Hàn Viễn
Chương 2

Tác giả: Trì Tổng Tra

Editor: Kilig

Beta: Shin

Bản dịch được thực hiện bởi Qtruyen - Ổ của những chú Cú ăn Tạp. Hãy truy cập qtruyen.net đọc để ủng hộ nhóm dịch nhaaaaa.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

     Lạc Lâm Viễn về đến lớp, chỗ của cậu bị một nữ sinh chiếm mất, cô đang nằm bò lên bàn chơi điện thoại, đôi chân dài xinh đẹp duỗi thẳng dưới bàn học. Lớp trưởng ngồi phía trước Lạc Lâm Viễn cầm một cái gương nhỏ giả vờ sửa sang lại tóc, thực ra là đang nhìn lén nữ sinh ngồi phía sau.

     Lạc Lâm Viễn chậm chậm đi qua, nói bằng giọng điệu bình tĩnh: “Hạ Phù.” 

     Hạ Phù nhấc người lên, bĩu môi: “Đi đâu vậy? Em đợi anh lâu lắm rồi đấy.”

     Phương Tiêu đi theo phía sau cậu, thấy Hạ Phù hỏi liền trả lời: “Nó chạy qua sân bóng bên cạnh xem người ta đấu.” 

     Ánh mắt Lạc Lâm Viễn nhẹ nhàng nhìn lướt qua khóe môi tô son màu hồng nhạt của Hạ Phù, đứng bên cạnh lớp trưởng, dùng sức giật lấy cái gương.

     Toàn thân lớp trưởng chấn động, Lạc Lâm Viễn lấy tay chống lên bàn học, ngữ khí bình tĩnh thẳng thắn nói: “Tao không thích người khác nhìn lén bạn gái tao, đừng để tao phát hiện lần nào nữa.” 

     Lớp trưởng có chút xấu hổ mà nhìn cậu, gật gật đầu. Lạc Lâm Viễn giống như vô tình làm rớt chiếc gương xuống, khiến cho gương vỡ nát. Lớp trưởng đứng dậy đi tìm cây chổi quét sạch hết mảnh gương vỡ trên mặt đất. Hạ Phù nhìn thấy, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, cô đứng dậy, chờ Lạc Lâm Viễn ngồi xuống thì ngồi lên đùi cậu, đôi tay ôm lấy cổ Lạc Lâm Viễn. 

     Lạc Lâm Viễn nháy mắt nhíu mày: “Đi xuống.” 

     Hạ Phù xoay xoay người, làm nũng: “Không được, em không có chỗ ngồi.” 

     Lạc Lâm Viễn nhìn về phía Phương Tiêu, Phương Tiêu lập tức đứng lên: “Ở đây, chị Hạ, chị ngồi chỗ của em nè.”

     Hạ Phù trừng mắt nhìn Phương Tiêu: “Liên quan gì đến cậu!” 

     Phương Tiêu: “……”  ủa sao biến thành mình xen vào việc của người khác rồi. 

     Lạc Lâm Viễn tăng giọng điệu lên: “ Tôi nói đi xuống.” 

     Hạ Phù bật người dậy, xoay người chạy ra ngoài, một chút liền không thấy bóng dáng. Phương Tiêu được mở mang kiến thức về công phu biến đổi sắc mặt của phụ nữ, đúng là không chỗ nào chê được. Cậu ta xoay người đối mặt với Lạc Lâm Viễn, nhìn vẻ m của cậu. Căn bản Lạc tiểu công chúa còn không thèm liếc nhìn người bạn gái đang tức giận của mình, mà lấy điện thoại ra, bất động nhìn chằm chằm màn hình. 

     Phương Tiêu nói: “Mày không đuổi theo à?” 

     Lạc Lâm Viễn cũng không ngẩng đầu lên: “Không đuổi.”   

     Phương Tiêu lên tiếng trách móc: “Không sợ bạn gái chạy mất à?”

     Lạc Lâm Viễn không đáp lại cậu ta, lại nằm bò lên bàn học, lang thang không có mục tiêu mà lướt màn hình điện thoại, click mở hết app này đến app kia rồi lại thoát ra, cậu đang nghĩ lung tung rất nhiều thứ. Một lát nghĩ đến khóe môi bôi son của Hạ Phù, một lúc sau lại nghĩ tới môi của Du Hàn. Môi phụ nữ mềm mại thơm thơm, cậu đã hôn qua. Du Hàn thì sao? Tại sao cậu ta lại hôn một người đàn ông? Hôn đàn ông thì có cái gì tốt, nói không chừng rất nhanh sẽ mọc râu, lúc ấy cằm cọ vào nhau liền cảm thấy đau. 

     Lạc Lâm Viễn úp màn hình điện thoại lên trên mặt bàn, nghĩ đến vừa rồi lúc Du Hàn chơi bóng, còn nhấc vạt áo lên lau mồ hôi. Người có thói quen ở sạch như Lạc Lâm Viễn quả thực không có cách nào giải thích loại hành vi này, đương nhiên cậu biết phần lớn nam sinh đến tuổi dậy thì đều ở dơ như vậy. Nhưng ‘sự dơ’ như vậy xuất hiện ở trên người Du Hàn, Lạc Lâm Viễn liền không thể tiếp thu được. Tuy rằng Du Hàn người ta cũng không cần cậu tiếp nhận nhưng nam sinh mà Du Hàn hôn nói không chừng lại thích mùi vị bẩn như thế. 

     Lạc Lâm Viễn ‘chậc’ một tiếng, quay đầu vùi mặt vào giữa hai tay, không muốn suy nghĩ tiếp nữa, cậu cảm thấy thật ngu ngốc. Tiếng chuông báo hiệu tan học vang lên, Lạc Lâm Viễn lướt tin ở diễn đàn trên WeChat cảm thấy có tinh thần hơn hẳn, thông báo nhảy ra liên tục. Phương tiêu ngồi chơi điện thoại cùng cậu, chơi vui vẻ vô cùng.

     Không lâu sau, Phương Tiêu liền dùng khuỷu tay đụng vào Lạc Lâm Viễn: “Lão Lý nói đêm nay bọn họ đi quán bar, có đi không, dẫn Hạ Phù đi theo luôn.” 

     Lạc Lâm Viễn không có hứng thú lắm, Phương Tiêu lại nói: “Mày nên dỗ bạn gái mày đi, yêu đương cái kiểu gì vậy, giống như cái tính cách lạnh lùng của mày ấy, có bạn gái đẹp như thế mà mày đến một ngón tay cũng không chạm vào!” 

     Những lời này cũng không biết chọc trúng dây thần kinh nào của Lạc Lâm Viễn, cậu hơi ngồi dậy, ánh mắt sắc như dao lườm Phương Tiêu một cái. Nhưng Phương Tiêu hoàn toàn không sợ cậu, còn tốt bụng tự chủ trương nhắn vào diễn đàn: “Đi, Lạc tiểu công chúa muốn dẫn bạn gái nó đi nữa. ”

     Lý Vũ Kiệt: “Hạ Phù? Hoa khôi khối mười? ”

     Hứa Xương: “Bảo chị Hạ dẫn theo vài em gái lớp chị ấy cùng đi đi!” 

     Phương Tiêu: “Được!” 

     Cậu ta mới vừa ngẩng đầu chuẩn bị nói với Lạc Lâm Viễn, thì thấy chỗ mà Lạc Lâm Viễn ngồi giờ đã không còn bóng người, cũng không biết đi đâu. 

     Phương Tiêu: “……” 

     Hạ Phù lấy gương ra để trang điểm lại, bạn ngồi cùng bàn liền cười hì hì chọc cô một chút: “Bạn trai cậu tới.” 

     Trong lòng Hạ Phù giật mình, nhìn trộm về phía cửa, quả nhiên thấy Lạc Lâm Viễn đứng ở nơi đó ngó vào trong phòng học. Thân hình Lạc Lâm Viễn thon dài, da của cậu còn trắng hơn cả con gái, ngũ quan tinh xảo, ánh mắt lạnh lùng. Cô biết trong toàn khối Lạc Lâm Viễn cực kỳ được hoan nghênh, Hạ Phù cũng không nghĩ tới hai người bọn họ thật sự có thể ở bên nhau, nhưng nếu ở bên nhau, Lạc Lâm Viễn đối xử với cô như vậy, cô không thể tiếp thu được. 

     Bây giờ Lạc Lâm Viễn tìm đến, không phải cô không thấy vui, nhưng vẻ ngoài vẫn phải tỏ vẻ một chút. Cô nhấc tay lên, xoay người đi, ra vẻ không nhìn thấy cậu. Kết quả, cô thấy bạn cùng bàn của mình kinh ngạc a một tiếng: “Sao bạn trai cậu lại đến chỗ Nhậm Dữ vậy, hai người bọn họ quen biết sao?” 

     Hạ Phù lập tức xoay người trừng lớn mắt, mà Nhậm Dữ cũng nhìn thấy Lạc Lâm Viễn đi đến trước mặt mình, có hơi kinh ngạc. Lạc Lâm Viễn đứng trước bàn, cầm lên một quyển sách Ngữ Văn, mở bìa ra nhin hai chữ Nhậm Dữ viết nắn nót trên trang giấy, chữ giống như người, đều rất thanh tú. 

     Lạc Lâm Viễn nhìn chằm chằm mặt Nhậm Dữ một lúc, đến khi hai má cậu ta đỏ lên liền hơi lúng túng hỏi: “Vị đồng học này, cậu có chuyện gì sao?” 

     Lạc Lâm Viễn thả sách xuống: “Cậu là Nhậm Dữ?” 

     Nhậm Dữ hơi hơi gật đầu: “Đúng thế.” 

     Lạc Lâm Viễn dường như suy nghĩ đến cái gì, sau đó liền rời khỏi khối mười, không ngờ một chuyến đi này còn có thể gặp được người còn lại trong màn kịch hôn môi trên sân thượng kia. Du Hàn, Nhậm Dữ, hai tên này ngược lại khá xứng đôi, có thể gọi là một tổ hợp ngu xuẩn.

     Từ từ...Vì sao tự nhiên cậu lại đến khối mười? 

     Chờ đến khi cánh tay cậu bị người khác túm chặt lấy, Lạc Lâm Viễn quay đầu lại, đối diện với Hạ Phù vì chịu ấm ức mà khóe mắt đỏ bừng, cậu mới nhớ ra mục đích mình đến khối mười là để dỗ bạn gái. Hạ Phù cắn môi, tức giận đến cả người phát run, đang định nổi đóa thì đã thấy Lạc Lâm Viễn móc một que kẹo từ trong túi ra, đưa tới trước mặt cô. 

     Cô suýt chút nữa không tự chủ được muốn cười, nhưng vẫn làm bộ làm tịch nói: “Em không cần đường của anh!” 

     Lạc Lâm Viễn bóc giấy gói ra, trực tiếp nhét kẹo vào trong miệng Hạ Phù. Hạ Phù liền nở nụ cười, bị dỗ thành công. 

     Hai người bọn họ đứng nói chuyện ở cửa, một lúc sau, bả vai Lạc Lâm Viễn liền bị người khác vỗ một cái, có người thấp giọng nói ở đằng sau: “Cho tôi qua.” 

     Thanh âm kia vừa qua khỏi thời kỳ vỡ giọng, có chút trầm, nhưng cũng là cái trầm thấp của đàn ông, còn hơi khàn khàn. Thậm chí Lạc Lâm Viễn còn có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp phát ra từ cơ thể đằng sau, cậu nhíu mày nghiêng người, hoàn toàn không có ý định nhường chỗ. Cậu đối diện với một gương mặt tươi cười, người kia đúng là Du Hàn vừa mới chơi bóng xong. 

     Du Hàn giơ tay lau mồ hôi rơi trên cằm, hơi ngượng ngùng nói: “ Bạn học, tôi muốn vào trong.” 

     Suy nghĩ của Lạc Lâm Viễn liền bị cắt ngang, Hạ Phù chỉ đành kéo bạn trai mình ra, còn cười với Du Hàn. Du Hàn gật đầu rồi vào trong lớp. Hạ Phù nhìn về phía Lạc Lâm Viễn, muốn nói chuyện, kết quả là cô lại thấy khuôn mặt lạnh lùng vạn năm của bạn trai vậy mà lại đỏ lên, mày còn nhăn lại, nhìn còn có chút không vui nữa! 

     Mà Lạc Lâm Viễn lại nghĩ thật không hổ là một tên đồng tính luyến ái thích đàn ông, xin vào cửa cũng có thể nói quyến rũ tới như vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương