Độc Cô Kiếm Thánh (Bản Dịch)
Chapter 9: Thứ Không Thể Nhìn Thấy

Chương 9: Thứ Không Thể Nhìn Thấy

Riiiing—!

"Hửm?"

Limon thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của mình trước tiếng chuông đột ngột và lôi chiếc điện thoại giấu giữa hai tấm đệm ra.

Một thoáng bối rối lướt qua khuôn mặt anh khi anh nhìn thấy cái tên 《Yoo Na-kyung》 trên màn hình.

'Con nhóc này gọi điện cho mình làm gì cơ chứ?'

Sau một lúc băn khoăn, Limon bắt máy.

"<Xin chào~ sếp?>"

Một giọng nói vui vẻ có thể được nghe thấy ở đầu bên kia ngay khi đường dây vừa kết nối.

Limon chỉ trả lời một cách thờ ơ trước giọng nói sôi nổi của thành viên trong nhóm mà anh đã nghe nhiều nhất trong suốt cả năm.

"Ừ, cái gì?"

"<Có điều này tôi cần nói với anh ngay bây giờ. Bây giờ anh có đang ở nhà không?>"

"Tôi đang ở nhà, nhưng mà khoan đã. Tại sao?"

"<Ồ, tốt quá. Tôi sẽ đi ngay bây giờ.>"

"……Hở?"

Limon đứng im như trời trồng. Không phải vì sự đột ngột của cô ấy, mà bởi vì anh biết rất rõ tại sao Yoo Na-kyung lại nói với anh như thế.

"Này khoan đã!"

Ù—

Thật không may, anh đã phản ứng quá muộn để ngăn cô lại. Ngay khi điện thoại đột ngột cúp máy, không gian trước mặt anh bắt đầu vặn vẹo.

Khi nó dừng lại, một người phụ nữ xuất hiện trong không khí mỏng manh.

"Xin chào! Đặc vụ Yoo Na-kyung là...!"

Nứt-!

"…Đây?"

Một vấn đề nhỏ.

Cô ấy xuất hiện phía trên một chồng truyện tranh.

Nỗ lực của cô ấy để tạo dáng trên đỉnh của những cuốn sách đã kết thúc một cách bi thảm—

Thịch—

"Hả? AAAA-"

—trong thảm họa.

"Chậc."

Limon tặc lưỡi và kéo cánh tay đang vung vẩy của Yoo Na-kyung lên. Cô ấy bị trẹo mắt cá chân và ngã ngửa ra sau trên chồng sách bị đổ.

Nhờ phản ứng nhanh nhạy, Yoo Na-kyung đã tránh được việc đập đầu vào bàn.

Cô thở phào nhẹ nhõm, nhào vào vòng tay anh.

"Whew, tôi gần như đã chết rồi đó."

"Cái mông tôi ấy! Cô nghĩ rằng một người chơi trên cấp 70 như cô sẽ bị thương chỉ vì chuyện đó thôi sao?"

"Người chơi vẫn có thể chết, anh biết mà!"

Limon chế giễu.

"Nhưng nó không phải là do bị va đầu sau một cú ngã."

Cơ thể của một người chơi cấp cao về cơ bản là thép. Sẽ có một số biến thể tùy thuộc vào khả năng chịu đựng của họ, nhưng cơ thể họ sẽ không bị gãy khi ngã. Thay vào đó, mặt đất sẽ có thể bị lún hoặc vỡ ra trước cơ thể của họ.

Yoo Na-kyung phồng má trước sự thờ ơ của Limon.

"Anh thật sự phải nói như vậy với thuộc hạ vừa mới thoát chết sao?"

"Cái gì? Tôi đã bảo với cô đừng dịch chuyển đến đây mà không báo trước cơ mà?"

"Tại tôi không nghĩ chỗ ở của anh lại quá bừa bộn như vậy đấy!"

Limon thất vọng nhìn Yoo Na-kyung đang giận dữ.

Cô ấy không phải là một tân binh.

Làm thế nào một tên ngốc bị trẹo mắt cá chân do dịch chuyển sai vị trí lại có thể trở thành một trong những người chơi hàng đầu được cơ chứ?

'Trời đất ơi, những người chơi này...'

Khi được nhắc lại một lần nữa về khoảng thời gian đã thay đổi, anh thở dài. Limon biết về thời kỳ mà các phù thủy tài năng tồn tại, và sẽ làm ầm lên chỉ để thử dịch chuyển tức thời. Đối với một cái thân già như anh, điều này thật nực cười.

Đó là khi anh nhớ ra điều gì đó mà anh đã bỏ qua.

"Này... Khi nào thì cô mới chịu xuống đây?"

"Huh?"

Yoo Na-kyung nghiêng đầu, chớp mắt.

Cô chợt nhận ra khuôn mặt của Limon gần đến mức nào. Cô cúi đầu nhìn, thấy cánh tay anh ôm lấy eo mình, vội vàng lùi lại một bước, mặt đỏ bừng.

"Ahaha, xin lỗi. Tôi đã gây rắc rối cho anh rồi."

"Cô luôn gây ra rắc rối mà."

"Trời ạ..."

Yoo Na-kyung cay đắng nhìn Limon, nhận xét của anh vẫn thô lỗ như mọi khi.

Nhưng Limon không để mắt đến phản ứng của cô. Anh chỉ ngồi xuống chiếc trường kỷ và hỏi.

"Vậy chuyện cô đang định nói là gì?"

"Hửm?"

"Cô không phải tới đây nói với tôi chuyện gì đó sao?"

"Ồ, đúng rồi. Tôi đã nói như thế mà nhỉ?"

"…”

Đôi mắt vàng của anh trở nên lạnh lùng.

"Trời! Sao anh lại nhìn tôi như thế? Đó không phải là điều mà tôi sẽ nghĩ đến ngay sau khi thoát chết trong gang tấc!"

"Tôi thấy điều đó tốt cho cô mà, cô nhóc."

"Đừng như vậy chứ. Tôi mang đến cho anh một tin tốt đây."

Có vẻ như cô ấy quyết định bướng bỉnh vì không có lý do gì để bào chữa.

Yoo Na-kyung đã bày ra một vẻ mặt tự tin khi cô ấy nói. Lúc này, Limon cảm thấy khá bối rối.

"Cô đã tìm thấy những con số để trúng thưởng xổ số hả?"

"Xổ số? Với tất cả những người chơi tiên tri xung quanh mình sao? Rõ ràng là có thể tốt hơn thế."

"Sau đó thì sao, cô đang muốn nói gì?"

"À, ừm... Kiểu như trúng xổ số vậy đó."

“……Có phải cô đến tận đây chỉ để nhận một trận đòn không?”

"A, chờ đã, đợi đã! Tôi sẽ nói thật!"

Yoo Na-kyung nhanh chóng xua tay sợ hãi khi Limon nắm chặt tay. Nhanh chóng quan sát xung quanh căn nhà, cô thì thầm với Limon.

"Tôi đã tìm thấy căn cứ hoạt động chính của Lữ đoàn Giải phóng."

***

Lữ Đoàn Giải Phóng.

Một tổ chức chuyên giải phóng những người chơi bị chính phủ áp bức và bóc lột, để tạo ra một thế giới nơi mọi người đều tự do.

Một hệ tư tưởng khá hợp lý.

Nhưng có vẻ sẽ chính xác hơn nếu gọi họ là một “băng đảng”.

Những người đã từng tận mắt nhìn thấy Lữ đoàn Giải phóng đều gọi họ bằng cái tên như thế. Và có lẽ đó cũng là tên gọi phổ biến hơn.

“Cô đã tìm ra căn cứ của bọn tâm thần đó à?”

"Vâng, đúng thế."

Yoo Na-kyung thản nhiên khẳng định.

Giải phóng người chơi?

Người chơi đã là một phần của khung thu nhập cao nhất.

'Một thế giới nơi mọi người đều tự do' chỉ là cách họ nói rằng họ sẽ đảm bảo người chơi không bị trừng phạt, bất kể họ đã làm gì.

Điều đó có nghĩa là, Lữ đoàn Giải phóng chỉ là một băng tội phạm và những kẻ điên rồ muốn gây ra những tội ác ghê tởm mà không muốn chịu một chút hậu quả nào.

Do đó, dân thường cũng như người chơi chắc chắn bắt đầu nghĩ họ là những kẻ tâm thần.

"Bằng cách nào chứ? Ngay cả Cơ quan Tình báo Quốc gia cũng không thể làm được điều đó."

Đó là lý do tại sao Limon rất bối rối.

Lữ đoàn Giải phóng có nhiều tội phạm hình sự đang lẩn trốn trên khắp thế giới.

Họ che giấu trụ sở chính của họ đặc biệt tốt. Không ai có thể tìm thấy nó.

Vâng, cho đến bây giờ.

"Hahaha! Tôi có cách của mình."

"Và cách đó là gì?"

"Tôi không thể nói với anh được, nhưng tôi có thể đảm bảo rằng đó là thông tin chính xác."

“Hửm……”

Anh ấy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Yoo Na-kyung một lúc rồi gật đầu. Đây chính là một thành tựu cực lớn, không còn nghi ngờ gì điều đó nữa.

Cô ấy có thể là một tên ngốc, nhưng cô ấy vẫn là đặc vụ của Cục Quản Lý Người Chơi. Nếu cô ấy tự tin như vậy, thì ít nhất nó cũng phải là một thông tin đáng tin cậy.

"Và tại sao cô nói với tôi điều này?"

"Anh nghĩ sao? Đã đến lúc anh nên được thăng chức rồi."

"Thăng chức sao?"

Limon chớp mắt như thể anh nghe thấy một ngôn ngữ xa lạ. Trong suốt nhiều thập kỷ, Limon ngày càng bị giáng cấp.

"Thành tựu sẽ trở nên lớn đến mức nào nếu anh quét qua căn cứ chính của Lữ đoàn Giải phóng?"

Yoo Na-kyung tiếp tục với sự nhiệt tình.

"Không còn nghi ngờ gì nữa, việc đình chỉ của anh sẽ được dỡ bỏ ngay lập tức và anh sẽ được đảm bảo thăng chức!"

Cô ấy không sai.

Lữ đoàn Giải phóng mang lại rất nhiều khó chịu cho các quốc gia. Có rất nhiều người chơi bất chính khiến cho Lữ đoàn Giải phóng ngày càng trở thành mối phiền toái, bởi vì họ có thể gây ra sự tàn phá trong khi vẫn ẩn mình.

Bản thân việc tìm ra căn cứ chính của họ đã là một kỳ tích không hề nhỏ, thậm chí còn hơn thế đối với một người trong PAB. Nhưng Limon đã không rơi vào cuộc nói chuyện ngọt ngào của Yoo Na-kyung.

"Vậy ý định thực sự của cô là gì?"

"Tôi chỉ muốn một khoản tiền thưởng thôi."

"Cho nên hiện tại cô chỉ muốn tiền?"

"Tôi cần phải bắt đầu tiết kiệm cho hôn nhân."

"Cô không cảm thấy mình quá thành thật sao?"

"Anh sẽ không tin tôi nếu tôi nói với anh những gì mà anh muốn nghe."

Limon cười khúc khích trước sự tự tin của Yoo Na-kyung, khoanh tay và suy nghĩ về lời đề nghị của cô.

'Đề nghị này không tồi một chút nào.'

Anh không quan tâm đến việc được thăng chức. Từ nhiều năm kinh nghiệm anh biết rằng điều đó sẽ chỉ khiến anh không còn gì.

Tuy nhiên, tiền thưởng đã thu hút sự chú ý của anh.

Anh có thể đảm bảo phần của mình trong số tiền thưởng khổng lồ nếu mọi thứ diễn ra tốt đẹp.

Nhưng tất nhiên, để độc chiếm phần thưởng, anh chỉ có thể mang Yoo Na-kyung đi cùng để khuất phục Lữ Đoàn Giải Phóng, bởi vì nếu anh làm như thế thì anh sẽ không cần nhờ sự trợ giúp của bất kì người nào khác.

'Sẽ dễ như ăn bánh cho dù có bao nhiêu con gián ở đó.'

Limon khẽ cười một mình. Ngay cả khi có nhiều người chơi cấp cao, nó vẫn là một tổ chức tội phạm.

Một đám người khố rách áo ôm không biết chiến tranh thực sự như thế nào sẽ không bao giờ có thể là đối thủ của Limon, bất kể số lượng của họ là bao nhiêu.

Vấn đề duy nhất là Limon đã bị đình chỉ, nhưng ngay cả điều đó cũng không quá quan trọng. Như Yoo Na-kyung đã nói - nếu họ có thể khuất phục được Lữ Đoàn Giải Phóng, việc đình chỉ của họ sẽ không thành vấn đề.

'Hừm... Mình không thể nghĩ ra lý do gì để từ chối vụ này."

Sau khi sắp xếp lại suy nghĩ của mình, Limon đột nhiên cứng đờ.

Wisp—

Tầm nhìn của anh đột nhiên bị bao phủ bởi bóng tối.

Khi anh lấy lại được thị lực, một diện mạo hoàn toàn khác bắt đầu chồng lên khuôn mặt nhiệt tình của Yoo Na-kyung.

“……Cái quái gì vậy?”

"Hả? Sao tự nhiên lại chửi tôi thế hả?!"

"Đứng yên, tôi không có nói với cô."

Limon giơ tay lên để ngăn chuyển động bất ngờ của Yoo Na-kyung.

Phản ứng của anh không phải do tình huống bất ngờ. Đó là bởi vì anh đã từng trải qua hiện tượng này trước đây, khi một người nào đó đột nhiên thay đổi diện mạo.

'Cảm giác này giống như khi đầu của tên khốn đó biến thành đầu bò...'

Tin tốt trong chuyện này là không giống như Seo Yong-chan, đầu của Yoo Na-kyung không biến thành đầu bò. Nước da của cô ấy nhợt nhạt như xác chết, và mái tóc của cô ấy, đột nhiên dài ra.

Vấn đề đến với chiếc cổ gầy của cô ấy. Hay đúng hơn là con rắn cắn vào cổ đó.

'Có vẻ như đó không phải là ảo giác trong trường hợp của Seo Yongchan... nhưng điều này cũng không thể là sự thật. Nếu điều này là sự thật thì Yoo Na-kyung sẽ không thể bình tĩnh như vậy.'

Điều tương tự cũng xảy ra với Seo Yongchan.

Một ánh sáng đen đột nhiên quét qua tầm nhìn của anh, và diện mạo của một người bị thay đổi sau đó.

Và chỉ có anh mới có thể nhìn thấy nó.

Nhưng sau khi xem xét tình hình và Yoo Na-kyung, Limon thực sự bị sốc, không giống như Seo Yongchan.

'Mình đã thực sự già rồi sao?'

Nếu anh đã nhìn thấy điều gì đó kỳ lạ một lần, thì những người khác mới chính là người kì lạ.

Nhưng nếu nó xảy ra hai lần thì sao? Ngay cả Limon cũng bắt đầu nghi ngờ sự tỉnh táo của mình.

Đó là lý do tại sao anh không rút kiếm ra để chém con rắn như bình thường anh hay làm. Ngay cả khi đó là sự thật, có vẻ như Yoo Na-kyung sẽ không chết ngay lập tức.

'Nếu đây không phải là ảo giác...'

Anh đang cố gắng đi đến một kết luận tốt nhất để có thể giải thích chuyện này một cách hợp lý nhất.

Như bất kỳ người tỉnh táo nào, điều đầu tiên Limon làm là loại trừ khả năng anh bị mất trí.

'Mình đột nhiên có thể nhìn thấy những thứ mà không ai khác có thể sao?

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương