[đn Hoa Thiên Cốt] Khuynh Thành Chi Truyện
-
C2: Chương 2
Cô nó tiếp "Việc gì rồi cũng sẽ đến, vì quyền thế phụ thân ta vốn đắc tội với nhiều người, nên những người đó đã liên kết với nhau, thuê sát thủ diệt toàn bộ gia tộc của ông ấy. Mẫu thân vì bảo vệ cho ta chạy trốn an toàn đã hi sinh bản thân...." Ta vừa kể trên khuôn mặt tuyệt sắc vừa biểu hiện sự thê lương, nhưng đã đắc ý tự kỉ trong lòng từ lâu.
Ta đúng là thiên tài mà kể tới nổi chính ta cũng muốn khóc.... hô hô hô....(tt: điển hình giọng cười bán nước).
"Đủ rồi, Khuynh nhi!" Thiên Cốt chịu không nổi nữa bèn đứng lên ôm Khuynh Thành. Bất ngờ bị Thiên Cốt ôm Khuynh Thành có hơi kinh ngạc.(dù sao có nói câu đủ rồi cũng như không, tỷ ấy cũng tính kể tiếp mà)
"Muội sẽ không cô đơn nữa , ta sẽ thay mẫu thân muội chăm sóc cho muội. Ta tin mẫu thân muội cũng mong vậy." Ánh mắt của Khuynh Thành từ kinh ngạc chuyển thành nhu hòa.... Một giọt nước mắt lăn dài trên gò má trắng mịn, đây không phải là khóc vì đau khổ... hay cô đơn, mà đó là giọt nước mắt hạnh phúc, hạnh phúc thật sự.....
Đôi khi bạn không cần dùng đồ vật hay sự kiện để 1 người hạnh phúc, mà chỉ cần 1 câu nói đơn giản hoặc 1 hành động đơn giản cũng có thể mang lại hạnh phúc cho người đó, cũng khiến cho người đó mở rộng con tim mình hơn để đón nhận bạn .
"Ừm....nhờ tỷ hết đó!" Giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp vang lên trong căn phòng tuy cũ nát nhưng nó rất ấm áp mang theo tia hạnh phúc , giải thoát sự cô đơn lạnh lẽo trong con tim mỗi người.....
~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Tiểu Cốt, chúng ta đi bắt cá về nướng ăn đi." Giọng nói ngọt ngào, quyến rũ vang lên khiến người ta phải si mê phát ra từ trong ngôi nhà tranh nhỏ ấm áp. Chủ nhân của giọng nói đó là 1 tiểu oa nhi khoảng 5, 6 tuổi cô mặc trên người 1 bộ y phục bằng vải thô màu hồng phấn (đồ lúc nhỏ của Thiên Cốt á), nhưng không vì vậy mà nét đẹp của cô bị suy giảm.
Có 1 ông nhà văn nào đó nói "người đẹp vì lụa" nhưng cái này có vẻ như là trái ngược lại là " lụa đẹp vì người đi".Và tiểu oa nhi đó không ai khác chính là nữ chính của chúng ta Âu Dương Khuynh Thành.
Aizzz.... Ta đến đây cũng được 1 tháng rồi nhỉ, nhớ ngày thứ hai khi ta đến đây đã gặp Hoa Thúc Thúc (ba của Cốt á) ông rất hiền từ, lúc đầu thấy ta ông cũng chỉ dùng ánh mắt kinh diễm nhìn ta chứ không có ánh mắt si mê như những người khác. Theo ta nghĩ, có lẽ tình cảm ông dành cho mẹ tiểu Cốt quá sâu đậm nên tim ông không chứa nỗi người con gái nào khác. Tuy rằng tiểu Cốt khắc chết mẹ mình, làm cho ông và người ông yêu phải xa nhau nhưng ông không hận mà còn rất yêu thương tiểu Cốt. Ông cũng xem ta như con gái của mình mà đối đãi điều đó làm ta cảm thấy được rất ấm áp và dần dần ta cũng xem đây như là gia của mình. Khi ta phát hiện pháp luật ngàn năm tu hành của ta từ 100% giảm còn 30% thì ta hơi bị sốc, ta nhốt mình trong phòng tuyệt thực suốt 3 ngày 3 đêm khiến tiểu Cốt lo lắng đến muốn khóc thì ta cuối cùng cũng ra. Ta quyết tâm mỗi tối khi mọi người ngủ ta sẽ đi ăn trộm í lộn tu luyện, chỉ trong vòng 1 tháng pháp luật của ta đã lên tới 50%, tốc độ quá nhanh làm cho ta khiếp sợ, có lẽ , phong thủy cổ đại tốt hơn hiện đại nhiều ta nghĩ vậy. Còn buổi sáng ta sẽ cùng tiểu Cốt làm việc nhà rồi đi chơi không thì đi tìm đồ ăn, ngày trôi qua ngày tuy sống cuộc sống thật đơn giản nhưng cũng thật hạnh phúc. Nhờ có ta ở đây mà bọn quỷ, yêu quái cũng không dám lại gần tiểu Cốt, tiểu Cốt cũng không phát hiện ra điều này.
"Khuynh nhi, đợi ta 1 chút."
"Được rồi!" Thiên Cốt từ trong nhà đi ra tay xách 2 cái giỏ nhỏ để đựng cá , khuôn mặt của Thiên Cốt có vẻ tươi tắn và có sức sống hơn trước .
"Đi thôi!!!" Thiên Cốt nắm tay ta dắt đi 1 tháng ở chung Thiên Cốt và bọn dân làng cuối cùng khó khăn lắm mới miễn dịch được với sắc đẹp của ta nhưng họ vẫn còn ngẫn ngơ khi thấy ta, nhìn họ ta lại thấy chán ghét vì ta thấy bất bình thay cho Thiên Cốt. Aisss.... Lý do ta không che dấu khuôn mặt tuyệt sắc của mình vì ta muốn sống 1 cách quang minh chính đại bằng khuôn mặt thật sự của mình ko phải cứ suốt ngày che che dấu dấu rất giống việc làm của 1 kẻ hèn mọn , mà ta cũng khổ với cái tật này lắm chứ. Aissss.... cũng là do nữ thần chiến tranh di chuyền cho ta chứ ai......
~~~~~~~~~~~~~~
Có lẽ mọi thứ rồi cũng sẽ đến!
~~~~~~~~
Mọi thứ đã bắt đầu. Hoa thúc thúc....... đã........ qua đời. Trước khi qua đời ông đã kêu ta và tiểu Cốt lên Mao Sơn xin làm đệ tử. Và dặn dò tiểu Cốt phải chăm sóc ta.... Ông có chuyện muốn nói riêng với ta và kêu tiểu Cốt ra ngoài.
"Hoa thúc thúc, thúc đã biết." Cô bi thương hỏi .
"Khụ .... Khụ....khụ... Ta...ta ko chắc . Lần đầu gặp con khụ.... khụ.... ta.... đã biết.... con..... không phải là con người .....khụ...khụ.... bình thường.... ta nghĩ....con là..... khụ.... tiên nhân phải không? Khụ....khụ.....
"Không...con là thần." Cô bi thương nói.
"Tốt khụ ...khụ...quá, con có thể khụ...khụ..giúp ta chăm sóc ....khụ...khụ... tiểu cốt sao?? Khụ....khụ..."
"Vâng .....híc híc con hứa với thúc ôôô...." Rốt cuộc nhịn không được cô khóc thành tiếng.
"Khụ khụ....khụ đừng khóc, ngoan ...ngoan nào...." Hoa thúc thúc vừa sờ đầu ta. Bàn tay gầy gò của Hoa thúc run run. Cuối cùng ông cũng nhắm mắt giải thoát, trước khi ra đi ông đã nói. "Nương tử ...ta đến với nàng đây."
"Hoa Thúc Thúc!!!" Ta đau khổ gào to
Hoa thúc thúc, thúc yên tâm ta sẽ chăm sóc tiểu Cốt thật tốt sẽ không phải để tiểu Cốt chịu bất kì tổn thương nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook