Hàn Viễn
Chapter 10

Tác giả: Trì Tổng Tra

Editor: Kilig

Beta: Shin

Bản dịch được thực hiện bởi Qtruyen - Ổ của những chú Cú ăn Tạp. Hãy truy cập qtruyen.net đọc để ủng hộ nhóm dịch nhaaaaa.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Vào một sáng ngày thứ bảy, Lạc Lâm Viễn không ngủ nướng như bình thường, mới sáng tinh mơ đã bò dậy lấy quần áo ra thay. Bác Ngô theo lời Lạc Lâm Viễn nói trước khi ngủ, đúng 7 giờ rưỡi đem sữa bò lên phòng cho cậu, ông mới gõ rồi đẩy cửa vô thì đã thấy tiểu thiếu gia ngồi chống tay trước đống quần áo với vẻ mặt buồn rầu, nhìn chằm chằm vào gương, Lạc Lâm Viễn thấy bác Ngô tới thì nhảy dựng lên: “Bác Ngô, bác xem cháu mặc bộ nào thì hợp?”

 

Bác Ngô biết hôm nay Lạc Lâm Viễn muốn đi sinh hoạt tập thể, ông rất vui mừng vì từ nhỏ Lạc Lâm Viễn đã không có người bạn nào hết, khi đó ông rất đau lòng. Sau khi Lạc Lâm Viễn uống xong ly sữa bò, bác Ngô đưa khăn giấy cho cậu lau đi vòng sữa trên miệng: “Tiểu thiếu gia mặc gì cũng đẹp hết.”

 

Bác Ngô cầm lấy cái ly đã thấy đáy, nhìn Lạc Lâm Viễn quay lại giường chọn quần áo: "Thiếu gia hôm nay rất vui."

 

Lạc Lâm Viễn ho khan một tiếng, bỏ quần áo xuống, sờ sờ cổ của: "Cũng bình thường, chỉ hơi phấn khích thôi."

 

Bác Ngô: “Cháu có thể tổ chức một cái party ở nhà, mời các bạn học của cháu đến đây, bác nhất định sẽ chiêu đãi bọn họ thật tốt.”

Mắt Lạc Lâm Viễn mới vừa lóe lên, giây lát lại ảm đạm: “Nhiều người tới nhà chơi như vậy, mẹ sẽ không vui.”

Bác Ngô định nói sẽ không như vậy đâu nhưng nghĩ đến thói quen của phu nhân, nên lại đem lời nói nuốt lại. Lạc Lâm Viễn cuối cùng cũng chọn một bộ quần jean phối với áo khoác bóng chày, cậu đeo thêm cái balo rồi đến chào mẹ trước khi ra ngoài. Lâm Thư vẫn như cũ ngồi ngốc trong phòng vẽ tranh của bà, trên tay dính đầy thuốc màu, bên miệng còn ngậm điếu thuốc, cô đắm chìm trong sáng tạo của chính mình, không thể kìm được bản thân.

Lạc Lâm Viễn đẩy cửa vào, thanh âm văng lên làm ảnh hưởng đến bà, Lâm Thư quay đầu lại, biểu tình lạnh lùng: “Ai cho con vào!”

Lạc Lâm Viễn sợ tới mức không dám động, lông mi cậu rũ xuống: “Mẹ, hôm nay con muốn đi ra ngoài dã ngoại cùng bạn học, buổi tối không trở về nhà.”

Lâm Thư đè tắt tàn thuốc: “Con vẫn là đứa trẻ ba tuổi hả, chỉ chuyện nhỏ nhặt này cũng phải tới nói cho ta?”

Lạc Lâm Viễn siết chặt tay nắm cửa, cậu nghĩ, đây là lần đầu tiên mình qua đêm ở bên ngoài, khác với những ngày đi bệnh viện. Cậu nhớ mang máng khi còn nhỏ Lâm Thư không đối với cậu như vậy, thẳng đến Lâm Thư phát hiện, đứa bé mình mang nặng đẻ đau lại không có di truyền thiên phú của mình một chút nào hết. Mà Lâm Thư lại bởi vì lúc sinh cậu đã ảnh hưởng tới thân thể nên không thể sinh thêm một một đứa có thiên phú giống mình khiên Lâm Thư vô cùng thất vọng. Tự đó về sau, thái độ của Lâm Thư đối cậu dần dần trở nên lãnh đạm. Tuy rằng ở Lạc gia, ba cậu dì cậu cô câu đều đối với cậu rất tốt, nhưng trước sau thì cậu vẫn muốn thân cận với Lâm Thư, đây là bản năng gần gũi với mẹ của một đứa trẻ.

Lạc Lâm Viễn cẩn thận bước tới: "Mẹ, con chụp ảnh phong cảnh về cho mẹ. Mẹ có thể lấy nó làm tư liệu." 

Lâm Thư bật cười, bước xuống ghế, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, để lộ xương quai xanh, lông mày và đôi mắt rất thanh tú. Mặc dù đã thấy dấu vết của năm tháng nhưng vẫn nhìn ra vẻ đẹp tuyệt vời khi cô còn trẻ., Lạc Lâm Viễn gần như khắc ra cùng một khuông với cô. Rõ ràng là hai người giống nhau như thế, nhưng lại không quá thân cận.

Lâm Thư nhìn kỹ đứa con của mình: "Kỹ năng chụp ảnh của con cũng tệ như tài vẽ tranh của con. Con chụp như vậy làm sao ta vẽ được?"

Lạc Lâm Viễn xấu hổ cúi đầu xuống, cố gắng tìm một chủ đề khác: "Mẹ có muốn ăn sáng không?"

Lâm Thư từ trong túi lấy một điếu thuốc ra: “Không ăn, ra ngoài đóng cửa lại, con đang ảnh hưởng đến ta." 

Lâm Thư có yêu cầu rất nghiêm ngặt về môi trường vẽ tranh, cô không quan tâm đến mọi thứ khác, ít nhất cô không muốn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào trong phòng vẽ.

Lạc Lâm Viễn ưm một tiếng nho nhỏ rồi đóng cửa lại. Bác Ngô đứng ở phía sau cậu: “Tiểu thiếu gia, phòng bếp làm món mì mà cháu thích nhất.”

Lạc Lâm Viễn đi về phía phòng ăn ở tầng một: “Khi nào ba ba trở về?”

Bác Ngô: “Lão gia còn ở Mỹ bàn chuyện làm ăn, ít nhất phải nửa tháng nữa.”

Lạc Lâm Viễn giật mình: “Ba không về ăn sinh nhật của con sao?”

Bác Ngô thở dài nói: “Lão gia khẳng định sẽ cố gắng về sớm.”

Lạc Lâm Viễn không nói gì, vùi đầu ăn mì, ăn xong sau cậu lên xe, tài xế chở cậu đến sân bóng rổ đã hẹn từ trước, cậu không tham gia chơi bóng rổ ngoài sân, nên đứng bên cạnh quan sát. 

Hạ Phù đã ngồi ở trên khán đài, còn kích động đến lắc đầu xua tay mà kêu người ta cố lên. Trừ bỏ Hạ Phù, trên khán đài còn có vài nữ sinh khác, một đám rộn ràng nhốn nháo. Giống như ngoại trừ cậu thì tất cả nam sinh đều đang chơi bóng rổ. Hạ Phù thấy cậu tới, vui sướng mà vẫy tay với cậu, kêu cậu ngồi vào bên người mình. Lạc Lâm Viễn mới đi qua ngồi, Hạ Phù liền đem bàn tay khoác vào khuỷu tay cậu, gương mặt nóng bỏng cũng dán ở trên vai cậu, thân mật kề bên nhau.

Lạc Lâm Viễn thì thầm vào tai Hạ Phù: “Có rất nhiều người, đừng như thế này.”

Hạ Phù không vui, rút ​​tay ra, ngồi thẳng dậy nhìn anh chằm chằm: “Anh để ý làm gì?”

Lạc Lâm Viễn: “Chỉ là anh không thích như vậy.”

Hạ Phù hoài nghi mà nhìn chằm chằm cậu: “Anh sợ bị ai nhìn?” 

Lạc Lâm Viễn muốn nói không có, nhưng lại cảm thấy cuộc đối thoại như vậy không có ý nghĩa: “Vậy tuỳ em.”

Nào biết lời này của cậu đã làm Hạ Phù lửa giận, con gái ghét nghe nhất là câu ‘tùy em’ này. Hạ Phù đứng dậy, bỏ qua ngồi ở hàng đầu tiên, để lại Lạc Lâm Viễn ngồi ở hàng thứ ba, bị một nhóm các cô gái vây quanh. Lạc Lâm Viễn là người ít nói, vốn dĩ cậu tưởng sẽ được an tĩnh mà xem trận bóng, nào biết một một lúc sau đã bị bắt chuyện hỏi, dùng dầu gội gì, vì sao nhìn tóc lại mềm như vậy. Một lát sau lại có người hỏi có sử dụng mỹ phẩm dưỡng da hay không, sao làn da lại mịn như vậy. Một lát lại hỏi quần áo của hãng nào, rất đẹp, trở về cũng muốn mua cho bạn trai một bộ.

Lạc Lâm Viễn ở giữa một đám con gái quả thực không thể hô hấp, cuối cùng đứng dậy, ném xuống một câu đi mua nước liền vội vàng chạy đi như là chạy nạn

Cậu mua rất nhiều nước, hai túi thật lớn, vị gì cũng có. Sau đó mang về phát cho các bạn nữ, Hạ Phù nhìn thấy vậy liền tức giận. Lạc Lâm Viễn hoàn toàn quên mất việc dỗ dành bạn gái, xách nước cho các cầu thủ rời sân. 

Đội trưởng khối mười thấy cậu mua nhiều như vậy, có chút kinh ngạc nói: “Đội tôi cũng có hả?”

Phương Tiêu mạnh mẽ vỗ vỗ bả vai Lạc Lâm Viễn, còn choàng tay qua cổ người đó: “Không cần khách khí!”

Tuy rằng nói như vậy nhưng Phương Tiêu quay đầu nhìn chằm chằm Lạc Lâm Viễn nói: “Ngày thường tụi tui chơi bóng không thấy cậu đưa nước! Nói! Có phải cậu nhìn trúng bạn nữ nào khối mười đúng không!”

Lạc Lâm Viễn trợn mắt nhìn cậu ta: “Câm miệng, uống nước!”

Cậu nhìn bao nilon còn thừa mấy chai, liền ngẩng đầu đi xem còn ai chưa lấy. Liếc mắt một cái liền thấy Du Hàn ngồi ở một bên, có người đưa khăn lông cho anh. Mà anh lại nở một nụ cười dịu dàng mà Lạc Lâm Viễn chưa từng thấy trước đây, còn nói lời cảm ơn đến các bạn nữ. Lạc Lâm Viễn trong lòng cười lạnh một tiếng, ngồi bên cạnh túi, lấy ra từng chai nước còn sót lại, mở ra uống một hớp..

Không cần thì không cần, cậu còn chưa nghĩ đến là sẽ cho anh ta đâu!



 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương