy mất.

Chả mấy khi mà lại có cơ hội chê bai dè bỉu sư phụ, đã quá đi!

Từ mai trở đi ngày nào ta cũng phải tưới phân cho đám hoa Thanh xà đó mới được!

Đám cưới đều là do sư thúc một tay lo liệu.

Hỷ phục rất đẹp, phượng hoàng thêu trên váy vừa xinh đẹp vừa kiêu ngạo, giống như thực sự có sinh mệnh.

Ta thuận tiện xem qua hỷ phục của sư phụ, cũng rất đẹp, bên trên có thêu một con rồng cũng sống động như thật.

Ta chưa bao giờ thấy Sư phụ mặc y phục màu đỏ.

Da của người rất trắng, mặc lên chắc sẽ vô cùng đẹp.

Chỉ nghĩ qua thôi, trong lòng ta đã thấy có chút ngọt ngào.

12

Nghe nói suốt ba ngày sau đó, ngày nào sư phụ cũng ngâm mình trong ôn tuyền cả ngày.

Có lần ta định lặng lẽ đến nhìn trộm, không ngờ người đã dựng một kết giới bên ngoài, vào không nổi!

Hừ, quỷ nhỏ nhen!

Không phải chỉ là đi tắm thôi à? Còn đề phòng ai không biết!

Đêm trước ngày cưới, Sư phụ đến gặp ta, nói có điều quan trọng muốn nói với ta.

Sau khi theo người vào phòng, liền nghe thấy người nói:

“Nếu như sau này Khanh Khanh nhớ lại tất cả những chuyện trước đây, liệu nàng có trách ta đã lừa dối nàng không?”

Ta ngạc nhiên quay đầu:

“Sư phụ, người đang nói gì vậy?”

"Hả? Ta có nói gì đâu."

Ta nhìn sư phụ, rõ ràng miệng người không hề cử động, vậy mà ta lại nghe thấy người nói:

“Nàng ấy bây giờ ngốc ngốc nghếch nghếch, thực sự là quá đáng yêu.”

"Trước đây nàng ấy mạnh mẽ kiêu ngạo, cũng rất đáng yêu!"


"Muốn ôm ôm, hôn hôn nàng ấy quá đi."

"Không sao, không sao. Đợi ngày mai khi động phòng là mình có thể chén sạch nàng ấy rồi!"

Ta thận trọng lùi lại phía sau một bước, cau mày nhìn sư phụ, lẽ nào... ta đột nhiên lại có thể nghe thấy tiếng lòng của sư phụ?!

“Liệu sau này khi lấy lại được trí nhớ, nàng ấy có tìm mình tính sổ không nhỉ?”

“Ép nàng ấy tỏ tình với chậu hoa Thanh Xà, còn ép nàng ấy hôn hoa… Liệu nàng ấy có đánh chếc mình không nhỉ?”

“Mình làm vậy cũng chỉ là vì không còn lựa chọn khác thôi mà, đợi đến lúc đó mình sẽ giải thích với nàng ấy, chỉ cần nàng nói với hoa Thanh xà “thích ngươi” và “yêu ngươi”, sờ một chút, hôn một chút là mình sẽ thấy tinh thần sảng khoái, khiến cho công pháp nâng cao nhanh hơn so với bình thường một chút..”

"Không được, không được, nàng sẽ nghĩ mình là biến thái mất, mình sẽ càng chếc càng thảm hơn..."

Haha, hóa ra là như vậy!

Hóa ra sư phụ vì để luyện công mới bắt ta làm mấy việc kỳ quái như vậy với chậu hoa Thanh xà!

"Nếu mình nói với nàng ấy bụi hoa Thanh xà là phân thân của mình, chắc sau khi khôi phục trí nhớ nàng ấy sẽ cắt xoèn xoẹt hai cái đi tong cả bụi hoa của mình mất! Bỏ đi, bỏ đi, cứ giấu quách đi là xong."

Ta thực sự không ngờ rằng một người nam nhân thường ngày có vẻ ngoài lãnh đạm, ít nói như sư phụ mà nội tâm lại phong phú như vậy.

Ta quyết định giả vờ như không biết gì cả, tiếp tục lắng nghe xem người đang nghĩ gì.

Bất ngờ thay, sư phụ lại nắm lấy tay ta.

Trong tiềm thức ta muốn lùi lại phía sau, nhưng lực tay của người thực sự quá mạnh.

“Sư phụ, người làm ta đau.” Ta trừng mắt nhìn người.

Sư phụ buông lỏng một chút, nói:

“Khanh Khanh, hôn lễ ngày mai có thể sẽ có chút nguy hiểm…”

“Sẽ có người náo động phòng sao?”

"Không phải, nếu nàng thấy có gì bất thường thì đừng sợ, phu quân sẽ bảo vệ nàng"

Ánh mắt người chăm chú nhìn ta.

Ta cảm thấy hai bên tai có chút nóng lên.

Đang tự nhiên lại làm trò gì không biết, đột nhiên lại tự xưng là “phu quân”, ta một chút cũng không quen!

Hơn nữa, sắc mặt của người tái nhợt đến mức ta không thể không nghi ngờ thực sự sắp có chuyện gì đó xảy ra, nói không chừng người sẽ lại giống như lần đại chiến với tả hữu hộ pháp lần trước, ngã gục trên vai ta.

"Sư phụ, hay là hiện tại người dạy ta cách kết ấn đi?" Thủ pháp kết ấn của người lần trước nhìn rất đẹp.

Ta muốn học!

Sau khi sư phụ dạy ta mấy thủ pháp kết ấn, ta đã lập tức luyện thành công.

Sư phụ nhìn ta với vẻ mặt khó tin: “Khanh Khanh?”

“Sư phụ, có phải ta rất có thiên phú đúng không?” Ta cười haha hỏi.

Người gật đầu, ánh mắt có chút phức tạp.

Để biểu thị lòng biết ơn, ta ôm lấy sư phụ, hôn hôn lên má người.

Người hơi sửng sốt rồi lập tức cúi đầu xuống…

Phù, ta sắp bị nghẹt thở mất rồi!

13.


Ngày hôm sau, sư phụ đến đón dâu.

Ta đang ngồi trên kiệu hoa, nghĩ đến việc đêm qua sau khi hôn ta người lại thở hổn hển rời đi, ta cảm thấy người còn ngốc hơn cả ta.

Bên tai có tiếng gió rít, tốc độ kiệu hoa tiến về phía trước dường như rất nhanh.

Sau khi dừng lại, tấm rèm được kéo lên, sư phụ tiến lên khẽ nắm lấy bàn tay ta.

"Sư phụ..." Ta thấp giọng gọi người.

Người mỉm cười vô cùng dịu dàng:

“Đã đến lúc nàng nên đổi cách xưng hôi, gọi ta là “phu quân rồi.”

Chàng dẫn ta tiến về phía trước, từng bước từng bước bước xuống bậc thềm.

Chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy những biểu tượng phức tạp trên những bậc thềm.

"Đợi chút nữa dù có nhìn thấy gì cũng không cần sợ hãi."

Ta gật đầu, tua rua trên khăn trùm đầu cũng theo đó mà khẽ đung đưa theo chuyển động, vô cùng xinh đẹp!

Trước mắt bị bao phủ bởi một màn sương đen, bốn phía là một mảng im lặng c.hết chóc.

Nhưng ta lại có cảm giác như đang bị theo dõi sau lưng. Dường như có rất nhiều cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào ta.

Xung quanh bắt đầu nổi lên những âm thanh xào xạc, những giọng nói rì rầm, còn những tiếng gầm điên cuồng phát ra từ sâu dưới lòng đất.

Ta được sư phụ dắt đi, đứng trên biểu tượng Phượng Hoàng.

Còn người, lại đứng trên biểu tượng Thủy Long.

Sau ba quỳ chín lạy, chàng lại dắt lấy tay ta, lấy ra một thanh đoản đao, tự cắt vào ngón tay mình, m.áu men theo đầu ngón tay, nhỏ xuống chiếc cốc sứ màu trắng.

"Khanh Khanh, tộc của ta thành hôn nhất định phải dùng m.áu lập lời thề."

Vừa nói chàng vừa nhấc bàn tay ta lên.

Trong nháy mắt, ta chộp lấy chiếc cốc nhỏ trên tay sư phụ, lật tay một chưởng đánh sư phụ bay ra ngoài.

Khăn trùm đầu bị gió mạnh thổi bay, ta nhanh chóng tạo lên một kết giới, nhốt sư phụ, đồng môn và tất cả những yêu ma quỷ quái đến dự lại.

"Khanh Khanh! Nàng muốn làm gì?!" Không hiểu sao hắn lại cảm thấy vô cùng hoảng sợ, trong tay không ngừng kết ấn, muốn đột phá kết giới.

Ta cười nhẹ với sư phụ:

“Thiên Thanh, chàng nhỏ mọn quá!”

"Ta chỉ nhìn trộm chàng một ánh mắt, chàng lại để ta ở nhân gian lịch kiếp suốt ba nghìn năm!"

"Hôm nay ta muốn nói cho chàng biết, như thế nào là rộng lượng! Chàng hãy mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ!"

Chàng ngơ ngác nhìn về phía ta, giây phút đó, ta thấy sảng khoái vô cùng.

Chàng ấy có lẽ cũng không bao giờ ngờ ta, tất cả sự ngốc nghếch của ta đều chỉ là giả vờ.

Thanh đoản đao mà sư thúc đưa cho ta có tên là Đồ Thần Đao, chỉ cần bị nó xuyên qua trái tim, cho dù là thượng thần cũng sẽ nguyên thần tan vỡ, biến thành tro bụi.

Ta dùng đao cắt lên đầu ngón tay, để máu chảy vào trong chiếc cốc sứ trắng.

Thiên Thanh ra sức kết pháp ấn muốn đánh vào kết giới, kết giới có lẽ sẽ không thể trụ được bao lâu nữa.

Ta nhất định phải tốc chiến tốc thắng!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương