Hàn Viễn
-
Chapter 11
Tác giả: Trì Tổng Tra
Editor: Kilig
Beta: Shin
Bản dịch được thực hiện bởi Qtruyen - Ổ của những chú Cú ăn Tạp. Hãy truy cập qtruyen.net đọc để ủng hộ nhóm dịch nhaaaaa.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Sau khi uống mỗi chai một ngụm, Lạc Lâm Viễn cảm thấy hành vi của mình thật trẻ con, nhìn ba chai nước mình đã uống rồi liếc nhìn Du Hàn một cái. Du Hàn bị một đám người vây quanh, không hiểu sao mà cũng đang nhìn cậu. Hai người nhìn nhau, Lạc Lâm Viễn không hề rời mắt đi, mà Du Hàn cũng như không có việc gì, thậm chí không có khựng lại một giây nào, tự nhiên quay về phía cô gái đang nói chuyện với anh.
Hôm nay trước đi ra ngoài tâm trạng của Lạc Lâm Viễn vốn dĩ đã bị phá hỏng, mà bây giờ cậu càng không có hứng thú với cái hoạt động nhóm này. Cậu nhìn xuống đôi giày thể thao của mình, sạch sẽ trắng tinh. Cậu trước giờ chưa bao giờ chơi bóng rổ.
Không phải là cậu không muốn mà vì cậu không thể. Cậu không thể ném cũng không thể đá, đừng nói là chơi bóng rổ, ngay cả chạy bình thường cũng không thể. Gia đình cũng nói cậu không cần giành giải vô địch Olympic, nếu đã không thể vận động thì không cần làm cũng được.
Thật ra Lạc Lâm Viễn cũng muốn chơi bóng rổ chung với mọi người, dù sao đây cũng là hoạt động nhóm mà.
Cậu đưa tay lên trán, che chắn ánh nắng đang chiếu xuống, hơi hơi nheo mắt nhìn về phía sân bóng rổ. Một đám con trai đang bắt đầu đấu hiệp hai, Du Hàn với tư cách là người dẫn bóng, đã ghi được rất nhiều bàn thắng cho khối 10.
Cậu nhìn thấy mái tóc của Du Hàn óng ánh dưới những tia nắng, nhìn những giọt mồ hôi rơi xuống, Lạc Lâm Viễn nghĩ thầm, mình không cần hâm mộ với những môn thể thao tập thể như như vầy. Nhìn thấy cơ thể va chạm rồi còn đổ nhiều mồ hôi, giết cậu cậu cũng không làm. Cậu không những không hâm mộ mà còn có chút chán ghét, tuy rằng trong lòng chán ghét nhưng lại không thể rời mắt, thậm chí không biết Hạ Phù đã tự dỗ dành bản thân rồi quay trở lại ngồi ở bên cạnh cậu từ lúc nào.
Hạ Phù vươn tay lấy nước trong túi, vẫn có chút tức giận: "Anh mua nước cho bọn họ hết rồi, sao không chịu mua cho em?"
Lạc Lâm Viễn nhìn cô với lấy chai nước mà cậu đã uống, nhanh chóng chộp lấy tay cô, muốn cô đổi một chai khác.
Kết quả là Hạ Phù thuận tay kéo lấy mu bàn tay của cậu: "Anh làm sao vậy, em còn chưa thèm nói chuyện với anh đâu, anh đừng có nhúc nhích!"
Lạc Lâm Viễn: "Không có, mấy chai này đều uống qua hết rồi."
Hạ Phù liếc nhìn ba chai nước trong túi: "Anh uống qua hết?"
Lạc Lâm Viễn bình tĩnh gật đầu: "Muốn thử các hương vị khác nhau."
Hạ Phù: "Em không ngại."
Lạc Lâm Viễn: "Anh để ý."
Hạ Phù: "..."
Lúc này trên sân đã xảy ra một vụ va chạm, Du Hàn và Lý Vũ Kiệt vô tình va vào nhau, vì muốn đỡ Lý Vũ Kiệt nên Du Hàn đã ngã bị xuống đất.
Lạc Lâm Viễn ngay lập tức đứng dậy và nhìn chằm chằm vào sân vận động. Hạ Phù ở bên cạnh kêu lên sợ hãi, các nữ sinh ở khán đài phía sau đều đứng dậy, mỗi người đều cảm thấy đau lòng.
Lý Vũ Kiệt vội vàng tiến lên kéo người kia dậy: "Xin lỗi nha, anh không sao chứ."
Du Hàn lau mồ hôi, lãnh đạm lắc đầu: "Không sao, chỉ cần dội nước là được."
Lý Vũ Kiệt ngẩng đầu, hướng về bên này hét lớn một tiếng: "Nước!"
Lạc Lâm Viễn cầm một cái chai nước lon ton chạy về phía bên kia, mắt dán chặt vào vết trầy xước trên cánh tay của Du Hàn.
Lý Vũ Kiệt hơi ngạc nhiên khi thấy Lạc Lâm Viễn đi tới, nhưng lại thấy buồn cười khi nhìn thấy chai nước trên tay cậu: "Tiểu Viễn, cậu định làm cho đại soái ca Du đau hơn sao?"
Lạc Lâm Viễn phát hiện cậu hoảng quá cầm nhầm chai Coca, Lạc Lâm Viễn vô cùng xấu hổ, lúc này Hạ Phù đã mang chai nước bước tới, tức giận ném cho bạn trai ngu ngốc của cô, xấu hổ nhìn Du Hàn cười: "Nước nè anh."
Du Hàn cầm lấy chai nước, vội vàng nhìn dội nước vào vết thương, Lạc Lâm Viễn muốn đi trở về ngồi, dù sao đứng ở đây cũng không giúp được gì. Nhưng chẳng hiểu sao Du Hàn gọi cậu lại rồi đưa tay về phía cậu.
Thấy Lạc Lâm Viễn không hiểu được ý của anh, Du Hàn nói: "Không phải cậu mang coca cho tôi uống sao, đúng lúc đang khát."
Hạ Phù định nói Lạc Lâm Viễn đã uống qua nó rồi, cậu ấy để ý cái này nên cô định lấy cho Du Hàn chai cô đã uống, lời chưa kịp nói ra thì thấy bạn trai cô đã đưa chai coca đó cho người ta. Sau khi uống một vài ngụm, Du Hàn nói một cách ấm áp "Cảm ơn."
Hạ Phù: "..."
Tai của Lạc Lâm Viễn hơi đỏ, nhưng da của cậu vốn dĩ đã hơi đỏ rồi nên cũng không nhận ra có gì khác biệt.
Cậu không có đáp lại lời cảm ơn của Du Hàn, trong mắt người ngoài, cậu chỉ lạnh lùng chống cằm, xoay người rời đi.
Hạ Phù vội vàng chào họ rồi đuổi theo phía sau Lạc Lâm Viễn.
Lý Vũ Kiệt vốn dĩ muốn bảo Du Hàn quay lại sân vận động, chắc là họ đã khó chịu vì phải chờ đợi, thì thấy anh đang nhìn chằm chằm vào một nam một nữ đang rời đi.
Lý Vũ Kiệt vỗ vỗ vai Du Hàn: "Tiểu Phù sỡ hữu nước da trắng nõn còn có chân dài thật đẹp đúng không."
Du Hàn biết Lý Vũ Kiệt đang ám chỉ nữ sinh kia, bất giác gật đầu.
Lý Vũ Kiệt càng lo lắng hơn khi thấy người kia gật đầu, dù sao cũng là người của bạn mình, phải bảo vệ nên Lý Vũ Kiệt liền nhắc nhở vài câu: "Đó là bạn gái của Lạc Lâm Viễn, à, anh không biết Lạc Lâm Viễn nhỉ, chính là cái tên ngớ ngẩn đã đưa coca cho anh."
Du Hàn vặn mở nắp chai coca nhấp một ngụm nữa: "Thật sự là ngốc, hóa ra là một cặp."
Lý Vũ Kiệt: "Ừ, bọn họ đã ở bên nhau gần một tháng rồi."
Cặp đôi được thảo luận đang đi trên cùng một con đường, Lạc Lâm Viễn đi ở phía trước còn Hạ Phù đi ở phía sau. Hạ Phù liên tục hỏi: "Tại sao anh cho anh ấy coca."
Lạc Lâm Viễn cũng không quay người lại, cậu đang xem bản đồ tìm tiệm thuốc gần đó, không quan tâm lắm nói: "Anh ta bị thương."
Hạ Phù: "Không phải chuyện này đâu! Không phải anh để ý cái này sao, Anh đưa có anh ta chai coca anh đã uống qua!"
Lạc Lâm Viễn dừng một chút, quay đầu ngơ ngác nói: “Quên mất.” Nghĩ đến đây, hình như cậu cũng không có cảm giác ghê tởm gì hết, rốt cuộc cũng không phải cậu bị dính nước miếng của Du Hàng mà là Du Hàn dính của cậu. Vừa nghĩ tới chuyện này, Lạc Lâm Viễn liền cảm thấy cả người hoảng sợ.
Hạ Phù bước tới, vòng tay qua cổ anh: "Anh chỉ mới hôn em một lần, hôn xong còn lấy khăn giấy lau đi."
Lạc Lâm Viễn nhìn đôi môi của Hạ Phù. Cậu nhớ rõ lần đầu tiên họ hôn nhau, cậu hôn vào khuôn miệng đầy là son, không thể chịu được cảm giác lưỡi chạm vào nhau nên kể từ lần đó Hạ Phù và cậu chưa bao giờ hôn nhau lần nào nữa. .
Hạ Phù nói một cách nghiêm túc: "Nếu anh không có bài xích nó như vậy thì chúng ta thử lại lần nữa được không."
Lạc Lâm Viễn có chút kháng cự mà quay đầu lại: “Anh không bài xích hồi nào."
Hạ Phù bướng bỉnh nói: "Hôm nay em không bôi gì lên môi, sẽ không giống lần trước nữa, anh cho em một cơ hội đi."
Dứt lời cô không đợi Lạc Lâm Viễn đồng ý mà trực tiếp nhón chân lên hôn.
Lúc này phía sau bọn họ có tiếng huýt sao bén nhọn vang lên, hai người vừa quay đầu lại thì thấy Phương Tiếu đã được thay ra, đang cầm điện thoại di động mỉm cười, lắc lắc với bọn họ: “Cẩn thận, đang ở nơi công cộng làm gì vậy! "
Lạc Lâm Viễn đẩy Hạ Phù ra xa, Phương Tiêu quay đầu lại: "Tiểu Du, anh có thấy cặp đôi này không xem đây là ở chỗ nào mà lại show ân ái ở đây đáng bị treo lên thiêu sống phải không!"
Du Hàn đứng ở phía sau Phương Tiêu, cười phối hợp: "Thấy được."
Hạ Phù ngượng ngùng cười.
Tất cả họ đều đang cười, ngoại trừ Lạc Lâm Viễn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook