Hoa Mộc Miên Trong Gió
-
Chương 35:
Lâm Cảnh Nghi, Lâm lang băm? Anh ta hôm nay cũng đến? Đến thì đến thôi, một người như anh ta sao lại có thể lên tiếng nói thay cho tôi nhỉ? Tôi và anh ta cũng có thân nhau lắm đâu? Ban đầu vốn là tò mò muốn quay lại nhìn thử tra nam kia có bộ dáng thế nào, nhưng hỡi trời ơi tôi còn chưa kịp nhìn thấy hắn ta đã bị hào quang của Lâm Cảnh Nghi làm cho muốn đuôi mù luôn rồi, tự nhiên hôm nay anh ta lại ăn mặc thời thượng như thanh niên xuống phố như vậy làm gì chứ? Lại còn cái quái quỷ gì đây, mái tóc vuốt ngược đằng sau truyền kỳ của anh ta sao lại có thể rơi tự do trước trán thế kia, đã thế lại còn tạo phong cách gợn sóng hoe hoe vàng vàng là thế nào? Lâm Cảnh Nghi hôm nay muốn bắt chước phong cách của các minh tinh nổi tiếng, chơi trội với đám thiếu gia nhà giàu à? Nếu quả thật như vậy thì suy nghĩ này của anh ta đã thành công làm tôi cảm thấy sợ hãi rồi đấy. Tôi cứ vậy mà ngơ ngác nhìn anh ta từng bước từng bước đi đến bên cạnh mình, rồi lại thấy anh ta cong lên khóe môi cười tươi nhìn tôi nói:
- Đã lâu không gặp.
Tôi đã hoàn toàn choáng váng đến mức quên cả cách nói luôn rồi, trời ơi có ai nói cho tôi biết Lâm Cảnh Nghi hôm nay bị gì không, nụ cười vừa rồi của anh ta là giả đúng không? Cũng không đúng chắc là tôi nhìn nhầm thôi. Nhưng xung quanh bọn họ đột nhiên cũng im thin thít thế kia là sao? Tại sao thái độ của bọn họ lại kỳ quái như vậy? Dường như là kinh ngạc đến ngây ngốc đi. Lâm Cảnh Nghi anh ta là đang diễn vở kịch nào vậy? Ai đó làm ơn nói cho tôi biết được không? Nhưng mà... Anh ta lại làm sao vậy, tự nhiên lại cười nữa rồi, vừa cười vừa hỏi tôi một vấn đề kinh hãi:
- Tôi đẹp trai đến vậy sao?
Tôi chỉ có thể gật đầu đồng ý, anh ta đúng là rất đẹp trai, nhưng Lâm Cảnh Nghi bình thường sẽ hỏi như vậy sao? Tôi nhìn anh ta với ánh mắt nghi ngờ. Đám đông xung quanh cũng hoàn toàn im lặng nhìn hai chúng tôi. Dường như Lâm Cảnh Nghi vẫn chưa hài lòng với không khí quái dị mình tạo ra, vẫn chưa chịu ngừng lại, lần thứ ba trong vòng một phút đồng hồ anh ta lại cười nữa rồi:
- Đẹp đến choáng váng luôn rồi?
Tôi lại im lặng gật đầu thêm lần nữa. Cảm thấy thế giới quan trong tôi đang dần dần rạn nứt thành từng mảng từng mảng lớn mà không cách nào ngăn lại được. Tôi không còn quan tâm xem xung quanh đang dùng ánh mắt gì nhìn hai chúng tôi, tôi chỉ sợ một giả thiết vừa mới xẹt qua trong đầu mình là sự thật mà thôi. Vậy mà Lâm Cảnh Nghi hoàn toàn không quan tâm đến cảm giác của chúng tôi, anh ta vẫn vô tư cười thêm lần nữa, còn đưa tay lên vuốt đầu mình cười ngây ngô nói:
- Vậy là đổi kiểu tóc mới rất hợp lý.
Tôi nghe được tiếng ầm ầm bên tai, thế giới quan trong tôi ầm ầm sụp đổ theo Lâm Cảnh Nghi rồi, anh ta quả nhiên rất lợi hại. Tôi nhìn anh ta ba giây, xác định người trước mặt chính xác vẫn là Lâm Cảnh Nghi, mới dè dặt hỏi:
- Công việc rất áp lực sao?
Lâm Cảnh Nghi nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ. Tôi cuối đầu trầm tư phân tích một chút, không phải do công việc vậy lẽ nào dự cảm khi nãy của tôi là đúng? Lâm Cảnh Nghi là giống tôi, bị ai đó nhập hồn, chiếm thân thể rồi? Tôi kinh ngạc hoảng hốt hỏi:
- Vậy anh bị ma nhập sao?
Lâm Cảnh Nghi dường như hiểu ra rồi, anh ta dẹp luôn nụ cười trên mặt, không những thế tôi còn thấy cơ mặt anh ta giật giật một cách mãnh liệt, trở lại dáng vẻ lạnh lùng thường ngày vẫn có, khiến tôi âm thầm thở dài nhẹ nhõm, thực sự không hy vọng gặp được đồng bạn ở đây một chút nào. Tôi cười gượng gạo nhón chân vỗ vỗ vai anh ta, làm như thân thiết cười nói:
- Đúng rồi, nên là như vậy, anh không nên khiến mọi người sợ hãi.
Lâm Cảnh Nghi nhìn tôi bằng ánh mắt không tin nổi, anh ta thở hắt một cái nói với vẻ đầy bất lực:
- Tôi vừa rồi mới nói giúp cô đó.
Lâm Cảnh Nghi nói tôi mới nhớ đến chuyện này, tôi đã nhìn được rõ mặt của Vũ Quốc Việt rồi, thật tình. Hắn ta nhìn tôi bị đám đông kia đem ra làm trò cười vì mình mà không lên tiếng nói một lời, nhìn vẻ mặt hắn xem, còn có vẻ rất hưởng thụ vì điều đó nữa là khác, tôi thật sự khinh bỉ con người này, đúng là tra nam hàng thật giá thật. Nhìn xem hắn ta mang tới là người nào, tôi còn chưa nghe hắn ta có bạn gái mới đâu. Thật sự không biết sau này nhà nào sẽ gả con gái cho một tên tra nam như hắn. Tôi nhìn đám đông một lượt nói với vẻ mặt ghét bỏ:
- Lâm Cảnh Nghi nói đúng, làm sao mấy người biết tôi vì yêu hắn ta mà nhảy lầu chứ không phải vì quá kinh tởm mà nhảy lầu chứ, với nhan sắc đó của hắn, muốn tôi yêu? Xin lỗi tôi không muốn ói chết.
Lâm Cảnh Nghi lại cười rồi, còn là cười ra tiếng nữa chứ, cho hỏi một chút, hôm nay anh ta cười tới lần bao nhiêu rồi? Còn cười kiểu đó nữa chứ, tôi thề rằng không phải vì tôi có máu mê trai đẹp đâu, mà tại anh ta quá đẹp mà thôi, cứ nhìn thái độ của mấy cô nàng xung quanh mà coi, không phải đều nhìn đến choáng váng không nói nổi lời nào sao? Như vậy cũng tốt, cứ choáng đi đừng có tỉnh lại mà đi công kích tôi mới đúng.
Nhưng mà trời ơi, thần phật dường như không độ tôi thì phải, tôi vừa cầu khấn xong, đột nhiên một cô gái ở đâu xông ra chỉ thắng vào mặt tôi mắng như tát nước:
- Trịnh Kiều Vi đứng lại đó, cô tưởng mình ngon lắm sao? Nếu không phải cô là tiểu thư của Trịnh gia và Trần gia thì xem có thiếu gia nhà nào thèm để ý đến cô không, cô ở đó mà kiêu ngạo với ai chứ?
Thật can đảm, đây có thể được xem là tiếng lòng của mấy cô gái ở đây không? Nhưng để có có dũng khí nói ra chắc cũng chỉ có người này nhỉ? Liệu có nên vỗ tay khâm phục cô ta một chút không? Cũng thật sự muốn hỏi, mấy thiếu gia nhà khác để ý tôi thì liên quan gì đến bọn họ chứ? Làm gì mà ngon với lại không ngon, rồi lại có thái độ như vậy với tôi như vậy làm gì, tôi có lỗi gì với bọn họ sao? Thật kỳ cục. Tôi chọn cách đối phó thông thường nhất là bơ đi. Không quan tâm. Tôi xoay người định chào tạm biệt Lâm Cảnh Nghi thì gió lại nổi lên nữa rồi. Xin lỗi, Lúc nãy tôi là nói sai rồi, bọn họ ở đây ai cũng có dũng khí hết, còn là dũng khí ngập trời, cái quái gì mà từng người từng người như vừa được tắm máu gà cứ như vậy mà lần lượt xông lên chỉ mặt tôi mắng liên tiếp là sao? Nghe người này nói đi, bây giờ không còn là vấn đề của bản thân tôi nữa rồi, này là đang chia phe phái đúng không? Nữ tiểu thư này vừa lên đã chỉ thẳng mặt tôi, hung tợn nói:
- Cô nghĩ cô là ai, hôm nay đứng đây phá đám Nguyễn Nhan, Trịnh gia Trần gia mà to à, hôm nay Nguyễn Nhan đính hôn với Lê gia rồi, còn thua cô sao? Tôi muốn xem xem sau này cô còn dám lên mặt bắt nạt cô ấy được nữa không?
Người này vừa nói xong, một đội ngũ người không hẹn mà đồng loạt đứng dồn về phía Nguyễn Nhan, cũng dùng ánh mắt căm phẫn nhìn tôi. Tôi kinh ngạc rồi, Trịnh Kiều Vi tôi bắt nạt người khác? Có nhầm không vậy? Rõ ràng ngay bây giờ chính là bọn họ đang bắt nạt tôi đấy. Bọn họ có biết nói lý lẽ không vậy?Còn Nguyễn Nhan nữa, cô ta vậy mà lại dùng ánh mắt ấm ức giống ban nãy nhìn tôi làm gì? Địa vị trong giới này không bằng tôi nên ấm ức? Mấy chuyện này không nên chỉ có đàn ông mới có cảm giác sao? Sao đến phụ nữ cũng phải ôm đồm chuyện này vào người chi cho mệt vậy? Tôi dùng ánh mắt không thể hiểu nổi nhìn bọn họ, bọn họ là có bệnh trong người sao? Tôi thật sự muốn bỏ chạy rồi, không muốn cùng đám người có bệnh này nói chuyện đâu. Lắc lắc đầu, đúng lúc tôi xoay người dùng tay ra hiệu tạm biệt Lâm Cảnh Nghi thì nghe âm thanh của thang máy bên kia ting một cái sau đó, tiếng giày cao gót giẫm trên sàn một cách kiêu ngạo, tiếng bước chân đầy bá đạo và kiêu kỳ này còn không phải của chị Kiều Vân sao? Mọi người đều nói tôi là công chúa của thành phố này, nhưng bản thân tôi lại thấy chị Kiều Vân mới có đầy đủ khí chất để nhận cái danh xưng này. Sau đó tôi nghe được âm thanh lành lạnh của chị ấy vang lên phía sau:
- Lại bỏ chạy?
Trời à, chân tôi chỉ mới đưa ra, đã phải thụt lại, khổ sở xoay người nhìn chị ấy, nhưng bất ngờ là lại thấy có cả anh trai mình, thật sự muốn nhắm mắt để mặc sự đời, thế giới này đúng là không chừa đường lui cho ai cả. Tôi lại nhìn về phía Lâm Cảnh Nghi nháy mắt ra hiệu, để lát nữa tôi có nói gì anh ta cũng nên đồng ý với lời tôi nói mới tốt. Lâm Cảnh Nghi nhìn tôi bằng ánh mắt thật kỳ lạ, không lạnh lẽo như những lần trước, tôi thấy trong mắt anh ta có ý cười, lại thêm một chút gì đó mà tôi không hiểu được, nhưng lúc này cũng không có thời gian để hỏi cho rõ liền quay người hướng anh chị nhà mình cười lấy lòng, anh trai nhìn tôi bằng ánh mắt rèn sắt không thành thép nói:
- Lại đây.
Tôi cuối đầu, đi qua bên đó, cảm thấy nhân sinh thật mệt mỏi, nếu bây giờ đã không cho cơ hội để giải thích thì khi về đến nhà chắc chắn lại bị giáo huấn rồi, tôi quay qua nhìn chậu hoa đỗ quyên bên cạnh thầm than. Bên này, anh trai nhìn đám người bên kia lạnh lẽo nói:
- Đây có được xem là mấy người đang đại diện cho quan điểm của gia tộc mình không?
Tôi lại phải kinh ngạc rồi, chuyện này nói nhỏ thì nhỏ mà nói lớn thì lớn rồi nha, đại diện cho quan điểm của gia tộc mình chẳng khác nào nói từ giờ chúng tôi sẽ cùng nhà này hợp tác, là đối thủ của Trịnh gia rồi, sao chỉ đi ăn một bữa tiệc mà lại phát sinh nhiều việc như vậy chứ? Tôi nghĩ chắc hẳn bọn họ đều sẽ phất tay nói đây chỉ là trò đùa thôi, nhưng không nghĩ lúc đầu chỉ là mấy câu nói vớ vẩn của mấy người phụ nữ rỗi hơi mà bây giờ đến nam nhân cũng tham gia vào luôn rồi, từng người từng người bọn họ bước về phía của Lê Ninh và Nguyễn Nhan. Bây giờ thì tôi biết rồi, hai nhà này làm đính hôn không chỉ vì quan hệ thân thiết, bọn họ chính là vì lợi ích mà đến, không những thế cũng đã cùng những nhà khác liên minh với nhau từ trước, bằng chứng là có hơn một nữa số người đúng về phía bọn họ, số còn lại vẫn đứng im bất động, nhìn vẻ mặt bọn họ chắc là đang phân vân xem lựa chọn thể nào.
- Đã lâu không gặp.
Tôi đã hoàn toàn choáng váng đến mức quên cả cách nói luôn rồi, trời ơi có ai nói cho tôi biết Lâm Cảnh Nghi hôm nay bị gì không, nụ cười vừa rồi của anh ta là giả đúng không? Cũng không đúng chắc là tôi nhìn nhầm thôi. Nhưng xung quanh bọn họ đột nhiên cũng im thin thít thế kia là sao? Tại sao thái độ của bọn họ lại kỳ quái như vậy? Dường như là kinh ngạc đến ngây ngốc đi. Lâm Cảnh Nghi anh ta là đang diễn vở kịch nào vậy? Ai đó làm ơn nói cho tôi biết được không? Nhưng mà... Anh ta lại làm sao vậy, tự nhiên lại cười nữa rồi, vừa cười vừa hỏi tôi một vấn đề kinh hãi:
- Tôi đẹp trai đến vậy sao?
Tôi chỉ có thể gật đầu đồng ý, anh ta đúng là rất đẹp trai, nhưng Lâm Cảnh Nghi bình thường sẽ hỏi như vậy sao? Tôi nhìn anh ta với ánh mắt nghi ngờ. Đám đông xung quanh cũng hoàn toàn im lặng nhìn hai chúng tôi. Dường như Lâm Cảnh Nghi vẫn chưa hài lòng với không khí quái dị mình tạo ra, vẫn chưa chịu ngừng lại, lần thứ ba trong vòng một phút đồng hồ anh ta lại cười nữa rồi:
- Đẹp đến choáng váng luôn rồi?
Tôi lại im lặng gật đầu thêm lần nữa. Cảm thấy thế giới quan trong tôi đang dần dần rạn nứt thành từng mảng từng mảng lớn mà không cách nào ngăn lại được. Tôi không còn quan tâm xem xung quanh đang dùng ánh mắt gì nhìn hai chúng tôi, tôi chỉ sợ một giả thiết vừa mới xẹt qua trong đầu mình là sự thật mà thôi. Vậy mà Lâm Cảnh Nghi hoàn toàn không quan tâm đến cảm giác của chúng tôi, anh ta vẫn vô tư cười thêm lần nữa, còn đưa tay lên vuốt đầu mình cười ngây ngô nói:
- Vậy là đổi kiểu tóc mới rất hợp lý.
Tôi nghe được tiếng ầm ầm bên tai, thế giới quan trong tôi ầm ầm sụp đổ theo Lâm Cảnh Nghi rồi, anh ta quả nhiên rất lợi hại. Tôi nhìn anh ta ba giây, xác định người trước mặt chính xác vẫn là Lâm Cảnh Nghi, mới dè dặt hỏi:
- Công việc rất áp lực sao?
Lâm Cảnh Nghi nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ. Tôi cuối đầu trầm tư phân tích một chút, không phải do công việc vậy lẽ nào dự cảm khi nãy của tôi là đúng? Lâm Cảnh Nghi là giống tôi, bị ai đó nhập hồn, chiếm thân thể rồi? Tôi kinh ngạc hoảng hốt hỏi:
- Vậy anh bị ma nhập sao?
Lâm Cảnh Nghi dường như hiểu ra rồi, anh ta dẹp luôn nụ cười trên mặt, không những thế tôi còn thấy cơ mặt anh ta giật giật một cách mãnh liệt, trở lại dáng vẻ lạnh lùng thường ngày vẫn có, khiến tôi âm thầm thở dài nhẹ nhõm, thực sự không hy vọng gặp được đồng bạn ở đây một chút nào. Tôi cười gượng gạo nhón chân vỗ vỗ vai anh ta, làm như thân thiết cười nói:
- Đúng rồi, nên là như vậy, anh không nên khiến mọi người sợ hãi.
Lâm Cảnh Nghi nhìn tôi bằng ánh mắt không tin nổi, anh ta thở hắt một cái nói với vẻ đầy bất lực:
- Tôi vừa rồi mới nói giúp cô đó.
Lâm Cảnh Nghi nói tôi mới nhớ đến chuyện này, tôi đã nhìn được rõ mặt của Vũ Quốc Việt rồi, thật tình. Hắn ta nhìn tôi bị đám đông kia đem ra làm trò cười vì mình mà không lên tiếng nói một lời, nhìn vẻ mặt hắn xem, còn có vẻ rất hưởng thụ vì điều đó nữa là khác, tôi thật sự khinh bỉ con người này, đúng là tra nam hàng thật giá thật. Nhìn xem hắn ta mang tới là người nào, tôi còn chưa nghe hắn ta có bạn gái mới đâu. Thật sự không biết sau này nhà nào sẽ gả con gái cho một tên tra nam như hắn. Tôi nhìn đám đông một lượt nói với vẻ mặt ghét bỏ:
- Lâm Cảnh Nghi nói đúng, làm sao mấy người biết tôi vì yêu hắn ta mà nhảy lầu chứ không phải vì quá kinh tởm mà nhảy lầu chứ, với nhan sắc đó của hắn, muốn tôi yêu? Xin lỗi tôi không muốn ói chết.
Lâm Cảnh Nghi lại cười rồi, còn là cười ra tiếng nữa chứ, cho hỏi một chút, hôm nay anh ta cười tới lần bao nhiêu rồi? Còn cười kiểu đó nữa chứ, tôi thề rằng không phải vì tôi có máu mê trai đẹp đâu, mà tại anh ta quá đẹp mà thôi, cứ nhìn thái độ của mấy cô nàng xung quanh mà coi, không phải đều nhìn đến choáng váng không nói nổi lời nào sao? Như vậy cũng tốt, cứ choáng đi đừng có tỉnh lại mà đi công kích tôi mới đúng.
Nhưng mà trời ơi, thần phật dường như không độ tôi thì phải, tôi vừa cầu khấn xong, đột nhiên một cô gái ở đâu xông ra chỉ thắng vào mặt tôi mắng như tát nước:
- Trịnh Kiều Vi đứng lại đó, cô tưởng mình ngon lắm sao? Nếu không phải cô là tiểu thư của Trịnh gia và Trần gia thì xem có thiếu gia nhà nào thèm để ý đến cô không, cô ở đó mà kiêu ngạo với ai chứ?
Thật can đảm, đây có thể được xem là tiếng lòng của mấy cô gái ở đây không? Nhưng để có có dũng khí nói ra chắc cũng chỉ có người này nhỉ? Liệu có nên vỗ tay khâm phục cô ta một chút không? Cũng thật sự muốn hỏi, mấy thiếu gia nhà khác để ý tôi thì liên quan gì đến bọn họ chứ? Làm gì mà ngon với lại không ngon, rồi lại có thái độ như vậy với tôi như vậy làm gì, tôi có lỗi gì với bọn họ sao? Thật kỳ cục. Tôi chọn cách đối phó thông thường nhất là bơ đi. Không quan tâm. Tôi xoay người định chào tạm biệt Lâm Cảnh Nghi thì gió lại nổi lên nữa rồi. Xin lỗi, Lúc nãy tôi là nói sai rồi, bọn họ ở đây ai cũng có dũng khí hết, còn là dũng khí ngập trời, cái quái gì mà từng người từng người như vừa được tắm máu gà cứ như vậy mà lần lượt xông lên chỉ mặt tôi mắng liên tiếp là sao? Nghe người này nói đi, bây giờ không còn là vấn đề của bản thân tôi nữa rồi, này là đang chia phe phái đúng không? Nữ tiểu thư này vừa lên đã chỉ thẳng mặt tôi, hung tợn nói:
- Cô nghĩ cô là ai, hôm nay đứng đây phá đám Nguyễn Nhan, Trịnh gia Trần gia mà to à, hôm nay Nguyễn Nhan đính hôn với Lê gia rồi, còn thua cô sao? Tôi muốn xem xem sau này cô còn dám lên mặt bắt nạt cô ấy được nữa không?
Người này vừa nói xong, một đội ngũ người không hẹn mà đồng loạt đứng dồn về phía Nguyễn Nhan, cũng dùng ánh mắt căm phẫn nhìn tôi. Tôi kinh ngạc rồi, Trịnh Kiều Vi tôi bắt nạt người khác? Có nhầm không vậy? Rõ ràng ngay bây giờ chính là bọn họ đang bắt nạt tôi đấy. Bọn họ có biết nói lý lẽ không vậy?Còn Nguyễn Nhan nữa, cô ta vậy mà lại dùng ánh mắt ấm ức giống ban nãy nhìn tôi làm gì? Địa vị trong giới này không bằng tôi nên ấm ức? Mấy chuyện này không nên chỉ có đàn ông mới có cảm giác sao? Sao đến phụ nữ cũng phải ôm đồm chuyện này vào người chi cho mệt vậy? Tôi dùng ánh mắt không thể hiểu nổi nhìn bọn họ, bọn họ là có bệnh trong người sao? Tôi thật sự muốn bỏ chạy rồi, không muốn cùng đám người có bệnh này nói chuyện đâu. Lắc lắc đầu, đúng lúc tôi xoay người dùng tay ra hiệu tạm biệt Lâm Cảnh Nghi thì nghe âm thanh của thang máy bên kia ting một cái sau đó, tiếng giày cao gót giẫm trên sàn một cách kiêu ngạo, tiếng bước chân đầy bá đạo và kiêu kỳ này còn không phải của chị Kiều Vân sao? Mọi người đều nói tôi là công chúa của thành phố này, nhưng bản thân tôi lại thấy chị Kiều Vân mới có đầy đủ khí chất để nhận cái danh xưng này. Sau đó tôi nghe được âm thanh lành lạnh của chị ấy vang lên phía sau:
- Lại bỏ chạy?
Trời à, chân tôi chỉ mới đưa ra, đã phải thụt lại, khổ sở xoay người nhìn chị ấy, nhưng bất ngờ là lại thấy có cả anh trai mình, thật sự muốn nhắm mắt để mặc sự đời, thế giới này đúng là không chừa đường lui cho ai cả. Tôi lại nhìn về phía Lâm Cảnh Nghi nháy mắt ra hiệu, để lát nữa tôi có nói gì anh ta cũng nên đồng ý với lời tôi nói mới tốt. Lâm Cảnh Nghi nhìn tôi bằng ánh mắt thật kỳ lạ, không lạnh lẽo như những lần trước, tôi thấy trong mắt anh ta có ý cười, lại thêm một chút gì đó mà tôi không hiểu được, nhưng lúc này cũng không có thời gian để hỏi cho rõ liền quay người hướng anh chị nhà mình cười lấy lòng, anh trai nhìn tôi bằng ánh mắt rèn sắt không thành thép nói:
- Lại đây.
Tôi cuối đầu, đi qua bên đó, cảm thấy nhân sinh thật mệt mỏi, nếu bây giờ đã không cho cơ hội để giải thích thì khi về đến nhà chắc chắn lại bị giáo huấn rồi, tôi quay qua nhìn chậu hoa đỗ quyên bên cạnh thầm than. Bên này, anh trai nhìn đám người bên kia lạnh lẽo nói:
- Đây có được xem là mấy người đang đại diện cho quan điểm của gia tộc mình không?
Tôi lại phải kinh ngạc rồi, chuyện này nói nhỏ thì nhỏ mà nói lớn thì lớn rồi nha, đại diện cho quan điểm của gia tộc mình chẳng khác nào nói từ giờ chúng tôi sẽ cùng nhà này hợp tác, là đối thủ của Trịnh gia rồi, sao chỉ đi ăn một bữa tiệc mà lại phát sinh nhiều việc như vậy chứ? Tôi nghĩ chắc hẳn bọn họ đều sẽ phất tay nói đây chỉ là trò đùa thôi, nhưng không nghĩ lúc đầu chỉ là mấy câu nói vớ vẩn của mấy người phụ nữ rỗi hơi mà bây giờ đến nam nhân cũng tham gia vào luôn rồi, từng người từng người bọn họ bước về phía của Lê Ninh và Nguyễn Nhan. Bây giờ thì tôi biết rồi, hai nhà này làm đính hôn không chỉ vì quan hệ thân thiết, bọn họ chính là vì lợi ích mà đến, không những thế cũng đã cùng những nhà khác liên minh với nhau từ trước, bằng chứng là có hơn một nữa số người đúng về phía bọn họ, số còn lại vẫn đứng im bất động, nhìn vẻ mặt bọn họ chắc là đang phân vân xem lựa chọn thể nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook