Hoa Mộc Miên Trong Gió
-
Chương 34:
Đám đông xung quanh sau khi nghe tôi nói xong bắt đầu bàn tán xôn xao, tôi không quan tâm lắm nhưng bất ngờ là từ trong bọn họ bắt đầu có sự di chuyển, một bộ phận thì đứng sang phía của Nguyễn Nhan, nắm tay an ủi khuyên răng cô ta không cần khó chịu vì lời tôi nói, một bộ phận khác lại lặng lẽ lui về phía sau tạo khoảng cách giữa hai bên, có vẻ đây là phe trung lập chỉ muốn xem kịch hay mà thôi, có một chút thất bại là không một ai bước về phía tôi cả, thật sự không biết nên nói sao, rõ ràng Trịnh Kiều Vi cũng không phải người xấu xa gì, làm sao mà đến một người bạn trong giới này cũng không có vậy? Thật sự mà nói, lòng tôi có chút khó chịu nha, không ai thích cảm giác bị người khác xa lánh hết. Nhưng lúc này đâu thể tỏ ra yếu đuối được tôi cố đem cảm giác khó chịu đạp xuống đáy lòng nhìn Lê Ninh, anh ta nghe tôi nói có vẻ hơi ngạc nhiên, dùng ánh mắt nghi ngờ như không thể nào tin được hỏi lại:
- Kiều Vi, cô có quen Phương Nghi?
Tôi nhìn anh ta cười nhưng thật sự nụ cười này không thể nào chạm tới đáy mắt được, Phương Nghi quen tôi thì sao? Có phải nếu như ngay từ đầu anh ta biết được cô ấy có quen với tôi thì đã không làm ra những chuyện đó không, thật đáng mỉa mai làm sao, tôi đặt tay lên vai Phương Nghi dùng ngữ điệu khẳng định trả lời anh ta:
- Sao lại không quen, cô ấy hiện tại là bạn tôi, tháng trước tôi có đến đoàn phim thăm cô ấy, vô tình chứng kiến toàn bộ sự việc. Phải nói tình yêu của anh vĩ đại quá, thuê vệ sĩ của vị hôn thê mỗi ngày đến bắt nạt người yêu mình, làm đến mức khiến mọi người ở đoàn phim phải trợn mắt tự hỏi đám người man rợ này là từ đâu chui ra vậy? Có xem con người ta là người nữa không?
Nói đến đây tôi tức giận đên mức nghiến răng nhìn nữ côn đồ đang lo lắng lui về phía sau chủ cô ta, người ta nói nếu đã trị tội thì nên trị tội người cầm dao, con dao như cô ta bỏ đi là xong, chủ nhân của cô ta có ghê gớm thì làm sao, tôi cũng không tin mọi người ở đây đều là những kẻ không có đạo lý làm người, nếu đã đi đòi công đạo thì càng không thể không tính đến món nợ của Lê Na được, tôi nhìn Nguyễn Nhan, nói một cách không khách khí:
- Cô Nguyễn Nhan dạy người của mình rất tốt, hôm đó trợ lý của tôi có đứng ra bảo vệ cho Phương Nghi bị người của cô đánh phải nằm viện hết hai tuần, bản thân tôi vì bảo vệ cho cô ấy mà phải ra tay tự vệ, bàn tay này cũng đau hết một tuần, tôi đã nghĩ chút thuốc men này cũng không đáng là bao, nhưng hôm nay nhìn thấy thái độ này của các người thật tình không nhịn nổi, ở đâu có kiểu vừa ăn cướp vừa la làng như vậy, nếu tôi không tính toán khoản phí này cho rõ ràng thì không phải là đang dung túng cho Nguyễn gia các người làm bậy sao? Tôi sẽ nhờ phía bệnh viện đem hóa đơn tới, đỡ cho các người nói Kiều Vi tôi là bịa chuyện nói dối.
Bọn họ nghĩ rằng chỉ bọn họ mới là thiên chi kiêu tử, bọn họ xem tôi là cái gì? Trong thành phố này, nếu tôi đã lên tiếng thì còn chỗ cho bọn họ sao, bình thường làm người hiền bọn họ lại nghĩ tôi là đứa ngu thích để người khác bắt nạt. Tôi nhìn Nguyễn Nhan bằng ánh mắt miệt thị, cô ta là cái thá gì mà khinh người quá đáng như vậy, tưởng dùng ánh mắt như dao đó nhìn chằm chằm tôi thì tôi sợ chắc, tôi cũng không tin giữa đám đông này cô ta dám đánh tôi đấy. Cô ta nhìn tôi lâu nhưu vậy nhưng cuối cùng chỉ nói đúng ba chữ:
- Cô nói dối.
Phần còn lại cô ta để cho đám bạn thân thiết của mình lên tiếng thay, lại còn mấy người chung quanh cô ta nữa chứ, cứ nhao nhao cả lên, người thì nói tôi vì ghen tị cô ta mà đặt điều bịa chuyện, người lại nói đến chuyện tôi vì ép người ta đính hôn với mình mà nhảy lầu cũng làm ra thì việc làm bạn với loại em gái trà xanh này cũng không có gì ngạc nhiên, nói Nguyễn Nhan cô ta tốt như thế nào sao có thể làm ra những chuyện như vậy? Tôi cười khảy một tiếng, hóa ra cũng chỉ có vậy thôi sao? Chỉ dám làm bậy sau lưng người khác? Tôi bỏ ngoài tai những lời nói theo phong trào của bọn họ nhìn Lê Ninh nói:
- Anh Lê đây nói yêu Phương Nghi, cũng chỉ có cô ấy ngu ngốc mới tin lời anh nói mà thôi. Người ta nói, yêu một người chỉ cần mất một giây nhưng để quên một người có khi phải mất cả đời, vậy mà anh Lê chỉ mất có một tháng đã nói yêu người mới, theo tôi thấy tình yêu của anh không đáng lấy một xu, cô ấy hoàn toàn không cần thiết phải đên đây để xem mấy người diễn trò rồi rước nhục vào thân.
Tôi nói ra những lời này chính là để cho Phương Nghi nghe, vì cho dù tôi có làm gì đi chăng nữa cũng không có tác dụng bằng chính bản thân cô ấy tự sáng mắt ra. Còn Nguyễn Nhan kia, tôi thật sự có chút xem thường cũng không muốn cùng cô ta nói thêm gì cả. Tôi nhìn đám đông một lượt, nói với họ:
- Tôi có nói dối hay không không phải là vấn đề, vấn đề là chuyện tốt của mấy người Nguyễn gia đâu có ít người nhìn thấy, vừa hay tôi lại có được đoạn video của chuyện này, lại được quay bằng máy quay chuyên dụng nha, hình ảnh sắc nét lắm, để mai tôi gọi một phóng viên đến nói chuyện đi.
Giờ là đến tôi dùng ánh mắt miệt thị nhìn bọn họ nhé, đẳng cấp không giống nhau đâu, tôi là ai chứ? Nữ côn đồ đứng phía sau Nguyễn Nhan nghe tôi nói xong liền hoảng hốt ghé vào tai cô ta nói gì đó, một lúc lâu sau tôi thấy sắc mặt Nguyễn Nhân thay đổi, là ngạc nhiên cùng tức giận. Tôi thật sự muốn cười rồi, nội bộ không thống nhất? Tôi không quan tâm nội bộ cô ta thế nào, chỉ quay qua nhìn Phương Nghi muốn hỏi cô ấy muốn thế nào, có thể nhìn rõ bản chất của Lê Ninh chưa, còn muốn tiếp tục đứng đây không? Phương Nghi đã hết khóc, ánh mắt yên tĩnh đến dị thường, cô ấy nhìn Lê Ninh, yếu ớt cười:
- Có biết tại sao mỗi ngày đều phải chịu đựng đám người này nhưng em vẫn im lặng không nói gì với anh không? Vì em biết có nói anh vẫn không tin, anh nói anh yêu em nhưng lời cô ta nói anh lại tin. Bây giờ, yêu hay không yêu cũng không có gì quan trọng rồi, em đã hiểu rốt cuộc chúng ta không giống nhau, vậy nên không thể chung đường là điều tất nhiên. Đáng lẽ em nên thông suốt sớm hơn, hôm nay càng không nên đến đây, làm phiền mọi người rồi. Thật xin lỗi.
Tôi nhìn Phương Nghi, mỉm cười hài lòng, thật may là cuối cùng cô ấy cũng hiểu, con đường phía trước của cô ấy chắc chắc sẽ không cô đơn, bởi vì chúng tôi sẽ luôn bên cạnh cô ấy. Tôi gọi lễ tân bắt cho cô ấy một chiếc taxi, nhìn cô ấy lên xe xong tôi phân vân không biết có nên quay lại buổi tiệc hay không, dù gì tôi cũng đã cùng nam nữ chủ nhân bữa tiệc này cạch mặt đến vậy rồi. Trong lúc tôi phân vân thì phía sau tôi có người la lên:
- Vũ Quốc Việt đến rồi.
Tôi kinh ngạc quay lại nhìn bọn họ, tên tra nam đó đến thì làm gì mà bọn họ hô hào như hoàng thượng giá lâm vậy, gia thế nhà hắn nếu nói đến xếp hạng thì còn không nằm trong top năm nữa là, nhiệt tình như vậy làm gì? Tôi lại nghe trong đám người bọn họ có người nói không biết tôi nhìn thấy Vũ Quốc Việt liệu có bám dính lấy hắn ta không? Tôi thật khinh bỉ gấp trăm lần, tên tra nam đó có xách dép cho tôi cũng không xứng. Hóa ra bọn họ hô hào tên tên tra nam đó vì điều này sao? Có quá nhàm chán không vậy? Tôi lắc đầu phớt lờ bọn họ, rõ ràng là một đám ăn no không có việc làm để ý bọn họ làm chi tôi cứ thế hướng về phía thang bộ đi đến, quyết định ra xe đến đoàn phim thôi, dù sao đến đó nhìn nam thần nhà mình vẫn thú vị hơn ở đây, làm người nếu có thể thì không nên gượng ép chính mình đúng không? Nhưng quả thật là cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng, đột nhiên phía trước tôi xuất hiện một cánh tay trắng noãn nà. Tôi quay sang nhìn người này, nhan sắc thì có hạn mà còn ăn diện lòe loẹt như một con công, thật sự nhìn thôi cũng khiến tôi muốn bỏ bữa. Cô ta cười toe toét nhưng giọng nói lại chứa đầy giễu cợt vênh mặt nhìn tôi nói:
- Kiều Vi cô đi đâu vậy? Vũ Quốc Việt đến rồi, không chào hỏi một chút sao?
Thật không nghĩ tới, bọn họ vậy mà lại muốn biến tôi thành trò cười rồi, tôi dùng thái độ bình thản nhất, nghi ngờ nhìn cô ta hỏi lại:
- Tại sao phải chào hỏi anh ta?
Đám đông xung quanh lại cười ồ lên, tôi thật nghi ngờ bọn họ liệu có phải đều bị động kinh không, có gì đáng cười chứ? Cô gái chặn đường tôi lại dùng bộ mặt ngạc nhiên hỏi:
- Không phải lúc trước cô yêu anh ta đến muốn nhảy lầu sao?
Tôi lại muốn nổi đóa rồi, đây đúng là một bọn rỗi hơi, chuyện tôi và tên kia đã qua gần một năm rồi, bọn họ không có chuyện gì vui hơn để nói à? Thế giới này nhạt nhẽo đến mức chuyện của một năm trước một năm sau còn có thể đem ra làm trò tiêu khiển được sao? Đúng lúc này một giọng nói lạnh lẽo vang lên phía sau lưng khiến tôi kinh ngạc:
- Làm sao cô biết cô ấy vì yêu hắn ta mới nhảy lầu mà không phải là vì quá kinh tởm hắn ta mới đi nhảy lầu?
- Kiều Vi, cô có quen Phương Nghi?
Tôi nhìn anh ta cười nhưng thật sự nụ cười này không thể nào chạm tới đáy mắt được, Phương Nghi quen tôi thì sao? Có phải nếu như ngay từ đầu anh ta biết được cô ấy có quen với tôi thì đã không làm ra những chuyện đó không, thật đáng mỉa mai làm sao, tôi đặt tay lên vai Phương Nghi dùng ngữ điệu khẳng định trả lời anh ta:
- Sao lại không quen, cô ấy hiện tại là bạn tôi, tháng trước tôi có đến đoàn phim thăm cô ấy, vô tình chứng kiến toàn bộ sự việc. Phải nói tình yêu của anh vĩ đại quá, thuê vệ sĩ của vị hôn thê mỗi ngày đến bắt nạt người yêu mình, làm đến mức khiến mọi người ở đoàn phim phải trợn mắt tự hỏi đám người man rợ này là từ đâu chui ra vậy? Có xem con người ta là người nữa không?
Nói đến đây tôi tức giận đên mức nghiến răng nhìn nữ côn đồ đang lo lắng lui về phía sau chủ cô ta, người ta nói nếu đã trị tội thì nên trị tội người cầm dao, con dao như cô ta bỏ đi là xong, chủ nhân của cô ta có ghê gớm thì làm sao, tôi cũng không tin mọi người ở đây đều là những kẻ không có đạo lý làm người, nếu đã đi đòi công đạo thì càng không thể không tính đến món nợ của Lê Na được, tôi nhìn Nguyễn Nhan, nói một cách không khách khí:
- Cô Nguyễn Nhan dạy người của mình rất tốt, hôm đó trợ lý của tôi có đứng ra bảo vệ cho Phương Nghi bị người của cô đánh phải nằm viện hết hai tuần, bản thân tôi vì bảo vệ cho cô ấy mà phải ra tay tự vệ, bàn tay này cũng đau hết một tuần, tôi đã nghĩ chút thuốc men này cũng không đáng là bao, nhưng hôm nay nhìn thấy thái độ này của các người thật tình không nhịn nổi, ở đâu có kiểu vừa ăn cướp vừa la làng như vậy, nếu tôi không tính toán khoản phí này cho rõ ràng thì không phải là đang dung túng cho Nguyễn gia các người làm bậy sao? Tôi sẽ nhờ phía bệnh viện đem hóa đơn tới, đỡ cho các người nói Kiều Vi tôi là bịa chuyện nói dối.
Bọn họ nghĩ rằng chỉ bọn họ mới là thiên chi kiêu tử, bọn họ xem tôi là cái gì? Trong thành phố này, nếu tôi đã lên tiếng thì còn chỗ cho bọn họ sao, bình thường làm người hiền bọn họ lại nghĩ tôi là đứa ngu thích để người khác bắt nạt. Tôi nhìn Nguyễn Nhan bằng ánh mắt miệt thị, cô ta là cái thá gì mà khinh người quá đáng như vậy, tưởng dùng ánh mắt như dao đó nhìn chằm chằm tôi thì tôi sợ chắc, tôi cũng không tin giữa đám đông này cô ta dám đánh tôi đấy. Cô ta nhìn tôi lâu nhưu vậy nhưng cuối cùng chỉ nói đúng ba chữ:
- Cô nói dối.
Phần còn lại cô ta để cho đám bạn thân thiết của mình lên tiếng thay, lại còn mấy người chung quanh cô ta nữa chứ, cứ nhao nhao cả lên, người thì nói tôi vì ghen tị cô ta mà đặt điều bịa chuyện, người lại nói đến chuyện tôi vì ép người ta đính hôn với mình mà nhảy lầu cũng làm ra thì việc làm bạn với loại em gái trà xanh này cũng không có gì ngạc nhiên, nói Nguyễn Nhan cô ta tốt như thế nào sao có thể làm ra những chuyện như vậy? Tôi cười khảy một tiếng, hóa ra cũng chỉ có vậy thôi sao? Chỉ dám làm bậy sau lưng người khác? Tôi bỏ ngoài tai những lời nói theo phong trào của bọn họ nhìn Lê Ninh nói:
- Anh Lê đây nói yêu Phương Nghi, cũng chỉ có cô ấy ngu ngốc mới tin lời anh nói mà thôi. Người ta nói, yêu một người chỉ cần mất một giây nhưng để quên một người có khi phải mất cả đời, vậy mà anh Lê chỉ mất có một tháng đã nói yêu người mới, theo tôi thấy tình yêu của anh không đáng lấy một xu, cô ấy hoàn toàn không cần thiết phải đên đây để xem mấy người diễn trò rồi rước nhục vào thân.
Tôi nói ra những lời này chính là để cho Phương Nghi nghe, vì cho dù tôi có làm gì đi chăng nữa cũng không có tác dụng bằng chính bản thân cô ấy tự sáng mắt ra. Còn Nguyễn Nhan kia, tôi thật sự có chút xem thường cũng không muốn cùng cô ta nói thêm gì cả. Tôi nhìn đám đông một lượt, nói với họ:
- Tôi có nói dối hay không không phải là vấn đề, vấn đề là chuyện tốt của mấy người Nguyễn gia đâu có ít người nhìn thấy, vừa hay tôi lại có được đoạn video của chuyện này, lại được quay bằng máy quay chuyên dụng nha, hình ảnh sắc nét lắm, để mai tôi gọi một phóng viên đến nói chuyện đi.
Giờ là đến tôi dùng ánh mắt miệt thị nhìn bọn họ nhé, đẳng cấp không giống nhau đâu, tôi là ai chứ? Nữ côn đồ đứng phía sau Nguyễn Nhan nghe tôi nói xong liền hoảng hốt ghé vào tai cô ta nói gì đó, một lúc lâu sau tôi thấy sắc mặt Nguyễn Nhân thay đổi, là ngạc nhiên cùng tức giận. Tôi thật sự muốn cười rồi, nội bộ không thống nhất? Tôi không quan tâm nội bộ cô ta thế nào, chỉ quay qua nhìn Phương Nghi muốn hỏi cô ấy muốn thế nào, có thể nhìn rõ bản chất của Lê Ninh chưa, còn muốn tiếp tục đứng đây không? Phương Nghi đã hết khóc, ánh mắt yên tĩnh đến dị thường, cô ấy nhìn Lê Ninh, yếu ớt cười:
- Có biết tại sao mỗi ngày đều phải chịu đựng đám người này nhưng em vẫn im lặng không nói gì với anh không? Vì em biết có nói anh vẫn không tin, anh nói anh yêu em nhưng lời cô ta nói anh lại tin. Bây giờ, yêu hay không yêu cũng không có gì quan trọng rồi, em đã hiểu rốt cuộc chúng ta không giống nhau, vậy nên không thể chung đường là điều tất nhiên. Đáng lẽ em nên thông suốt sớm hơn, hôm nay càng không nên đến đây, làm phiền mọi người rồi. Thật xin lỗi.
Tôi nhìn Phương Nghi, mỉm cười hài lòng, thật may là cuối cùng cô ấy cũng hiểu, con đường phía trước của cô ấy chắc chắc sẽ không cô đơn, bởi vì chúng tôi sẽ luôn bên cạnh cô ấy. Tôi gọi lễ tân bắt cho cô ấy một chiếc taxi, nhìn cô ấy lên xe xong tôi phân vân không biết có nên quay lại buổi tiệc hay không, dù gì tôi cũng đã cùng nam nữ chủ nhân bữa tiệc này cạch mặt đến vậy rồi. Trong lúc tôi phân vân thì phía sau tôi có người la lên:
- Vũ Quốc Việt đến rồi.
Tôi kinh ngạc quay lại nhìn bọn họ, tên tra nam đó đến thì làm gì mà bọn họ hô hào như hoàng thượng giá lâm vậy, gia thế nhà hắn nếu nói đến xếp hạng thì còn không nằm trong top năm nữa là, nhiệt tình như vậy làm gì? Tôi lại nghe trong đám người bọn họ có người nói không biết tôi nhìn thấy Vũ Quốc Việt liệu có bám dính lấy hắn ta không? Tôi thật khinh bỉ gấp trăm lần, tên tra nam đó có xách dép cho tôi cũng không xứng. Hóa ra bọn họ hô hào tên tên tra nam đó vì điều này sao? Có quá nhàm chán không vậy? Tôi lắc đầu phớt lờ bọn họ, rõ ràng là một đám ăn no không có việc làm để ý bọn họ làm chi tôi cứ thế hướng về phía thang bộ đi đến, quyết định ra xe đến đoàn phim thôi, dù sao đến đó nhìn nam thần nhà mình vẫn thú vị hơn ở đây, làm người nếu có thể thì không nên gượng ép chính mình đúng không? Nhưng quả thật là cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng, đột nhiên phía trước tôi xuất hiện một cánh tay trắng noãn nà. Tôi quay sang nhìn người này, nhan sắc thì có hạn mà còn ăn diện lòe loẹt như một con công, thật sự nhìn thôi cũng khiến tôi muốn bỏ bữa. Cô ta cười toe toét nhưng giọng nói lại chứa đầy giễu cợt vênh mặt nhìn tôi nói:
- Kiều Vi cô đi đâu vậy? Vũ Quốc Việt đến rồi, không chào hỏi một chút sao?
Thật không nghĩ tới, bọn họ vậy mà lại muốn biến tôi thành trò cười rồi, tôi dùng thái độ bình thản nhất, nghi ngờ nhìn cô ta hỏi lại:
- Tại sao phải chào hỏi anh ta?
Đám đông xung quanh lại cười ồ lên, tôi thật nghi ngờ bọn họ liệu có phải đều bị động kinh không, có gì đáng cười chứ? Cô gái chặn đường tôi lại dùng bộ mặt ngạc nhiên hỏi:
- Không phải lúc trước cô yêu anh ta đến muốn nhảy lầu sao?
Tôi lại muốn nổi đóa rồi, đây đúng là một bọn rỗi hơi, chuyện tôi và tên kia đã qua gần một năm rồi, bọn họ không có chuyện gì vui hơn để nói à? Thế giới này nhạt nhẽo đến mức chuyện của một năm trước một năm sau còn có thể đem ra làm trò tiêu khiển được sao? Đúng lúc này một giọng nói lạnh lẽo vang lên phía sau lưng khiến tôi kinh ngạc:
- Làm sao cô biết cô ấy vì yêu hắn ta mới nhảy lầu mà không phải là vì quá kinh tởm hắn ta mới đi nhảy lầu?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook