Độc Cô Kiếm Thánh (Bản Dịch)
Chapter 26: Vô Hạn Quân Chủ

Chương 26: Vô Hạn Quân Chủ

 

Bùm—!

 

Những cột lửa màu xanh bao phủ khung cảnh nơi đây, những quả cầu lửa từ trên trời rơi xuống như thiên thạch.

 

Bùm—!

 

Mỗi một ngọn lửa đều mạnh đến mức có thể biến cả một tòa nhà thành đống tro tàn.

 

Đây chính là địa ngục trần gian…

 

Theo đúng nghĩa đen.

 

Cho dù có cơ thể bằng kim loại thì người ta cũng sẽ tan thành cát bụi trong cảnh tượng địa ngục này.

 

Thế nhưng đến một sợi lông trên người Limon cũng không hề bị cháy.

 

Anh đã thoát khỏi phạm vi của cơn mưa sao băng đó.

 

Cho dù nó có mạnh mẽ đến đâu thì Limon cũng không phải là kiểu người dễ bị đứng hình vì sợ hãi và dễ bị trúng một đòn tấn công rõ ràng giống như vậy.

 

Nhưng Lee Chun-gi cũng chỉ mới bắt đầu mà thôi.

 

Hắn ta lại khẽ búng ngón tay.

 

"[Hỏa Vũ]."

 

Grừ-!

 

Bất kỳ người nào cũng sẽ bị thuyết phục rằng ngọn lửa có sự sống nếu như họ được chứng kiến cảnh tượng vừa rồi.

 

Ngọn lửa nhấn chìm hết cả khu vực. Nó không còn lan ra tứ hướng như một ngọn lửa thông thường, mà thay vào đó nó đã bắt đầu lao về phía Limon. Trông nó giống như một sinh vật sống, có trí óc của riêng mình.

 

"Mẹ ngươi không dạy ngươi là đừng đùa với lửa hay sao?"

 

Thế nhưng Limon gần đây không có bất kỳ phản ứng nào trước cảnh tượng đó.

 

Anh nhẹ nhàng chế giễu và cắm thanh kiếm của mình xuống đất, khiến cho ngọn lửa tựa như có sự sống kia chết dần trên đường đến chỗ anh.

 

Vốn dĩ một hành động như vậy chỉ có thể làm rơi vãi một chút bụi bẩn.

 

Nhưng với kỹ thuật của một Kiếm Thánh thì một chuyển động đơn giản như vậy cũng có thể biến Limon thành một cỗ máy bắn đá di động.

 

Ầm—!

 

Một đống đất đá khổng lồ có kích thước bằng một ngôi nhà nhô lên và xuyên qua biển lửa, nuốt chửng lấy Lee Chun-gi.

 

Thứ vũ khí của anh có phần khó coi hơn so với vẻ đẹp của vũ khí hiện đại, nhưng nó sở hữu một sự hung bạo nguyên thủy nhất.

 

“「Hiện thân Vũ khí」.”

 

Bùm—!

 

May mắn là sự phát triển của nền văn minh cũng không phải là vô ích.

 

Một khẩu pháo tự hành lăn tới phía sau Lee Chun-gi và bắn một quả cầu lửa làm nổ tung quả cầu đất nguyên thủy kia.

 

Sự thỏa mãn khi thổi bay được con quái vật từ bụi đất quả là một kỳ tích mà những người tôn vinh nguyên tố lửa, các nhà khoa học và những kẻ cuồng quân sự sẽ chung tay bày tỏ sự ngưỡng mộ.

 

Và có vẻ như Lee Chun-gi đã mang theo một ít dầu để châm thêm cho ngọn lửa của mình.

 

Bùm—!

 

Xe tăng, đại bác, tên lửa, súng máy hạng nặng và đủ các loại vũ khí.

 

Chỉ với một cái búng tay, vị quan chủ kia đã huy động được hỏa lực đủ để tiêu diệt hoàn toàn quân đội của các quốc gia.

 

“[Hiệu chỉnh Mục tiêu], [Đạn quỷ bị nguyền rủa], [Phòng chống Xâm nhập], [Tăng cường Hủy diệt], [Tăng tốc Quỹ đạo].”

 

Với mỗi một kỹ năng được sử dụng, các khẩu súng sẽ sáng lên các màu khác nhau.

 

Và cuối cùng mỗi một vũ khí tỏa ra các màu sắc đủ để hợp lại thành bảy sắc cầu vồng.

 

Lee Chun-gi giơ hai tay lên như đang chuẩn bị chỉ huy một dàn nhạc.

 

“[Tập trung Hỏa lực].”

 

Hắn ta hít một hơi và di chuyển bàn tay xuống phía dưới.

 

Bùm bùm bùm bùm bùm—!

 

Các loại vũ khí khác nhau phối hợp với nhau và hỗ trợ lẫn nhau, chúng bắn vào mục tiêu với độ chính xác hoàn toàn tuyệt đối.

 

Có thể coi đây là Bản giao hưởng số 5 của Lee Chun-gi.

 

Độ chính xác là thứ mà ngay cả Hệ thống Aegis* cũng còn phải học hỏi.

 

* Đề cập đến Hệ thống Chiến đấu Aegis của Mỹ ngoài đời thực.

 

Với nhiều kỹ năng tăng cường sức mạnh hủy diệt, mỗi một loại vũ khí đều vượt xa khả năng tiêu chuẩn của pháo binh hiện đại.

 

“Hừm.”

 

Limon đứng hiên ngang như đang đối mặt với tử thần và bình tĩnh quan sát làn đạn pháo đang lao thẳng về phía mình.

 

Trong vòng ba chuyển động giống hệt như nhau, lưỡi kiếm của anh chém qua 3 quả đạn khác nhau.

 

Rồi anh vung thanh kiếm theo quỹ đạo tròn, chuyển hướng những quả đạn về nơi mà chúng xuất phát.

 

Nực cười cho châu chấu đá xe.

 

Chỉ cần ba quả đạn ít ỏi cũng đã có thể chống lại được vô số vũ khí đang khai hỏa.

 

Vốn dĩ thành ngữ này không được sử dụng để chế giễu sự thiếu thận trọng của một người.

 

Mà đó là một câu thành ngữ xưa đã lấy hình ảnh của một con châu chấu lao vào một cỗ xe để ẩn dụ cho lòng can đảm tựa như có thể khiến cho cả bầu trời chống lại cỗ xe ấy.

 

Và trong khoảnh khắc này,

 

Đối mặt với mưa bom lửa đạn, ba quả đạn ấy đã tái hiện lại phép màu của châu chấu.

 

Bùm!

 

Mặc dù thông thường thì đó sẽ là một lợi thế nhưng sức công phá ngày càng tăng của nó đã biến cuộc oanh tạc của các loại thành tổ ong bắp cày.

 

Máy móc càng phức tạp thì càng dễ bị hư hỏng nếu như có một con vít lỏng lẻo.

 

Và cứ như thế, chỉ cần một quả đạn trúng đích sẽ gây ra phản ứng dây chuyền. Bầu trời được thêu dệt bằng những ngọn lửa liên hồi.

 

Và ngay khi có một sơ hở xuất hiện,

 

Vút!

 

Limon lao mình qua khoảng không.

 

Tuy nhiên đòn tấn công của Limon chỉ chặn được một nửa hỏa lực.

 

Tuy nhiên vẫn chẳng có một chút do dự hay sợ hãi nào trong đôi mắt vàng của anh, chỉ có sự ngoan cường của một kẻ săn mồi đang tấn công con mồi của mình.

 

Lee Chun-gi không hề né tránh ánh mắt của kẻ săn mồi đó.

 

Hắn ta búng ngón tay một lần nữa,

 

“[Thao túng Trọng lực].”

 

Trọng lực đối với Limon tăng lên gấp 10 lần.

 

“[Đại hồng thuỷ].”

 

Một cơn mưa có thể đóng băng tất cả mọi thứ mà nó chạm vào trút xuống.

 

“[Mê cung ảo mộng].”

 

Một lời nguyền bẫy tất cả các sinh vật sống trong một giấc mơ cũng được mở ra.

 

“[Rào chắn Bát giác].”

 

Và một rào chắn mái vòm tám cạnh chắc chắn hơn cả boongke xuất hiện.

 

Mỗi một kỹ năng trong số bốn kỹ năng đó đều là những kỹ năng nâng cao mà các Người chơi cấp cao có thể sử dụng để làm kỹ năng chính của mình.

 

Việc Lee Chun-gi có thể sử dụng tất cả những kỹ năng đó chỉ trong một hơi thở quả đúng là một điều kỳ diệu, nó vượt xa những gì con người có thể làm được.

 

Một loạt kỹ năng siêu phàm mà chỉ có Vô hạn Quân chủ mới có thể thực hiện được, bởi vì không có ai có thể sánh ngang với hắn ta.

 

Thế nhưng Limon vẫn không hề bối rối.

 

Anh vẫn nhìn chằm chằm vào Lee Chun-gi và tiến về phía trước ba bước.

 

Tiến về phía cái chết thay vì quay đầu bỏ chạy chắc chắn là một hành động cực kỳ ngu xuẩn.

 

Tuy nhiên những gì Limon làm được sau đó thật sự rất đáng kinh ngạc.

 

Bước thứ nhất, anh tránh được trọng lực và trận mưa như trút nước.

 

Bước thứ hai, anh nhảy qua rào chắn và giới hạn của lời nguyền.

 

Bước thứ ba, anh tấn công Vô hạn Quân chủ.

 

Đó đúng là một cảnh tượng đi ngược lại với quy luật tự nhiên của thế giới.

 

Nếu như không biết trước và chuẩn bị tinh thần thì hắn ta đã bị đâm một nhát chí mạng rồi.

 

Nhưng mà…

 

“[Di chuyển Không gian]. [Tự do Bay lượn].”

 

Lưỡi kiếm của Limon chỉ cắt qua không khí.

 

Như thể Lee Chun-gi đã thấy trước được điều đó, hắn ta đã nhanh chóng biến mất vào trong không trung trước khi Limon kịp đặt bước chân đầu tiên xuống.

 

Hắn ta xuất hiện trở lại trên bầu trời cao, nơi mà thanh kiếm của Limon không thể chạm tới được.

 

Hắn ta nhìn Limon và tặc lưỡi khó hiểu.

 

"Thật là bất ngờ. Có thể làm được điều đó mà không có kỹ năng gì sao... Làm thế nào?", dường như hắn ta đang nghiêm túc hỏi Limon.

 

"Ai mà biết chứ, tên ngốc kia."

 

Limon không phải quá nhanh.

 

Anh không thể ngưng đọng thời gian, cũng như không thể dịch chuyển tức thời.

 

Vậy thì làm thế nào mà anh có thể không sử dụng tất cả những kỹ năng đó mà lại có thể đến trước mặt hắn ta chỉ trong ba bước?

 

Limon nhìn chằm chằm vào Lee Chun-gi bằng ánh mắt khô khốc.

 

"Ta phải hỏi câu đó mới đúng. Làm sao ngươi có thể đoán trước là điều đó sẽ xảy ra? Đòn tấn công đó không dễ gì tránh được khi chỉ mới nhìn thấy nó lần đầu tiên đâu."

 

"Lần đầu tiên sao?"

 

"… Hì. Vậy ra là [Tiên đoán] sao."

 

'[Tiên đoán]'.

 

Được coi là kỹ năng chiến đấu tốt nhất trong số vô số kỹ năng tiên tri, kỹ năng đó vô cùng hiếm và khó sử dụng.

 

"Ngươi định rút ra bao nhiêu lá cờ nữa đây hả, tên hề chết tiệt kia?"

 

Lee Chun-gi đã sử dụng đến hàng chục kỹ năng kể từ khi bắt đầu trận chiến.

 

Và bất kỳ một kỹ năng nào mà hắn ta sử dụng đều đủ để biến bất kỳ ai thành một Người chơi cấp cao.

 

Và hắn ta đã sử dụng một vài trong số đó.

 

Khả năng tự do kiểm soát hàng chục loại kỹ năng tuyệt vời của hắn ta quả thật là kỳ lạ.

 

"Bản thân ta cũng không chắc lắm."

 

Lee Chun-gi đáp lại lời mỉa mai của Limon một cách thờ ơ và nhìn vào mắt anh.

 

Tại sao Lee Chun-gi lại được gọi là Vô hạn Quân chủ, người ít bị ràng buộc trong Thập Đại Quân Vương?

 

"Ta đã ngừng đếm sau khi vượt mốc 3.000 kỹ năng với [Sao chép Kỹ năng] rồi."

 

***

 

Người ta thường nói:

 

"Kỹ năng thông thường là một sự tiện lợi.

 

Kỹ năng hiếm có là một phép màu.

 

Và kỹ năng siêu việt là phi thực tế."

 

Dĩ nhiên cũng không phải là không cơ cơ sở.

 

Đúng là kỹ năng càng tốt thì sẽ càng hiếm, nhưng mà kỹ năng hiếm không phải lúc nào cũng là kỹ năng mạnh.

 

Thế nhưng không một ai nghi ngờ câu nói đó. Chí ít thì Thập Đại Quân Vương đều không nghi ngờ.

 

Và vì vậy cho nên ngay cả những Người chơi có kỹ năng siêu việt tương tự cũng đặt cho bọn họ những cái tên rất đặc biệt.

 

Những kỹ năng tuyệt đối hoặc là gian lận.

 

Những kỹ năng mà mười Quân chủ sở hữu đặc biệt đến mức vượt qua cả các thực thể siêu việt, bước chân vào vương quốc của các vị Thần.

 

Và trong số mười Quân chủ, người có kỹ năng giống thần thánh nhất chính là kỹ năng độc nhất của Vô hạn Quân chủ: [Sao chép Kỹ năng].

 

Thật ra thì khi Lee Chun-gi vừa mới trở thành một Người chơi, hắn ta thảm hại một cách khó tin.

 

Đó là bởi vì vào thời điểm đó, [Sao chép Kỹ năng] chỉ có thể sao chép một kỹ năng tầm thường mỗi mười ngày một lần.

 

Nhiều người đã cười nhạo hắn ta vì chỉ có được một kỹ năng như vậy sau khi giao ước với một Chòm sao cấp độ Quân chủ.

 

Nhưng mà Lee Chun-gi đã vượt lên trên tất cả.

 

Hắn ta thường xuyên lui tới hầm ngục với những kỹ năng mà hắn ta sao chép được và dần dần tăng cấp lên.

 

Sau khi học được hơn mười kỹ năng, Lee Chun-gi đã tạo nên sự khác biệt khá lớn so với những người khác.

 

Đến khi hắn ta học được hơn năm mươi kỹ năng, không còn ai cười nhạo hắn ta nữa.

 

Và khi số lượng kỹ năng vượt qua 100, đồng thời thời gian hồi chiêu của [Sao chép Kỹ năng] biến mất, hắn ta đã thành lập Hội Vô cực.

 

Sau khi đạt đến 1.000 kỹ năng, Lee Chun-gi đã được trao danh hiệu Quân chủ. Tại thời điểm này, hắn ta thậm chí còn có thể sao chép các kỹ năng hiếm có.

 

[Tái tạo Kỹ năng] chính là một kỹ năng tuyệt vời như thế.

 

Giờ đây ngay cả bản thân Lee Chun-gi cũng không biết mình có bao nhiêu kỹ năng.

 

Người ta cũng thường nói:

 

"Ngày Lee Chun-gi học được cách tái tạo các kỹ năng độc nhất, là ngày Đấng cai trị Tuyệt đối duy nhất sẽ trỗi dậy."

 

Có tiềm năng nhất trong số các Quân chủ về khả năng điều khiển vô số kỹ năng, hắn ta chính là Vô hạn Quân chủ.

 

Người chơi mạnh mẽ nhất.

 

Và tại thời điểm này,

 

Lee Chun-gi không còn kìm hãm tiềm năng vô hạn của mình trước Limon nữa.

 

“[Xiềng xích Trói buộc]. [Làn sóng Bùng nổ]. [Triệu hồi Độc Trùng]. "[Chia tách Không gian]"."

 

Một lực lượng vô hình quét qua cơ thể của Limon sau khi anh vừa cắt đứt sợi xích đột nhiên xuất hiện trên mắt cá chân của mình, và không gian xung quanh anh bị chia cắt hoàn toàn khi anh đang phải tránh bầy côn trùng có nọc độc.

 

Né tránh tất cả các kỹ năng chỉ trong gang tấc, Limon hét lên, "Ôi, hít thở một chút đi, tên người ngoài hành tinh chết tiệt kia."

 

“Ngươi không biết sao? Ta không cần phải thở nếu như ta sử dụng 「Hô hấp qua da」 và 「Tạo oxy」 cùng nhau.”

 

“Mà… làm thế quái nào mà ta biết được chứ…?”

 

Limon tặc lưỡi.

 

Anh đã xử lý tất cả các loại kỹ năng với tư cách là một đặc vụ PAB.

 

Thế nhưng anh chưa bao giờ trải nghiệm nhiều kỹ năng đến thế chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.

 

'Tên khốn này sử dụng được bao nhiêu kỹ năng cùng một lúc chứ?'

 

Không chỉ là các kỹ năng tấn công.

 

Từ các kỹ năng trực giác như [Trực giác song song] và [Trực giác gia tốc], đến các kỹ năng hỗ trợ như [Tự do Bay lượn], có hàng tá kỹ năng mà Limon có thể nhìn thấy hắn ta đang sử dụng.

 

Hắn ta sử dụng tất cả những kỹ năng đó cùng một lúc cùng với các kỹ năng tấn công.

 

Ngay cả Limon, người tự coi mình là đang cách biệt khá xa so với con người, cũng tự hỏi liệu tên khốn đó có phải là con người hay không.

 

 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương