“Cô có cần tôi tiễn ra cửa không?"

 

"Không cần đâu."

 

"Vậy thôi, bái bai nghen. Nhớ kiểm tra xem cửa đã đóng hẳn chưa, tại cái cửa này bị hóng á.”

 

Trong khi Limon vẫy tay mà không cả buồn ngoảnh lại nhìn người con gái ấy dù chỉ là một chút thì Lý Thanh Vĩ chỉ lịch sự cúi đầu và rời đi mà không bộc lộ bất kì loại cảm xúc nào.

 

Nơi Limon sống là một con hẻm hiu quạnh và ảm đạm, thậm chí còn có chút lạnh lẽo.

 

Nhưng cứ như thể bản thân đang đi qua một khu vườn, Lý Thanh Vĩ không một chút lo sợ dễ dàng bước ra khỏi con hẻm trông như một mê cung tăm tối.

 

"Có cần phải làm đến vậy không, Công chúa?"

 

Một giọng nói bất chợt vang lên. 

 

Người đó xuất hiện ở đây từ khi nào?

 

Lý Thanh Vĩ dừng bước và rồi người đàn ông bịt mặt trong bộ hakama màu đen bước ra khỏi góc khuất.

 

"Ta đã bảo là ngươi đừng đi theo ta rồi mà, Chao."

 

"Vâng, vậy nên tôi đã đợi người."

 

"Ngươi biết ý ta không phải là vậy mà."

 

"......"

 

Chao đột nhiên im lặng.

 

Dù cho cậu ta có khẳng định hay phủ nhận, thì vẫn sẽ được coi là nói dối. Tất nhiên, giữ im lặng trong tình cảnh này cũng vẫn là vô lễ.

 

Lý Nhược Vĩ thở dài, từ bỏ việc tra hỏi. 

 

"Ngươi không hài lòng với quyết định của ta sao?"

 

"Tôi không dám tranh cãi về hành động của Công chúa, nhưng..."

 

Chao dần cúi thấp đầu.

 

Sau một hồi do dự, anh ta cắn chặt môi và tiếp tục nói.

 

"Tôi không hiểu việc ngài đến đây là để làm gì."

 

Nếu là những lần khác thì anh ta sẽ không bao giờ dám cư xử trái phép như vậy.

 

Nhiệm vụ của anh ta chỉ đơn giản là hộ tống và phục vụ Công chúa Hắc Long. Anh ta không có quyền cũng như tài cán gì để có thể can thiệp vào hành động của cô.

 

Nhưng lần này, anh không thể kiềm chế được.

 

"Trong từng ấy người, tại sao lại phải là hắn ta chứ?"

 

"Việc ta cầu hôn anh ấy bất ngờ đến thế à?"

 

"Không chỉ bất ngờ không thôi. Các bậc trưởng lão sẽ không dung thứ cho việc này đâu.”

 

Các trưởng lão sẽ tức đến sôi mau khi phải nghĩ đến việc tiếp nhận một kẻ không thuộc Thất Long hội với tư cách là con rể của Đức vua. 

 

Ấy vậy mà kẻ đó lại là Limon Asphelder?

 

Xác định là họ sẽ cầm sẵn dao và bắt đầu rượt đuổi.

 

Đó là một ví dụ điển hình khác cho thấy mối quan hệ giữa Thất Long hội và Limon khủng khiếp như thế nào.

 

"Ngươi thật sự nghĩ như vậy sao?"

 

"......?"

 

Lý Thanh Vĩ không đồng ý với sự thật phũ phàng này. Thay vào đó, một nụ cười yếu ớt xuất hiện trên môi cô.

 

Chao, nhận ra nụ cười đó, không thể che giấu được sự hoang mang trong đôi mắt. 

 

"Chao, ngươi sẽ làm gì nếu một thành viên trong gia đình nhặt được một viên ngọc bị vứt bỏ ở trên đường?"

 

"Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, nếu không có vấn đề gì thì tôi nghĩ nó nên là của người, thưa Công chúa."

 

"Ý ta không phải vậy."

 

Người ta có thể gọi anh ta là 1 kẻ cứng đầu, trung thành, hoặc thậm chí là cả hai.

 

Lý Thanh Vĩ bối rối trước phản ứng tức thì của Chao. 

 

"Ngươi sẽ không trở nên  tức giận và bảo họ vứt nó đi, đúng chứ?"

 

Chao cuối cùng cũng hiểu ra điều Công chúa đang muốn nói, nhưng anh không thể đồng tình với điều đó. 

 

"... Một kẻ vô danh bị ghét bỏ với... một viên ngọc bị bỏ rơi?"

 

Vẻ mặt Lý Thanh Vĩ dần thay đổi, như thể cô vừa nghe thấy một câu đùa vô nghĩa.

 

Nhìn Chao với một vẻ mặt khó hiểu, cô đột ngột hỏi.

 

"Chao, ngươi năm nay 27 tuổi, đúng chứ?"

 

"Đúng vậy."

 

"Đúng như ta nghĩ. Ngươi nói chuyện như người từ Thời đại đồ sắt.

 

"Người nói vậy là có ý gì?"

 

"Tôi không có trách ngươi đâu, Chao. Chỉ là người ở thời đại này coi quá khứ chỉ đơn thuần là quá khứ mà thôi."

 

"...?"

 

Chao bối rối trước lời giải thích có phần mơ hồ của cô. 

 

Dịu dàng nở một nụ cười, cô tiếp tục. 

 

"Những người khác ngoài ngươi cũng nghĩ như vậy - rằng sức mạnh của một Kiếm Thánh là vô nghĩa trong thời đại ngày nay."

 

Ngay cả đa số những người được sinh ra vào cuối Thời đại Anh hùng cũng sẽ nghĩ như vậy. 

 

Kể từ đó, không biết bao nhiêu thập kỷ trôi qua. Các Kiếm Thánh cũ đã bị ném sang một bên thay thế họ là những Chòm sao và người chơi mới.

 

"Đó là lý do tại sao ngươi gọi anh ấy là 1 kẻ vô danh."

 

Chao nao núng.

 

Không chỉ bởi anh ta không thể hiểu được những lời rất đỗi vàng ngọc của Công chúa, mà còn là vì thứ ánh sáng có chút ma mị, thăm thẳm của một vũng lầy trong đôi mắt màu tím đen xinh đẹp của cô.

 

"Nhưng Chao à, ngươi nào có biết."

 

***

 

“Ngươi không biết một Kiếm Thánh thật sự là như nào."

 

Đôi mắt của cô ấy quá đỗi tăm tối để nghĩ đó là tâm hồn của một cô gái trẻ. 

 

Lý Thanh Vĩ chậm rãi ngẩng đầu lên, để lại Chao đứng im bất động. Anh ta trông như thể bản thân vừa mới thấy một thứ kỳ diệu khó tả. 

 

Cô nhìn về phía vầng trăng tròn đầy trên bầu trời đêm. 

 

"Nếu ngươi biết Kiếm Thánh là như nào, ngươi sẽ không có những ảo tưởng vô nghĩa như vậy."

 

"Ảo tưởng...?"

 

"Rằng lý do khiến các Kiếm Thánh mất đi ân sủng và dần sụp đổ, là vì Thời đại đồ sắt và sự xuất hiện của người chơi."

 

"... Ý người là sao?"

 

"Cũng không hẳn là sai. Người chơi quả thực là một trong những lý do khiến việc đó xảy ra.”

 

Người chơi là những sinh vật đáng gờm. Họ không chỉ có thể sử dụng những kĩ năng thần bí trong khi không cần dùng đến nhiều nỗ lực mà họ còn có thể lấy được toàn bộ kho báu từ hầm ngục để giúp ích cho thế giới. 

 

"Kiếm Thánh sẽ không suy tàn như vậy nếu họ có thể tiến vào hầm ngục."

 

Theo cách mà Lý Thanh Vĩ nói, chỉ đơn thuần là không thể vào hầm ngục đã là lý do chính đáng để các Kiếm Thánh bị coi thường.

 

Nhưng ngay cho dù là như vậy, cô vẫn quả quyết. Nguyên nhân thực sự đằng sau sự suy tàn của các Kiếm Thánh không chỉ có vậy. 

 

"Nhưng lý do lớn nhất là vì chúng ta hiện đang ở thời bình."

 

Chắc chắn, những tranh chấp quốc tế có thể xảy ra, nhưng chiến tranh và xung đột đã gần như biến mất hoàn toàn. 

 

"Sau khi chúng ta tiến vào Thời kỳ đồ sắt, thế giới trở nên đủ đầy. Không còn bất kỳ lý do gì để chiến đấu với nhau vì hầm ngục đã cung cấp cho tất cả sự giàu có và tiến bộ.

 

Ngay cả Thất Long hội, quyết tâm thống trị thế giới, cũng đã tham gia với tư cách là một con người của thời đại này.

 

Điều đó đã cho thấy những lợi ích của hầm ngục tuyệt vời đến như mức nào. Tuyệt vời đến nỗi làm say đắm thần dân và khiến họ quên đi một thời quá khứ tàn khốc.

 

"Đó là lý do tại sao ngươi đã nghĩ như vậy - rằng vũ khí của con người như Kiếm Thánh là  không còn cần thiết nữa."

Người chơi cho ta vô số những lợi ích khác nhau. Nhưng Kiếm Thánh thì chỉ biết chiến đấu. Hai người càng được so sánh nhiều, lại càng không thể tránh khỏi việc mọi người bắt đầu coi thường Kiếm Thánh.

 

"Ngươi không biết ý nghĩ đó ngu xuẩn đến nhường nào đâu."

 

Các Kiếm Thánh có thực là đã trở nên vô dụng trong thời bình này không?

 

Đó là điều mà chỉ những kẻ đã đẫm mình từ đầu đến chân trong sự bằng lòng của hòa bình mới nghĩ vậy.

 

Theo cách nhìn nhận của Lý Thanh Vĩ, nó không khác gì tuyên bố rằng quân đội là không cần thiết vì các cuộc chiến tranh khó có thể nổ ra. Nếu có điều gì đó xảy ra, sẽ không ai có thể đưa ra biện pháp xử trí. 

 

Tất nhiên, cũng không hẳn là hoàn toàn vô vọng. 

 

"Nhưng còn có các bậc Quân vương mà."

 

"Quân vương...Đúng vậy. Họ chắc chắn cũng đã đã đạt đến giới hạn của con người.

 

Mười người đạt tới cấp 100.

 

Sức mạnh của họ ở một tầm cao khác với những người chơi còn lại. 

 

Chỉ một người trong số họ có thể gây ra sự diệt vong của cả một quốc gia.

 

Nếu Quân vương và Kiếm Thánh đều là siêu nhân giống nhau, thì việc những người cung cấp cho thế giới sự giàu có và đủ đầy sẽ được coi trọng hơn những kẻ chỉ biết vung kiếm là điều tất yếu.

 

Và với mười bậc Quân vương đó, con người sẽ tự nhiên quay lưng lại với Kiếm Thánh, coi họ như là di tích của một thời dĩ vãng.

 

"Nhưng ngươi thật sự cho rằng bọn họ có thể thay thế được Chưởng môn Kiếm à?"

 

Đối với Chao, người đã từng được chiêm ngưỡng sức mạnh của Quân vương thì đó là điều hiển nhiên.

 

Anh ấy đã thay đổi câu trả lời của mình.

 

"... Các bậc Quân vương là đấng siêu phàm".

 

Dù cho các vị Kiếm Thánh có mạnh đến đâu thì bọn họ cũng không thể mạnh hơn các bậc Quân vương được.

 

"Đúng như lời ta nói. Ngươi sẽ không biết Kiếm Thánh thật sự là như nào."

 

Như thể cô đã biết trước được câu trả lời của Chao sẽ là gì, một nụ cười cay đắng đọng lại trên khuôn mặt cô. 

 

"Nhưng người sẽ sớm biết thôi."

 

Tại sao Kiếm Thánh lại không thể tiến vào hầm ngục, và tại sao lại chỉ có 13 người trong số họ trong suốt một thiên niên kỷ.

 

Tại sao, sau hàng trăm năm chiến đấu, Thất Long hội lại gọi Limon là 'Chưởng môn Kiếm' trong sự kinh ngạc.

 

Tại sao Lý Thanh Vĩ lại đặt mình vào tính thế nguy hiểm ngay lúc này chỉ để gặp mặt trực tiếp Limon. 

 

Tại sao Limon lại cố gắng ở lại làm tấm khiên chắn cuối cùng của nhân loại trong khi hắn đang dần suy tàn.

 

Thật vô lý làm sao khi so sánh các bậc Quân vương với một Kiếm Thánh. 

 

Kẻ thù mà họ thực sự nên cảnh giác là ai. 

 

Không có mấy người biết những điều này. Nhưng theo thời gian, họ rồi sẽ biết thôi.

 

Thay vào đó, họ sẽ không có lựa chọn nào khác.

 

"Tài năng xuất chúng, và những kẻ đứng sau nhà vua sẽ không thể chế ngự anh ta."

 

Đó là lý do tại sao Lý Thanh Vĩ quyết định đến nơi này.

 

Từ chối hôn ước, cô đã rơi vào tình huống rối rắm trong Thất Long hội. Chưa hết, cách duy nhất để giải cứu thế giới đó là giành được trái tim của Limon.

 

Và vừa rồi là cơ hội duy nhất.

 

“Cuối cùng thì Kiếm Thánh là cái gì cơ chứ, khiến người nói về hắn với vẻ tôn kính như vậy?"

 

Đúng như dự đoán, Chao không thể hiểu được quan điểm của Công chúa. 

 

Cô quay lại đối mặt với ánh mắt đầy hoang mang của Chao. 

 

Nghĩ về con hẻm mà cô ấy đi qua, với ngôi nhà của Limon ở cuối nơi đó... cô ấy lặng im thầm thì.

"Kiếm Thánh là —— "

***

"Ngáp..."

 

Limon căng miệng khi ngáp.

 

Cuối cùng hắn cũng đã tắt chiếc TV mà bản thân đã ngồi xem suốt 10 tiếng đồng hồ.

 

Đứng dậy khỏi ghế sofa, hắn gãi gãi đầu.

 

"Đậu má. Chán thế không biết.”

 

Những ngày tiếp theo sau khi gặp Công chúa Hắc Long, tất cả những gì Limon làm là say sưa xem phim truyền hình, xem tin tức và đọc truyện tranh. Hắn ta về cơ bản chỉ nằm ở nhà cả ngày.

 

Hắn sẽ gọi cho bạn bè của mình nếu có, nhưng những người hắn gọi là bạn đã nằm sâu năm tấc đất từ lâu rồi. Hắn cũng không có tiền để đi mua sắm hay đi du lịch.

 

Còn chơi trò chơi á hả?

 

Đó là điều nhàm chán nhất mà hắn có thể làm. Với thị lực và tốc độ phản ứng của một Kiếm Thánh, chiến thắng bất kỳ trò chơi nào là một việc dễ như ăn kẹo.

 

“Có lẽ mình nên đi thăm Seo Yongchan, cái thằng khốn kiếp đó."

 

Gặp nạn nhân của mình, người đã khiến hắn bị đình chỉ tội hành hung. 

 

Nếu Kang Jungsoo nghe nói về điều này, cậu ta sẽ làm quá hơn cả việc dấm đài để bám víu vào sợi dây quần của Limon để không phải xuống lỗ.

 

Tất nhiên, Limon không quan tâm liệu cậu ta có khóc hay không. Kang Jungsoo bị viêm dạ dày do căng thẳng chỉ là một phần của quá trình.

 

Liệu hắn ta có gặp lại cái đầu bò đó lần nữa nếu hắn đến thăm Seo Yongchan không? Quan trọng hơn cả, cái đầu bò đó sẽ phản ứng như thế nào khi thấy Limon? 

 

‘Hừm, có lẽ mình nên bảo Kang Jungsoo đến thăm vậy. Kiểu gì thằng bé chả đi nếu mình dọa rằng nếu không đi thì để anh mày làm cho.’

 

Và cũng chính vào lúc Limon bị cuốn vào dòng suy tư của chính mình.

 

"Hửm?"

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương