Độc Cô Kiếm Thánh (Bản Dịch)
-
Chapter 27: Công Bằng Và Bình Đẳng
Chương 27: Công Bằng Và Bình Đẳng
Về bản chất thì Lee Chun-gi không thể nào sử dụng một nghìn kỹ năng cùng một lúc được, vậy nên theo lẽ thường thì một nghìn Người chơi chắc chắn sẽ mạnh hơn hắn ta.
Tuy nhiên…
'Chậc. Thà là mình chiến đấu với một người người chơi cấp cao còn hơn.'
Đối với Limon, mười kỹ năng mà Lee Chun-gi đang sử dụng còn khó xử lý hơn cả một nghìn người.
Hay nói đại loại là mơ tên trùm cuối sẽ khó đánh bại hơn một nghìn tên lính.
Lee Chun-gi quả là một đối thủ khó chơi, hắn ta tăng cường sức mạnh cho bản thân bằng nhiều kỹ năng khác nhau, đồng thời sử dụng nhiều dạng kỹ năng để biến tấu thành các đòn tấn công kết hợp.
'[Tiên đoán] và [Di chuyển Không gian] sao? Đúng là gian lận mà!'
Điều rắc rối nhất chính là khả năng phòng thủ của hắn ta.
Hắn ta có thể nhìn thấy tương lai mình sẽ bị trọng thương và ngay lập tức tránh né.
Chỉ bằng cách sử dụng song song hai kỹ năng đó, Lee Chun-gi đã nhiều lần vượt qua các đòn tấn công của Limon.
Mà hơn nữa thì hiện tại vẫn chưa thể xác định được đó có phải là tất cả các kỹ năng phòng thủ của hắn ta hãy không, Limon chỉ còn biết lắc đầu.
Limon thật sự không biết liệu hắn ta có còn bất kỳ kỹ năng phòng thủ đặc biệt nào khác hay không.
Anh cảm thấy vô cùng thất vọng.
"Càng quan sát thì ta lại càng không hiểu."
"Ngươi đang nói cái quái gì vậy?"
"Ý ta là làm thế nào mà ngươi có thể mạnh mẽ đến như vậy. Ngươi còn chẳng phải là một người chơi kia mà."
Lee Chun-gi cũng lắc đầu ngao ngán, và trông hắn ta thậm chí còn bực tức hơn.
Những đòn tấn công mà hắn ta ném vào Limon đủ để giết chết một Đại công tước rất nhiều lần.
Thế nhưng Limon lại có thể chống lại tất cả những đơn tấn công tàn bạo đó mà không cần đến kỹ năng gì. Không những vậy, hắn ta còn nhiều lần suýt dính phải đòn phản công chí mạng từ anh.
Dựa trên các nguyên tắc của Thời đại Đồ sắt thì Limon là một sự bất thường to lớn.
"Các ngươi cũng vậy thôi. Theo ta thì các ngươi mới là những người không bình thường ấy, có được tất cả những khả năng này nhờ vào mấy ngôi sao trên bầu trời hay là mấy thứ chết tiệt gì đó."
"Ngươi nói như thế lẽ nào hầu hết dân số loài người đều bất thường hết sao?"
"Vậy có nghĩa là cả thế giới…"
Limon tự cắt ngang câu nói của mình và bước về phía trước.
Bước đầu tiên, chém làm đôi con golem mà Lee Chun-gi đã triệu hồi.
Bước tiếp theo, vượt qua một cơn bão sấm sét.
Bước cuối cùng, nhắm vào điểm mù của đối thủ.
Do cách di chuyển đặc biệt của anh mà đòn tấn công là một đòn tấn công chắc chắn sẽ trúng mục tiêu nếu như họ mất cảnh giác, bất kể là ở khoảng cách bao xa.
“[Di chuyển Không gian].”
Nhưng mà Lee Chun-gi lại không thuộc trường hợp đó.
Vốn dĩ hắn ta không chỉ không mất cảnh giác, mà còn có thể nhìn thấy mình bị chém bằng. [Tiên đoán].
Và khi đó, Limon quay đầu lại cùng với một nụ cười lạnh lùng trên gương mặt.
"Đồ ngốc."
Anh đã nhìn thấy cách mà Lee Chun-gi sử dụng kỹ năng của mình trước khi anh thực hiện xong ba bước.
Anh lập tức xoay người và nhấc chân lên khỏi mặt đất trước khi kịp tiếp đất.
Đâm thanh kiếm của mình xuống đất, anh sử dụng nguồn lực đã được tạo ra để đẩy mình theo hướng ngược lại, nhắm thẳng vào Lee Chun-gi.
Đây là một cuộc tấn công chắc chắn sẽ chạm đến mục tiêu của mình, bất kể là ở khoảng cách xa bao nhiêu.
"[Chuyển đổi]."
Keng—!
Nhưng cuối cùng đòn tấn công lại không làm tổn thương được mục tiêu của mình.
Và nó đã bị chặn lại.
"Ngươi có vẻ ngạc nhiên nhỉ, Kiếm Thánh."
Thanh kiếm mà hắn ta không sử dụng từ này cho đến giờ.
Bộ vest trắng, cặp kính và chiếc nhẫn của hắn ta.
Chúng đã được thay thế bằng áo giáp vàng sáng bóng, vương miện bằng đá quý và một thanh trường kiếm lộng lẫy.
Lee Chun-gi đã ngay lập tức thay đổi trang bị của mình để đối phó với thanh kiếm của Limon.
"Ngươi nghĩ là trong số hàng nghìn kỹ năng mà ta sử dụng không có lấy một kỹ năng nào liên quan đến kiếm thuật sao?"
***
Thành thật mà nói, Lee Chun-gi rất giỏi trong việc dùng kiếm.
Mặc dù cũng có những Quân chủ không quá xuất sắc trong cận chiến, nhưng tất cả bọn họ đều có biện pháp đối phó với điều đó.
Xét cho cùng thì nếu như tồn tại một điểm yếu như vậy, bọn họ sẽ không thể nào vượt qua những ngọn núi cao về chạm đến thiên đường cấp độ 100 được.
Và điều đó lại càng chính xác hơn đối với Lee Chun-gi, người linh hoạt nhất trong số các Quân chủ.
Keng-!
Keng-!
Keng, k-kekekeke, Keng—!
"Ngươi giỏi kiếm thuật như vậy thì tại sao không mang ra sử dụng chứ, hả cái con chồn nhỏ kia?"
Thanh kiếm được rút lại và ngay lập tức đâm về phía trước.
Sắc như kim và nhanh như chớp, Limon nhắm đến trái tim của hắn ta.
"Việc một người chơi điều chỉnh chiến thuật của mình cho phù hợp đã cũ rích rồi. Ta đâu cần phải chơi theo luật của ngươi, có phải không?"
Keng-!
Thanh kiếm của Limon đụng độ với thanh kiếm của hắn ta.
Với một chiếc găng tay trên bàn tay của mình, Lee Chun-gi hơi nghiêng thanh kiếm để làm chệch hướng đòn tấn công.
Một đòn phòng thủ vô cùng hoàn hảo.
"Vậy tại sao bây giờ ngươi lại đấu kiếm với ta?"
"Nguyên nhân đầu tiên là bởi vì ngươi không cho ta có cơ hội nới rộng khoảng cách giữa chúng ta."
“Hừm, ta đồng ý.”
Khoảng cách giữa bọn họ ngày càng thu hẹp lại và thanh kiếm cũng ngày càng vung nhanh hơn.
Anh không hy vọng là mình sẽ ra được một đòn chí mạng.
Đó chỉ đơn thuần là một loạt các đòn tấn công nhẹ để cho Lee Chun-gi không kịp thở, có như vậy hẳn ta mới không thể chạy thoát ra với [Di chuyển Không gian].
Và hiển nhiên là bọn chúng đã bị chặn một cách dễ dàng.
"Rồi sao? Nguyên nhân thứ hai của ngươi là gì?"
“Ta không tin là mình sẽ thua, cho dù ta có phải chiến đấu với ngươi như thế này.”
Khi hắn ta vừa nói xong những lời đó, các cuộc tấn công dồn dập bỗng nhiên ngừng lại. Limon hoàn toàn sửng sốt trước phản ứng của vị Quân chủ kia.
"… Ngươi vừa nói là ngươi có thể đánh bại ta trong kiếm thuật sao?"
Mau nói đây là một trò đùa đi…
Đây có thể xem là chút lòng tốt của Limon - anh sẽ bỏ qua nếu như đối thủ thừa nhận đó là một trò đùa.
Nhưng mà Lee Chun-gi đã không làm như vậy.
"Vậy ngươi nghĩ là ta không thể đánh bại ngươi trong kiếm thuật sao?"
Keng—!
Hắn ta vung tay cầm của thanh kiếm, mũi kiếm cố định giữa không trung, phần còn lại của nó gợn sóng như nước.
Thanh kiếm của Limon đã bị đánh bật trở lại với kỹ thuật thông minh của hắn ta.
Nắm lấy cơ hội, hắn ta vung thanh kiếm của mình từ bên dưới lên.
Nhưng rồi Limon đã chặn lại chỉ bằng một cú xoay kiếm, và sau đó là một đòn phản công.
"Kiếm thuật của ngươi quả thật rất tuyệt vời. Hầu hết các Đại Công tước đều sẽ không thể chống lại được."
Có thể thành thạo nhiều kỹ năng hơn bất kỳ ai khác, Lee Chun-gi hoàn toàn chắc chắn về điều đó.
Nếu như có cấp độ thì Limon ít nhất cũng tương đương cấp độ Đại công tước.
Ngoại trừ một vài trường hợp ngoại lệ thì ngay cả những người chơi cấp độ 90 trở lên cũng không phải là đối thủ của anh.
"Nhưng cũng chỉ có thế mà thôi."
Không có một chút cảm xúc nào trong giọng nói của hắn ta. Không kinh ngạc, cũng không sợ hãi.
Sự phân tích kỹ lưỡng được tóm tắt lại chỉ trong một câu.
Giống như hắn ta vừa quyết định chiến lược chiến đấu sau khi hiểu được cách thức tấn công của một con trùm quái vật mới vậy.
Hắn ta nói với tất cả sự quả quyết của một người chơi.
"Nghĩa là: Nếu như ta có thể sử dụng kiếm thuật ngang bằng hoặc là cao hơn ngươi thì sẽ không có vấn đề gì cả."
“Pfft… Cái gì chứ?”
Thái độ ung dung của vị Quân chủ kia quả thật là đáng kinh ngạc.
Nở một tràng cười bối rối, Limon siết chặt thanh kiếm của mình hơn và đối diện với Lee Chun-gi bằng đôi mắt vàng lạnh giá của mình.
"Là do ngươi đấy, nhóc con!"
Keng—!
Kỹ thuật của Limon ngay lập tức thay đổi. Anh bắt đầu tấn công dữ dội như thể kỹ thuật của vừa rồi chỉ là để thử nghiệm mà thôi.
Sau khi chém một đường ngang ngực của Lee Chun-gi, anh tiếp tục với một cú đâm vào cổ. Thay đổi hướng kiếm nhanh đến chóng mặt, anh ta biến nó thành một cơn bão kiếm không ngừng.
Đây đúng là một màn đấu kiếm tuyệt vời, đỉnh cao của kiếm thuật.
Và Lee Chun-gi cũng không ngần ngại bước lên để chấp nhận thử thách.
Trong tình huống này thì giữ một khoảng cách nhất định sẽ là lựa chọn rất thông minh và đúng đắn.
Có phải là vì lòng kiêu hãnh với tư cách là Đấng cai trị Tuyệt đối mà hắn ta mới làm như vậy không?
Hay là hắn ta đã chắc chắn là mình sẽ chiến thắng?
Đứng vững như một bức tường thành, hắn ta phòng thủ trước cơn bão của Limon.
Ke-kengkengkengkengkengkeng—!
[Kiếm thuật Quý tộc] tinh chỉnh các đòn tấn công.
[Kiếm thuật Âm - Dương] tăng tỷ lệ phản công thành công.
[Kiếm thuật Phổ thông] tạo nên một xác suất nhất định khả năng làm chệch hướng các đơn tấn công sắp tới.
[Kiếm thuật Hài hòa] gây ra sát thương có khả năng xuyên thủng các hàng phòng thủ.
Đây là một vài kỹ năng kiếm thuật mà Lee Chun-gi có trong kho vũ khí của mình.
Đôi khi vô số kỹ năng sẽ bổ sung cho nhau và chuyển đổi qua lại để tăng cường hiệu ứng của nhau, tạo nên một kỹ thuật có thể nói là thần thánh.
Đây là một đỉnh cao khác của kiếm thuật, thứ mà chỉ có Lee Chun-gi mới có thể thực hiện được.
Và khi hai thế lực không thể ngăn cản đối đầu với nhau, kiếm thuật của ai đang chiếm thế thượng phong cũng đã quá rõ ràng.
Một vết rạch sâu dọc theo áo giáp. Một vết cắt trên cẳng tay.
Dòng máu nhỏ ra từ cổ.
"Có vấn đề gì sao, hả tên khốn? Không phải ngươi đã nói là sẽ dùng kỹ năng của ta để nghiền nát ta sao?"
Lee Chun-gi ngay lập tức tắm trong biển máu.
Thấy vậy Limon liền bật cười thật to.
"Phải, và ta vẫn giữ ý định đó."
"Ngươi vẫn còn có thể nói chuyện được sao?"
“Trò chơi vẫn chưa kết thúc đâu.”
"Đã kết thúc rồi."
Cho dù là Đấng cai trị Tuyệt đối thì hắn ta cũng không thể phủ nhận được sự thật.
Trong khi Lee Chun-gi đang bê bết máu thì Limon lại không có lấy một vết xước nào.
Nhưng mà hắn ta vẫn không nhượng bộ.
Như đã nắm tất cả mọi thứ trong lòng bàn tay, anh ta trả lời một cách nghiêm túc và liên tục vung kiếm để chống lại các đòn tấn công của Limon.
“Ai mà biết được chứ… Rồi ngươi sẽ thấy thôi.”
"… Thấy cái gì cơ?"
Không biết là vì lòng kiêu hãnh khiến cho hắn ta trở nên bướng bỉnh, hay là bởi vì hắn ta đã phát điên lên vì cú sốc thất bại, nhưng mà hắn ta vẫn không hề nhượng bộ dù chỉ là một chút.
Limon thầm chế nhạo hắn ta.
Keng—!
Nhưng rồi khi thanh kiếm của bọn họ đụng độ với nhau nhiều lần, vẻ bối rối thoáng hiện lên trên nét mặt của Limon.
KengKengKeng—!
Lee Chun-gi gần như ngang tài ngang sức với Limon.
Hắn ta xoay vai giữa chừng khi đang vung thanh kiếm của mình xuống, rồi từ đó biến đòn tấn công của mình thành một đòn tấn công hướng lên trên, và với một cú xoay cổ tay, hắn ta đã cứu vãn được một đòn tấn công đáng lý ra đã trượt.
Đôi mắt của Limon mở to ra trước kiếm thuật ngày càng nhanh hơn và tinh tế hơn của hắn ta.
“Không thể nào, tên khốn này…”
"Bởi vì dù có như thế nào thì ta sẽ bắt kịp với một kẻ lỗi thời mà thôi."
Không rõ đó là cảm xúc phẫn nộ, hoang mang hay ngạc nhiên trên gương mặt của Kiếm Thánh khi Lee Chun-gi chế giễu mình.
"Bởi vì ta không có cơ hội giữ khoảng cách ư? Bởi vì ta không nghĩ là mình sẽ thua? Bấy nhiêu vẫn chưa phải là tất cả."
Lee Chun-gi đã nói rõ từ lúc nãy.
Việc một người chơi điều chỉnh chiến thuật của mình cho phù hợp đã là lỗi thời rồi.
Nếu như vậy thì chẳng phải hành động của hắn ta đã mâu thuẫn với lời nói của mình hay sao.
Đấu kiếm với Limon sao?
Có thể nói đó là quyết định ngu ngốc nhất mà một con người có thể đưa ra.
"Ta đã tò mò kể từ khi nghe nói là ngươi đã hạ gục 150 người chơi cấp cao. Làm sao ngươi có thể làm như thế chỉ với một thanh kiếm tầm thường được chứ?"
Ngay cả khi đang nói chuyện thì Lee Chun-gi cũng không hề ngừng thanh kiếm.
Không bỏ sót một giây phút nào, hắn ta không ngừng vung kiếm, đồng thời vừa nói vừa quan sát kiếm thuật của Limon.
"Và bây giờ khi đã tự mình chiến đấu với ngươi thì ta có thể khẳng định, kiếm thuật của ngươi vượt xa cả một kỹ năng cấp độ độc nhất."
Đối đầu với 150 người chơi cấp cao là điều không thể, ngay cả đối với một Đại Công tước.
Thế nhưng kiếm thuật của Limon đã vượt qua cả điều đó. Hay nói cường điệu một chút thì nó có thể so sánh với kỹ năng tuyệt đối của một vị Quân chủ.
Mặc dù Lee Chun-gi chưa thể hiện toàn bộ kỹ năng của mình, nhưng mà việc Limon tiến xa được đến nước này chính là bằng chứng cho điều đó.
"Và ngươi thấy đấy. Ta không phải là người sẽ bỏ qua một kỹ thuật tuyệt vời như vậy."
Biểu hiện nghiêm nghị trước sau như một của hắn ta thoáng chốc thay đổi, đôi môi hắn ta cong lên thành một nụ cười.
Với ánh mắt lấp lánh đến kỳ lạ, hắn ta nhìn chằm chằm vào Limon.
Hài lòng với thông báo hệ thống mà mình đã chờ đợi từ lâu, Lee Chun-gi nói.
“Cảm ơn ngươi vì đã cho ta kỹ thuật của Kiếm Thánh.”
[EXP tích lũy của bạn đã đáp ứng các điều kiện cần thiết.]
[Kích hoạt kỹ năng độc nhất [Thu thập Kỹ thuật].]
[Bạn đã có được kiếm thuật của Limon Asphelder, [Thanh kiếm diệt quỷ].
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook