Đổi Mệnh
-
Chương 14: Gặp kẻ lạ mặt
Vào nửa đêm, khi Uyển Lâm đang ngủ bỗng có một bóng đen nhảy vào phòng nàng, làm tắt hết đèn, nàng ngồi dậy thì tên áo đen đã phi thân đến bên cạnh. Vì nghĩ đây là nơi linh thiên không ai cả gan làm loạn nên mọi người lơ là canh gác, Uyển Lâm thấy mọi người đi đường cả ngày mệt mỏi nên cho lui ra nghỉ ngơi, chỉ còn một mình nàng trong phòng, vậy mà lại xảy ra chuyện. Ban đầu Quách mama và Thu Nga không đồng ý, nhưng Uyển Lâm kiên quyết, bảo hai người ở hai phòng sát vách, như vậy có động tĩnh gì cũng có thể chạy nhanh đến, như thế hai người mới yên tâm đi nghỉ sớm.
“Ngươi có mục đích gì?”
Uyển Lâm đẩy tay cầm kiếm của tên áo đen đang đặt trên cổ ra, hỏi một câu như thế. Trước nay không có cướp nào dám vào những nơi thế này cướp của, nàng chỉ là một tiểu nhân vật, còn chưa cản đường ai đến nỗi phải thuê sát thủ. Tên này đến đây chẳng lẽ đi nhầm phòng? Như vậy thì vận khí của nàng đúng là quá tệ. Thế nhưng tên áo đen vẫn không để kiếm rời khỏi cổ của nàng.
“Ta là Phạm Uyển Lâm, con gái Lễ Bộ Thị Lang Phạm Trác, ta nghĩ ngươi vào nhầm phòng rồi. Nếu ngươi đi ngay ta sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra, còn nếu ngươi định giết ta để che giấu thì Phạm gia và An Quốc Công gia nhất định sẽ không tha cho ngươi.”
Uyển Lâm cảm giác được sát khí trên người tên áo đen nên lập tức nói ra, tuy rất sợ hãi nhưng phải cố gắng trấn tĩnh, bằng không mạng cũng không còn.
Tên áo đen hơi bất ngờ với những lời Uyển Lâm nói, cô nương này lá gan không hề nhỏ chút nào.
“Ngươi bị thương?”
Uyển Lâm cảm thấy có mùi tanh nồng, đây rõ ràng là mùi máu.
“Ngươi ngồi xuống đi, ta sẽ giúp ngươi thoa thuốc. Ta biết ngươi không có ác ý, cũng không muốn người khác biết thân phận của ngươi, ta sẽ giữ bí mật.”
Một lần nữa Uyển Lâm khiến tên áo đen sửng sốt. Tốt nhất hắn nên giết nàng, nhưng không hiểu sao hắn lại có niềm tin vào cô nương trước mắt này. Hắn xông vào đây cũng là bất đắc dĩ, có kẻ muốn giết hắn nên hắn đành xông vào nơi những phu nhân, tiểu thư nhà quan lại đến dâng hương hay nghỉ qua đêm, hy vọng những tên đó không dám đuổi theo, hắn cũng muốn tìm một ít thuốc trị thương, vết thương trên tay hắn cũng không phải là nhẹ. Nghĩ vậy nên hắn nghe theo lời Uyển Lâm mà ngồi xuống.
Uyển Lâm đốt đèn lên, lấy bình thuốc Đại phu nhân để lại cho nàng giúp hắn bôi lên vết thương rồi băng bó. Suốt quá trình Uyển Lâm không nói câu nào, cũng không ngẩng đầu nhìn hắn, tên áo đen thì lại chăm chăm nhìn nàng, thanh kiếm nắm trong tay không hề buông xuống.
“Tiểu thư, người không sao chứ?”
Thu Nga nghe thấy động tĩnh vội sang gõ cửa phòng.
“Ta không sao, chỉ là giật mình thức giấc thôi, ngươi trở về nghỉ ngơi đi.”
Uyển Lâm vừa nói, tay băng bó vết thương cũng không ngừng lại. Thu Nga nghe lời trở về phòng.
“Ngươi có thể đi được rồi.”
Nói xong Uyển Lâm xoay mặt đi, cho hắn một cái ót tiêu sái. Nàng không hề nhìn tới gương mặt hắn, nên không biết rằng hắn đang dùng ánh mắt tìm tòi nhìn kỹ nàng. Trước khi đi hắn quay lại nhìn nàng thêm một cái, trong lòng hắn quyết định sẽ tìm gặp nữ nhân này lần nữa.
Uyển Lâm thở phào nhẹ nhõm. Người này rõ ràng lai lịch không đơn giản, nàng không nhìn hắn vì sợ sau này nhận ra sẽ mang hoạ sát thân, biết càng nhiều bí mật càng khó sống. Kiếp này nàng chỉ muốn trải qua thật giản dị, yên bình, những gì nàng có hiện tại rõ ràng không đủ để chống chọi với sóng to gió lớn.
Tờ mờ sáng Uyển Lâm cho người thu xếp đồ đạc hồi phủ, nàng đến trước cửa phòng mẫu thân dập đầu ba cái từ biệt. Ở lại chỉ khiến mẫu thân thêm khó xử. Sau này có cơ hội nàng sẽ lại đến thăm mẫu thân. Khi nàng đủ cường đại, nàng sẽ đón mẫu thân trở về.
Xe ngựa rời đi, có một nhóm người áo đen trong bóng tối nhìn theo, kẻ cầm đầu nhìn kỹ ký hiệu trên xe ngựa, rõ ràng là của phủ Lễ Bộ Thị Lang. Họ nhanh chóng quay về bẩm báo với chủ tử.
“Ngươi có mục đích gì?”
Uyển Lâm đẩy tay cầm kiếm của tên áo đen đang đặt trên cổ ra, hỏi một câu như thế. Trước nay không có cướp nào dám vào những nơi thế này cướp của, nàng chỉ là một tiểu nhân vật, còn chưa cản đường ai đến nỗi phải thuê sát thủ. Tên này đến đây chẳng lẽ đi nhầm phòng? Như vậy thì vận khí của nàng đúng là quá tệ. Thế nhưng tên áo đen vẫn không để kiếm rời khỏi cổ của nàng.
“Ta là Phạm Uyển Lâm, con gái Lễ Bộ Thị Lang Phạm Trác, ta nghĩ ngươi vào nhầm phòng rồi. Nếu ngươi đi ngay ta sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra, còn nếu ngươi định giết ta để che giấu thì Phạm gia và An Quốc Công gia nhất định sẽ không tha cho ngươi.”
Uyển Lâm cảm giác được sát khí trên người tên áo đen nên lập tức nói ra, tuy rất sợ hãi nhưng phải cố gắng trấn tĩnh, bằng không mạng cũng không còn.
Tên áo đen hơi bất ngờ với những lời Uyển Lâm nói, cô nương này lá gan không hề nhỏ chút nào.
“Ngươi bị thương?”
Uyển Lâm cảm thấy có mùi tanh nồng, đây rõ ràng là mùi máu.
“Ngươi ngồi xuống đi, ta sẽ giúp ngươi thoa thuốc. Ta biết ngươi không có ác ý, cũng không muốn người khác biết thân phận của ngươi, ta sẽ giữ bí mật.”
Một lần nữa Uyển Lâm khiến tên áo đen sửng sốt. Tốt nhất hắn nên giết nàng, nhưng không hiểu sao hắn lại có niềm tin vào cô nương trước mắt này. Hắn xông vào đây cũng là bất đắc dĩ, có kẻ muốn giết hắn nên hắn đành xông vào nơi những phu nhân, tiểu thư nhà quan lại đến dâng hương hay nghỉ qua đêm, hy vọng những tên đó không dám đuổi theo, hắn cũng muốn tìm một ít thuốc trị thương, vết thương trên tay hắn cũng không phải là nhẹ. Nghĩ vậy nên hắn nghe theo lời Uyển Lâm mà ngồi xuống.
Uyển Lâm đốt đèn lên, lấy bình thuốc Đại phu nhân để lại cho nàng giúp hắn bôi lên vết thương rồi băng bó. Suốt quá trình Uyển Lâm không nói câu nào, cũng không ngẩng đầu nhìn hắn, tên áo đen thì lại chăm chăm nhìn nàng, thanh kiếm nắm trong tay không hề buông xuống.
“Tiểu thư, người không sao chứ?”
Thu Nga nghe thấy động tĩnh vội sang gõ cửa phòng.
“Ta không sao, chỉ là giật mình thức giấc thôi, ngươi trở về nghỉ ngơi đi.”
Uyển Lâm vừa nói, tay băng bó vết thương cũng không ngừng lại. Thu Nga nghe lời trở về phòng.
“Ngươi có thể đi được rồi.”
Nói xong Uyển Lâm xoay mặt đi, cho hắn một cái ót tiêu sái. Nàng không hề nhìn tới gương mặt hắn, nên không biết rằng hắn đang dùng ánh mắt tìm tòi nhìn kỹ nàng. Trước khi đi hắn quay lại nhìn nàng thêm một cái, trong lòng hắn quyết định sẽ tìm gặp nữ nhân này lần nữa.
Uyển Lâm thở phào nhẹ nhõm. Người này rõ ràng lai lịch không đơn giản, nàng không nhìn hắn vì sợ sau này nhận ra sẽ mang hoạ sát thân, biết càng nhiều bí mật càng khó sống. Kiếp này nàng chỉ muốn trải qua thật giản dị, yên bình, những gì nàng có hiện tại rõ ràng không đủ để chống chọi với sóng to gió lớn.
Tờ mờ sáng Uyển Lâm cho người thu xếp đồ đạc hồi phủ, nàng đến trước cửa phòng mẫu thân dập đầu ba cái từ biệt. Ở lại chỉ khiến mẫu thân thêm khó xử. Sau này có cơ hội nàng sẽ lại đến thăm mẫu thân. Khi nàng đủ cường đại, nàng sẽ đón mẫu thân trở về.
Xe ngựa rời đi, có một nhóm người áo đen trong bóng tối nhìn theo, kẻ cầm đầu nhìn kỹ ký hiệu trên xe ngựa, rõ ràng là của phủ Lễ Bộ Thị Lang. Họ nhanh chóng quay về bẩm báo với chủ tử.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook