Độc Cô Kiếm Thánh (Bản Dịch)
-
Chapter 8: Không Một Ai Hiểu
Chương 8: “Không Một Ai Hiểu”
"Tôi không cần tiễn cô đi chứ?"
"Không cần phải vậy đâu."
"Được thôi, tạm biệt cô. Hãy chắc chắn rằng cửa đã đóng hoàn toàn trong lúc cô đi ra ngoài, nó bị hỏng đấy."
Trong khi Limon vẫy tay mà không hề nhìn lại, Li Chingwei lịch sự cúi đầu và rời đi mà không biểu lộ cảm xúc nào khác.
Con hẻm mà Limon sống hết sức vắng vẻ và ảm đạm, thậm chí còn lạnh lẽo.
Nhưng như thể nàng đang đi dạo trong một khu vườn, Li Chingwei không hề chùn bước một chút nào khi nàng dễ dàng đi qua một nơi phức tạp, tối tăm như con hẻm này, con hẻm như là một mê cung thu nhỏ vậy.
“Việc đó có thực sự cần thiết không, thưa công chúa?”
Một giọng nói vang lên.
Họ đã ở đó từ khi nào?
Li Chingwei dừng bước khi một người đàn ông đeo mặt nạ hakama* đen bước ra khỏi bóng tối.
*t/n: trang phục truyền thống của Nhật Bản, được mặc bởi samurai.
"Ta đã bảo ngươi đừng đi theo ta mà, Chao."
"Được thôi, thần sẽ đợi."
"Ngươi thừa biết đó không phải là ý của ta mà."
"……”
Chao im lặng.
Cho dù cậu ta có khẳng định hay phủ nhận nó, thì cậu ta đều phải nói dối. Tất nhiên, giữ im lặng trong tình huống này cũng là một hành vi thiếu tôn trọng đối với Công Chúa.
Li Chingwei thở dài, và từ bỏ việc cố gắng trách mắng cậu ta.
"Ngươi không thích quyết định của ta sao?"
“Thần không dám xét nét với hành động của người, thưa Công chúa, nhưng…”
Đầu của Chao thậm chí còn cúi xuống thấp hơn.
Sau một lúc do dự, cậu ta cắn môi và tiếp tục.
"Thần vẫn không thể hiểu những gì mà Công Chúa đã làm ở đây ngày hôm nay."
Nếu là thời điểm khác, cậu ta sẽ không bao giờ dám hành động vượt quá giới hạn.
Vai trò của cậu ta chỉ đơn giản là hộ tống và phục vụ Hắc Long Công Chúa. Cậu ta không có quyền cũng như đủ trí tuệ để can thiệp vào hành động của nàng ta.
Nhưng lần này, cậu ta không thể ngồi yên vậy.
"Tại sao người lại chọn Limon trong khi có rất nhiều lựa chọn khác cho ngài mà?"
"Ta cầu hôn anh ấy làm ngươi sốc đến thế sao?"
"Không thưa Công Chúa, thần chỉ cảm thấy quá hoang mang mà thôi. Các trưởng lão trong tộc sẽ không tha thứ cho chuyện này đâu."
Những người lớn tuổi sẽ sùi bọt mép khi nhận một người không thuộc Hội đồng liên minh Thất Long làm con rể của Nhà vua.
Nhưng nếu người đó là Limon Aspelder thì sao?
Họ chỉ có thể đuổi theo với những con dao trong tay mà thôi.
Đó là một ví dụ khác cho thấy mối quan hệ giữa Hội đồng liên minh Thất Long và Limon khủng khiếp như thế nào.
"Ngươi thực sự nghĩ như vậy sao?"
"……?"
Li Chingwei không đồng ý với sự thật hiển nhiên này. Thay vào đó, một nụ cười yếu ớt đọng lại trên môi nàng.
Chao, nhận ra nụ cười đó, không giấu được vẻ hoang mang trong mắt.
"Chao, ngươi sẽ làm gì nếu một thành viên trong gia đình nhặt được một viên ngọc quý bị bỏ rơi trên đường?"
"Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, nếu không có vấn đề gì, thần xin dâng tặng cho Công Chúa."
"Ý ta không phải vậy."
Có thể nói Chao là một người rất cứng đầu, trung thành, hoặc thậm chí là cả hai.
Li Chingwei liền bối rối trước phản ứng ngay lập tức của Chao.
"Ngươi sẽ không tức giận và bảo họ vứt nó đi, phải không?"
Chao cuối cùng cũng hiểu Công Chúa đang muốn nói gì, nhưng cậu ta không thể đồng ý với điều đó.
"Anh ta hoàn toàn không giống một ai cả... một viên ngọc bị bỏ rơi sao?"
Biểu cảm của Li Chingwei thay đổi một cách tinh tế, như thể nàng đã nghe thấy một trò đùa vô nghĩa.
Nhìn Chao với vẻ mặt khó hiểu, nàng đột ngột hỏi.
"Chao, ngươi đã 27 tuổi rồi, phải không?"
"Vâng ạ."
"Đúng như ta nghĩ. Cách nói chuyện của ngươi cứ như các ông lão đến từ Thời Đại Đồ Sắt vậy."
"Ý người là sao ạ?"
"Ta không trách ngươi, Chao. Chẳng qua là người của thời đại này coi quá khứ chỉ là quá khứ mà thôi."
"…?"
Chao bối rối trước lời giải thích mơ hồ của nàng.
Nở một nụ cười dịu dàng, nàng tiếp tục nói.
"Nhiều người khác ngoài ngươi cũng đã nghĩ như vậy - rằng sức mạnh của Kiếm Thánh là vô nghĩa trong thời đại ngày nay."
Ngay cả hầu hết những người sinh ra vào cuối Thời đại Anh hùng cũng sẽ nghĩ như vậy.
Đã nhiều thập kỷ kể từ đó. Những vị Kiếm Thánh cũ đã bị gạt sang một bên để nhường chỗ cho các Chòm sao và người chơi mới.
"Đó là lý do tại sao ngươi coi anh ấy như một kẻ vô danh."
Chao nao núng.
Không chỉ bởi vì cậu ta không thể nắm bắt được những lời của Công chúa vô cùng đáng kính nói, mà còn bởi vì ánh sáng sâu thẳm, u ám của vũng lầy trong đôi mắt đẹp đẽ, như Hắc Diệu Thạch của nàng.
"Nhưng Chao, ngươi không biết một điều."
***
"Ngươi sẽ không biết Kiếm Thánh thực sự là gì đâu."
Đôi mắt nàng quá u ám đối với một cô gái trẻ.
Li Chingwei từ từ ngẩng đầu lên, để lại một Chao đang đông cứng. Trông cậu ta như thể vừa nhìn thấy một kỳ quan không thể hiểu nổi.
Nàng nhìn về phía mặt trăng tròn trên bầu trời đêm.
"Nếu ngươi biết Kiếm Thánh là gì, ngươi sẽ không có những ảo tưởng vô nghĩa như vậy."
"Ảo tưởng ạ?"
"Lý do mà các Kiếm Thánh mất đi ân sủng và gặp phải sự sụp đổ, là vì thời đại đồ sắt và sự xuất hiện của Người chơi."
"Ý ngài là gì ạ?"
"Cũng không hoàn toàn sai, người chơi chính xác là một trong những nguyên nhân."
Người chơi là những sinh vật đáng kinh ngạc. Họ không chỉ có thể sử dụng những khả năng bí ẩn với ít sự cố gắng hơn, mà còn có thể lấy được tất cả kho báu từ ngục tối có lợi cho thế giới.
"Các Kiếm Thánh sẽ không bao giờ gặp phải sự sụp đổ như thế này nếu họ có thể vào được Hầm Ngục."
Theo cách nói của Li Chingwei, chỉ riêng việc không thể vào Hầm Ngục thôi cũng đủ để các Kiếm Thánh bị coi thường.
Nhưng dù vậy, nàng ta vẫn chắc chắn. Nguyên nhân thực sự đằng sau sự sụp đổ của các Kiếm Thánh không đơn giản chỉ có vậy.
"Nhưng lý do lớn nhất là vì chúng ta đang trong thời kỳ hòa bình."
Chắc chắn, có thể đã có tranh chấp quốc tế, nhưng chiến tranh và xung đột gần như biến mất hoàn toàn.
"Sau khi chúng ta bước vào Thời Đại Đồ Sắt, thế giới trở nên phong phú về mặt tài nguyên hơn trước rất nhiều. Không còn lý do gì để chiến đấu với nhau nữa vì Hầm Ngục đã mang lại cho chúng ta sự giàu có và tiến bộ vượt bậc.
Ngay cả Hội đồng liên minh Thất Long, với mong muốn lật đổ thế giới, cũng đã gia nhập với tư cách là thành viên của thời đại này.
Đó là những lợi ích tuyệt vời mà Hầm Ngục mang lại. Quá tuyệt vời, nó sẽ làm say lòng quần chúng và khiến họ quên đi quá khứ tàn bạo.
"Đó là lý do tại sao ngươi đã nghĩ như vậy - rằng vũ khí của con người như Kiếm Thánh sẽ không còn cần thiết nữa."
Người chơi đã mang lại nhiều lợi ích khác nhau. Nhưng các Kiếm Thánh thì lại chỉ biết chiến đấu. Cả hai ngày càng được so sánh với nhau, không thể tránh khỏi việc mọi người bắt đầu coi thường Kiếm Thánh.
"Nhưng ngươi không biết đó lại là một suy nghĩ ngu ngốc."
Các Kiếm Thánh có cần thiết trong thời bình này không?
Đó là điều mà chỉ những người đang ngủ say trong sự tự mãn của hòa bình mới nghĩ đến điều này mà thôi.
Theo cách nhìn của Li Chingwei, điều đó không khác gì tuyên bố quân đội là không cần thiết vì chiến tranh khó có thể nổ ra. Nếu có chuyện gì xảy ra, sẽ không ai có thể hành động được.
Tất nhiên, nó không hoàn toàn vô vọng.
"Nhưng chúng ta vẫn còn những vị Quân Chủ."
"Các vị Quân Chủ sao... Thật vậy. Họ chắc chắn cũng đã đạt đến đỉnh cao về giới hạn của con người."
Mười người đạt cấp 100.
Sức mạnh của họ vượt xa những người chơi khác.
Chỉ cần một trong số họ cũng có thể gây ra sự thăng trầm của cả một quốc gia.
Nếu các vị Quân Chủ và các Kiếm Thánh đều siêu phàm như nhau, thì theo lẽ tự nhiên là những người mang lại cho thế giới sự giàu có và dư dả sẽ được coi trọng hơn những người chỉ biết vung kiếm.
Và với mười vị Quân Chủ đó, mọi người nghiễm nhiên quay lưng lại với các Kiếm Thánh và bắt đầu coi họ như là một di vật của quá khứ.
"Nhưng ngươi có thực sự nghĩ rằng họ có thể thay thế Kiếm Thánh không?"
Đối với Chao, người đã từng nhìn thấy sức mạnh của một vị Quân Chủ trước đây, điều đó là hiển nhiên.
Cậu ta đã thay đổi câu trả lời của mình.
"Quân Chủ là một sinh vật siêu phàm."
Các Kiếm Thánh có mạnh đến đâu đi chăng nữa cũng không thể mạnh hơn các Quân Chủ được.
"Đúng như ta đã nói. Ngươi sẽ không bao giờ biết Kiếm Thánh thực sự là gì đâu."
Như thể nàng đã biết câu trả lời của Chao sẽ là gì, một nụ cười cay đắng nở trên khuôn mặt nàng.
"Nhưng ngươi sẽ sớm phát hiện ra."
Tại sao các Kiếm Thánh lại không thể vào ngục tối và tại sao chỉ tồn tại có 13 Kiếm Thánh, hay nói cách khác là chỉ có 13 Kiếm Thánh được sinh ra trong suốt một thiên niên kỷ.
Tại sao, sau hàng trăm năm chiến đấu, Hội đồng liên minh Thất Long đã gọi Limon là 'Bậc thầy kiếm thuật' trong sự kính trọng.
Tại sao Li Chingwei lại mạo hiểm vào lúc này để gặp trực tiếp Limon?
Tại sao Limon lại cố gắng ở lại làm lá chắn cuối cùng của nhân loại giữa sự sụp đổ của anh?
Thật ngớ ngẩn làm sao khi so sánh các vị Quân Chủ với một Kiếm Thánh.
Kẻ thù mà họ thực sự nên cảnh giác là ai.
Không nhiều người biết những điều này. Nhưng trong thời gian tới, họ sẽ biết điều đó.
Thay vào đó, họ không có lựa chọn nào khác ngoài làm việc này.
“Nhân tài xuất chúng, kẻ đứng sau vị vua và anh ấy không thể bị khuất phục được”.
Đó là lý do tại sao Li Chingwei đã đến nơi này.
Để tạo cái cớ về việc cầu hôn, nàng đã ở trong một tình huống rối ren trong Hội đồng liên minh Thất Long. Chưa hết, cách duy nhất để cứu lấy ngày đó là chiếm được trái tim của Limon.
Và bây giờ là thời điểm duy nhất có thể làm việc này.
“Kiếm Thánh là cái gì mà người có thể nói về bọn họ với sự tôn kính như vậy?”
Đúng như dự đoán, Chao không thể hiểu được lập trường của Công chúa.
Nàng quay người lại để đối mặt với cái nhìn bối rối của Chao.
Nghĩ về con hẻm mà nàng đã đi qua, với ngôi nhà của Limon ở cuối con đường… nàng thầm nói.
"Các Kiếm Thánh là—"
***
“Ngáp…”
Limon căng miệng khi ngáp.
Cuối cùng anh cũng tắt chiếc TV mà anh đã xem suốt 10 tiếng đồng hồ.
Đứng dậy khỏi ghế sofa, anh gãi đầu.
"A, mẹ kiếp. Cái này chán chết đi được."
Những ngày tiếp theo sau khi gặp Hắc Long Công Chúa, tất cả những gì Limon làm là xem phim truyền hình, xem tin tức và đọc truyện tranh. Về cơ bản, anh chỉ nằm ở nhà cả ngày.
Anh sẽ gọi cho bạn bè của mình nếu anh có bất kỳ ai, nhưng những người mà anh gọi là bạn đã mất cách đây rất lâu rồi. Anh cũng không có tiền để đi mua sắm hay đi du lịch.
Và trò chơi?
Đó là điều nhàm chán nhất anh có thể làm. Với thị lực và tốc độ phản ứng của một Kiếm Thánh, chiến thắng bất kỳ trò chơi nào là một nhiệm vụ đơn giản.
"Có lẽ mình nên đi thăm Seo Yongchan, thằng khốn đó."
Gặp gỡ nạn nhân của anh, người đã khiến anh bị đình chỉ vì hành hung.
Nếu Kang Jungsoo mà nghe được chuyện này, ông ta sẽ không chỉ tè ra quần nữa mà bám lấy dây quần của Limon cho bằng được.
Tất nhiên, Limon không quan tâm liệu ông ta có khóc hay không. Kang Jungsoo bị viêm dạ dày do căng thẳng chỉ là một phần của quá trình.
Liệu anh có nhìn thấy cái đầu bò đó của hắn ta một lần nữa nếu anh đến thăm Seo Yongchan không? Quan trọng hơn, cái đầu bò đó sẽ phản ứng thế nào với Limon?
'Ồ, có lẽ mình nên bảo Kang Jungsoo đến thăm Seo Yongchan. Và nếu cậu ta không dám đi thì mình sẽ nói với cậu ta là mình có thể đi thay cho cậu ta. Cũng hợp lý đấy chứ nhỉ?”
Lúc đó, trong khi Limon đang chìm đắm trong những suy nghĩ của riêng mình.
"Hửm?"
——
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook