Bên ngoài trời lại bắt đầu đổ mưa, từng hạt mưa nặng trĩu rơi từ trên cao xuống đập vào từng phiến lá nặng trịch. Tôi nhìn đến thật thần, chúng nó cũng thật sảng khoái, có thể rơi tự do như vậy. Tôi nhìn lại đám người bên kia lặng lẽ phân tích một chút, Lê Ninh thuộc Lê gia được xem là gia tộc đứng đầu thành phố này. Nguyễn Nhan thuộc gia tộc gần ngang hàng với Trần gia nhưng cũng chỉ xếp thứ sáu, còn có gia tộc Vũ Quốc Việt xếp thứ tám, Ngô Bân của Ngô gia xếp thứ chín, lại có thêm vài tiểu thư và thiếu gia nào đó, dựa vào việc tôi không nhớ bọn họ thì có lẽ là tiểu thư thiếu gia của mấy gia tộc nhỏ mà thôi. Đội ngũ của bọn họ nhìn chung cũng khá là khí thế mà hiện tại bên này cũng chỉ có ba chị em chúng tôi là xem là đại diện của ba nhà Trịnh, Trần và Lý gia. Tình hình tự nhiên trở nên căng thẳng rồi, nếu hôm nay lần so khí thế này mà chúng tôi thua, ngày mai liệu có phải sẽ nằm chễm chệ trên trang đầu của tạp chí kinh tế không? Cổ phiếu ngày mai có thể sẽ tụt mất vài điểm? Lại còn còn thể sẽ là trò cười cho cả giới này. Trong lúc tôi còn đang tính toán xem liệu thiệt hại của chuyện này sẽ tới đâu thì tự nhiên một bóng người tù ngoài cửa lớn chạy thẳng tới ôm chầm lấy tôi, phải mất một lúc tôi mới giữ được thăng bằng, còn tưởng mình sẽ bị người này làm cho ngã chổng vó nữa chứ? Tôi vỗ ngực định thần sau cơn hoảng hồn mới nhìn thấy hóa ra lại là một cô gái vô cùng trắng trẻo thanh thuần, nhìn cô ấy một lúc lại ngạc nhiên phát hiện khuôn mặt cô ấy vậy mà giống Tô Kiệt đến bảy phần. Đoán chắc đây là em gái của anh ấy đi, có chút cảm thán gen nhà này mạnh thật, anh em không đồng trứng lại có thể giống nhau đến vậy. Cô ấy nắm chặt tay tôi cười toe toét nói:

- Vi Vi, tớ nhớ cậu chết mất.

Tôi nhìn cô nàng đang nhõng nhẽo với mình mà chỉ biết cười nhìn xung quanh cầu cứu, trời à tôi có quen thân với cô gái này lắm sao, giữ chốn thanh thiên bạch nhật hai đứa con gái ôm ôm ấp ấp, không sợ người ta nghĩ giới tính hai đứa có vấn đề à? Thật sự có chút ngại ngùng.

Cô ấy nhõng nhẽo một lúc vấn không thấy tôi phản ứng lại liền trợn mắt nhìn tôi bằng ánh mắt tủi thân nói:

- Vi Vi, đừng nói đến tớ cậu cũng cũng không nhớ nha. Chúng ta là bạn thân từ lúc mới biết đi, cùng nhau học mẫu giáo, cấp một rồi đến cấp ba, tớ chỉ ra nươc ngoài du học mấy năm thôi mà. Nếu như cậu thật sự quên mất tớ, tớ sẽ đến Vũ gia đánh cho tên họ Vũ kia gãy chân, phải hủy dung hắn ta.

Lần này đến lượt tôi kinh ngạc rồi, nhìn cô ấy ngây thơ đáng yêu như vậy cũng có thể thốt ra những lời đáng sợ như vậy sao? Tôi run run tay chỉ về phía Vũ Quốc Việt đang đứng, nói với cô ấy, không cần đến Vũ gia, hắn ta đang ở đây, nếu muốn thì xử luôn đi, tôi cũng không phản đối. Thật ra tôi không phải không nhớ cô ấy, chỉ là chi tiết không quá rõ ràng. Cô ấy tên là Tô Tranh, chúng tôi lớn lên bên nhau, tình cảm không khác gì chị em, trong lòng thật sự cảm thấy vui mừng, hóa ra kiếp này Trịnh Kiều Vi cũng có bạn nha, không cần nhiều, chỉ cần có một người bạn như Tô Tranh cũng đủ lắm rồi, cô ấy lại còn có khả năng làm chị dâu của tôi nữa chứ? Chỉ là, tôi liếc nhìn anh trai và Tô Kiệt đang như hình với bóng bên cạnh, vu vơ suy nghĩ, liệu mong muốn của trưởng bối hai nhà có phải hơi sai rồi không?

Tô Tranh nghe tôi nói xong vậy mà thật sự nổi điên, trợn mắt nhìn tôi một cái hét lên:

- Cậu thật sự không nhớ tớ?

Sau đó dưới sự chứng kiến của nhiều người lao về phía bên kia thật sự cho Vũ Quốc Việt một cú như trời giáng, bất ngờ hơn là tên tra nam họ Vũ kia cứ thế mà ngã nhào ra đất khóe miệng còn vươn tơ máu. Tôi nhìn đám đông nhốn nháo, ngạc nhiên nói:

- Tô Tranh, cậu thật sự mạnh như vậy?

Bên kia, bọn họ nghe tôi nói xong, liền ai nấy trợn mắt nhìn tôi, tôi đoán có phải bọn họ đang nghĩ tôi cố tình làm vậy để Tô Tranh đánh Vũ Quốc Việt không? Thật sự oan uổng, thật sự tôi chỉ nói đùa thôi, ai biết thế giới này chuộng bạo lực chứ? Lại nói sao một tên đàn ông thân cao mét tám lại để cho một cô gái nhỏ nhắn như Tô Tranh đánh ngã? Chung quy không thể trách tôi được.

Tô Tranh nghe tôi nhắc đến tên cô ấy, liền vui vẻ chạy lại ôm tôi lần nữa cười ha ha nói rằng cô ấy biết tôi giả vờ mà, gì mà tôi làm sao có thể quên cô ấy được, thật sự anh em nhà này đều mắt bệnh tự luyến như nhau, nhưng mà cũng rất đáng yêu nha. Tôi nhìn trận thế bây giờ, phe của tôi bây giờ còn có thêm Tô Kiệt, nhìn một chút xem, Trịnh gia thứ hai, Tô gia thứ ba, Trần gia thứ năm, Lý gia thứ bảy còn không phải là ăn đứt bên kia à? Đúng thật là, không biết tự lượng sức mình.

Chỉ là... Hai chữ này lại xuất hiện để kích thích tôi rồi, Nguyễn Nhan đột nhiên nhìn về phía người nãy giờ bị chúng tôi lãng quên, Lâm Cảnh Nghi. Tôi quên mất, Lâm cảnh nghi Lâm gia là gia tộc xếp thứ tư trong thành phố này. Hiện tại bên tôi đang nhỉn hơn một chút, nhưng nếu Lâm Cảnh nghi đứng về phía bên đó, thì chắc chắn là bên tôi thua thảm rồi.



Lê Ninh đi qua phía Lâm Cảnh Nghi bắt tay lên vai anh ta, cười thân thiết nói:

- Cảnh Nghi thật xin lỗi, anh tới mà nãy giờ phát sinh chút chuyện không đón tiếp được.

Trời à, đây là hoàn cảnh gì chứ? Thái độ của Lê Ninh là gì, đang cố gắng lôi kéo quan hệ hay quan hệ bọn họ thực sự thân thiết? Tô Tranh nhìn hai người họ hừ một tiếng làm tôi thấy khó hiểu hơn, rốt cuộc là thân hay không thân đây? Tôi nhìn Lâm Cảnh Nghi vẫn trưng bộ mặt cá chết của anh ta nhìn Lê Ninh, liền quyết định lôi kéo, không phải lúc nãy đã nói rồi sao? Chúng tôi coi như cũng có chút quan hệ mà, vậy nên tôi lên tiếng gọi tên anh ta, chọc cho đám phụ nữ bên kia khó chịu một chút cũng được

- Lâm Cảnh Nghi.

Lâm Cảnh Nghi nghe tôi gọi chậm rãi quay đầu nhìn tôi, quái quỷ gì mà sao tôi cứ cảm giác trong mắt anh ta tràn đầy ý cười vậy nhỉ? Có gì vui sao? Tôi hất cằm về phía Lê Ninh hỏi anh ta:

- Anh và Lê Ninh thân nhau lắm sao?

Lâm Cảnh Nghi nghe tôi hỏi xong không trả lời mà quay đầu nhìn Lê Ninh, đây là thái độ gì, có hay không nói một lời cần gì chơi trò úp mở như vậy, thật khiến người ta bực bội. Trái ngược với Lâm Cảnh Nghi, Lê Ninh nghe tôi hỏi vậy thì cười ta một cách sảng khoái hỏi lại tôi:

- Chúng tôi từ nhỏ đã lớn lên với nhau, cô nói chúng tôi có thân không?

Bây giờ tôi nghĩ là mình có thể hiểu được ý nghĩ tiếng hừ khi nãy của Tô Tranh là gì rồi, đúng là đáng giận thiệt. Tôi không thèm nhìn Lâm Cảnh Nghi nữa quay đầu nhìn Tô Tranh nhúng vai, hai chúng tôi chỉ nhìn nhau nhưng trong đó chính là thiên ngôn vạn ngữ, đúng là có tri kỷ thật tốt. Nhưng kỳ lạ là anh trai và chị Kiều Vân hai người này lại rất điềm tĩnh, không hề có chút nao núng nào, nói thật tôi thấy cuộc so khí thế này của chúng tôi có chút trẻ con đi, nhưng mà nếu thua thì cũng thật mất mặt, tôi có chút hiếu thắng rồi, vả lại trong đầu tôi, Lê Ninh kia dù sao cũng không thoát được cái danh tra nam, mà đã là tra nam tôi làm sao ưa thể ưa chứ? Nhìn thôi cũng đã thấy thật đáng ghét. Còn đám người kia nữa, thật vênh váo, cho dù Lâm Cảnh Nghi có đứng về phe họ thì sao chứ? Cũng chỉ nhỉnh hơn bên tôi một chút, có thể làm gì được nào? Làm gì mà ai nấy mỗi người mặt đều muốn đụng lên chín tầng mây vậy? Tôi kéo tay Tô Tranh, nói với cô ấy:

- Tô Tranh à, khí thế bọn họ mạnh mẽ thế kia chúng ta biết làm sao bây giờ, tớ sợ quá đi mất.

Tô Tranh nhìn tôi với ánh mắt quái dị, chắc là Trịnh Kiều Vi trước kia chưa từng có biểu hiện này đi, tôi vỗ vỗ tay trấn an cô ấy, tiện thể nhắc nhở phía trước chúng ta đang là địch đấy, lại vênh mặt liếc mắt nhìn Lâm Cảnh Nghi:

- Bác sĩ Lâm à, cứ nghĩ chúng ta cũng có chút quen biết, ai ngờ anh lại thân thiết với một người đàn ông “tốt” như anh Lê đây, thật sự có chút với không tới. Cảm ơn anh lúc nãy đã nói giúp, lần sau anh cứ coi chúng ta không quen biết là được.

Tôi gần như là nghiến răng nghiến lợi nói chữ tốt kia, có chút giận lây sang Lâm Cảnh Nghi. Nhưng bất ngờ là Lâm Cảnh Nghi vậy mà lại cười ra tiếng rồi, Tô Tranh trố mắt nhìn tôi như muốn hỏi những gì cô ấy đang chứng kiến có phải là sự thật không, còn tôi lúc nãy dường như đã chứng kiến đủ rồi, nên định lực cao hơn cô ấy một chút, tôi nhúng nhúng vai đáp lại cô ấy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương