CHƯƠNG 1


"Ưm..." Trên chiếc giường bằng gỗ trong căn nhà tranh nhỏ ấm áp, có 1 bé gái khoảng 5, 6 tuổi đang nằm trên đó. Bé gái có khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành khiến thiên địa phải lâm vào thất sắc. Cô có mái tóc màu trắng xóa dài mượt mà như tấm lụa trân quý nhất thế gian, làn da trắng như tuyết mịn màng như sữa, đôi mày lá liễu, đôi mi trắng dài cong cong, cái mũi thanh tú, đôi môi nhỏ đỏ mọng căng tròn như quả sơ ri khiến người ta có xúc động muốn cắn lên đó 1 cái.

Bỗng đôi mi run run và cô mở mắt ra, đôi mắt màu tím huyền bí sâu không thấy đáy , đôi mắt thâm thúy đó vốn không nên hợp với độ tuổi của cô mới phải, nhưng không, nó càng tô lên nét đẹp của cô khiến cô trở nên huyền bí quyến rũ hơn. Người tới thất thần đứng ngoài cửa, si mê ngơ ngác đứng nhìn cô thiếu điều nước miếng muốn chảy xuống .

Đây .... là đâu? Khuynh Thành đánh giá xung quanh, đây là 1 căn nhà nhỏ cũ nát, tuy vậy nhưng rất sạch sẽ xung quanh không có gì nhiều chỉ là 1 cái bàn, 2 cái ghế bằng gỗ, 1 cái giường bằng gỗ gần mục nát và 1 cái giá để sách để thật nhiều văn thư .

Có lẽ chủ của căn phòng này rất ham học nhỉ!!! Ah! Có người! Khi nhìn ra ngoài cánh cửa cô thấy 1 cô bé khoảng 13, 14 tuổi khuôn mặt xem như là thanh tú trên người mặc 1 bộ đồ cổ trang bằng vải thô.

Mà khoan đã, cổ trang??? Chẳng lẽ ta xuyên không? Hoảng hốt khi phát hiện ra sự thật, cô vội kiểm tra toàn thân của mình.

Uy uy uy sao tay nhỏ thế này, ko lẽ ta xuyên vào thân thể con người ta? Vừa nhìn thấy đôi tay nhỏ nhắn tinh xảo của mình Khuynh Thành thầm nghĩ.

Uy... tóc... tóc trắng, là màu tóc của ta mà. Cô đang rối rắm suy nghĩ thì người đang đứng thất thần say ngất ngây như con gà tây bay lên chín tần mây kia cũng tỉnh táo lại.


"Muội....muội tỉnh rồi a!?" Thiên Cốt khi tỉnh táo lại thì thấy Khuynh Thành như đang suy nghĩ cái gì đó thì lên tiếng hỏi.

"Cô là ai?" Với giọng nói như tiếng chuông linh động nhè nhẹ mà quyến rũ, Khuynh Thành lạnh nhạt hỏi.

Aisss... nếu xuyên vào thân thể người ta thì chỉ có cách giả mất trí nhớ thôi. Khuynh Thành nghĩ.

"A...a muội... muội đừng hiểu lầm, ta không phải là người xấu, ta thấy muội bị ngất ngoài kia nên đưa muội vào nhà thôi." Thiên Cốt hơi thất thần một lúc khi nghe giọng nói quyến rũ của cô lúc lấy lại tinh thần mới tiếp thu được câu hỏi của Khuynh Thành. Tưởng Khuynh Thành nghĩ mình là người xấu nên vội giải thích.

"Cô là ai?" Nghĩ Hoa Thiên Cốt đã cứu mình nên thái độ của Khuynh Thành nhu hòa hơn lúc nãy, Khuynh Thành rất ghét phải nhắc lại lần thứ 2 nhưng không hiểu sao khi ở trước mắt cô bé này cô lại không thể chán ghét được.

"A... ta... ta là Hoa... Hoa Thiên Cốt, rất... rất vui... được làm quen với muội." Thấy cô đã hết phòng bị với mình Thiên Cốt rất vui, vội ấp úng khai danh báo tánh. Cô không biết mình có nói gì sai hay không, vì từ khi còn nhỏ đã không ai chơi cùng cô ngoại trừ phụ thân, bọn nhỏ trong làng đều vâng lời phụ mẫu, tránh xa cô đề không gặp điều xui xẻo, nghĩ tới đây Thiên Cốt có chút bi thương.

Hoa..... Hoa Thiên Cốt chẳng lẽ mình lại xuyên vào cuốn tiểu thuyết THKD Hoa Thiên Cốt.... không thể nào! Khuynh Thành kinh hoảng nghĩ thầm. Thấy thần sắc kinh hoảng của Khuynh Thành, Thiên Cốt hơi cô đơn.

Đúng rồi nhỉ ai nghe tên hay thấy ta cũng đều tránh xa ta, cô bé này cũng không ngoại lệ.


"Ta tên Âu Dương Khuynh Thành rất vui được làm quen với ngươi, à phải rồi ta có thể gọi ngươi là Tiểu Cốt không?"

Khuynh Thành thấy biểu tình cô đơn của Thiên Cốt nên vội giới thiệu lại mình thầm nghĩ Thôi kệ dù gì thì thiên gia gia đã cho ta đến đây thì ta cứ chứng kiến cuốn tiểu thuyết này bằng hình ảnh thật đi. Thiên Cốt hơi thất thần....

Cô bé giới thiệu lại, còn nói rất vui được làm quen với ta, trên mặt cũng không có biểu tình chán ghét xa lánh....

Bỗng chốc 2 giọt nước mắt chảy xuống bên 2 má Thiên Cốt. Từ lúc sinh ra đã khắc chết mẹ, dân làng cũng vì ta mà xa lánh cha ta, không ai chịu lại gần ta. Dù không nhìn ta với ánh mắt khinh bỉ thì cũng chán ghét, bọn trẻ thấy ta thì luôn xa lánh, đến bất kì bông hoa nào ta chạm vào cũng đều héo rũ, thực vật cũng chán ghét ta như thế vậy mà... Cô bé xinh đẹp trước mắt này lại nói rất vui khi được quen ta... Phải chăng đây là một giấc mơ đẹp đẽ...nếu là mơ ta cũng không mong được tỉnh lại.... Thấy Hoa Thiên Cốt khóc, tim cô hơi đau.

Ta hiểu được chứ, hiểu được cảm giác cô đơn của Hoa Thiên Cốt, Hoa Thiên Cốt cũng giống như ta, khi sinh ra ta đã mang dòng máu trân quý nhất. Có sức mạnh hủy thiên diệt địa nên ta không có bạn, bọn họ tôn kính, tôn vinh, kính sợ ta. Có kẻ thì hèn mọn, nịnh nọt, lấy lòng ta, tuy ta có rất nhiều bạn bè nhưng mấy ai là thật lòng. Dù biết là giả dối nhưng ta vẫn phải luôn tươi cười với họ. Để che dấu mọi cảm xúc của mình ta đã luôn tươi cười. Họ đã nghĩ ta rất ôn nhu, đơn thuần nhưng nào ai biết được, muốn lớn lên trong thiên giới an toàn phải dựa vào thực lực của chính mình. Huống chi là ta, tuy ta được sự che chở của những vị thần thượng cổ cao quý nhưng cũng có những người ganh ghét với ta và hợp lực lại mưu hại (mưu sát) ta. Dù là thần thì cũng có lúc sơ suất, nếu không phải ta có thực lực, thì có lẽ ta cũng không sống sót đến bây giờ. Nếu câu nói gần vua như gần cọp thì có lẽ gần thần như gần sư tử hoặc có lẽ....là hơn nữa.

Tỉnh táo lại, cô nghĩ Cũng đến lúc nên quên đi ký ức không vui và chơi hết mình ở đây rồi nhỉ!!!

"Uy uy uy." Nghĩ vậy cô vội kêu tỉnh Hoa Thiên Cốt.

"A.... Hả?" Thiên Cốt bị kéo ra khỏi suy nghĩ nên hơi luống cuống. "Ta đang hỏi ngươi đó." Khuynh Thành hơi buồn cười nói .


"A.... À muội hỏi gì?" Hoa Thiên Cốt vội lau nước mắt, nghi hoặc hỏi.

"Aisss.... Ta hỏi ta có thể gọi ngươi là Tiểu Cốt được không?" Khuynh Thành thở dài, nhắc lại lần nữa. "A....a được được chứ ..." Thiên Cốt hơi ngượng ngùng đáp lại, ngươi thử nghĩ coi 1 đứa trẻ nhỏ hơn ngươi những 8 tuổi khi gọi ngươi còn thêm chữ tiểu trước tên ngươi, ngươi sẽ có cảm nghĩ như thế nào??

"Ưm... Còn...còn có việc này nữa." Thiên Cốt cuối đầu ngượng ngùng nói.
"Hửm...??"

"Ta...ta có thể gọi muội là Khuynh Nhi không?" Thiên Cốt ấp úng hỏi.

"Ừm... Cứ tự nhiên." Khuynh Thành đáp.

"Ah ... Đúng rồi Khuynh Nhi tại sao muội lại ngất ở đây ??? Có chuyện gì à!!" Nói chuyện nãy giờ , Thiên Cốt mới nhớ ra điều này.

"Tiểu Cốt , có thể cho ta mượn cái gương soi chứ!!!???" Khuynh Thành không trả lời Thiên Cốt lý do là vì nãy giờ tám xàm xàm làm cho Khuynh Thành quên mất tiêu mình là xuyên không kiểu nào nên vội vàng hỏi mượn gương để xem gương mặt hiện tại của mình.

"A... À được." Hoa Thiên Cốt vội chạy lại cái bàn gỗ lấy gương cho Khuynh Thành. Cầm trong tay chiếc gương cũ kĩ , Khuynh Thành vội xem dung nhan của mình. Tuy gương hơi mờ nhưng cũng có thể nhìn thấy được, trong gương là 1 tiểu oa nhi khoảng 5, 6 tuổi, khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành khiến cho thiên địa phải thất sắc. Tiểu oa nhi này có 1 mái tóc dài trắng xóa, da trắng như tuyết mịn như sữa, cái mũi thanh tú xinh đẹp như 1 tác phẩm tâm đắc nhất của tạo hóa, đôi môi nhỏ căn tròn đỏ mọng như quả sơ ri. Và thứ làm người ta chú ý nhất, có lẽ là đôi mắt màu tím huyền bí sâu không thấy đáy làm cho người ta không tự chủ mà bị hút hồn vào trong đó.

Uy.... Đây chẳng phải là ta lúc 5 tuổi sao, thôi kệ, thì dù gì cũng trẻ lại chứ có già đi đâu mà lo chi cho nó mệt.


"Khuynh nhi muội chưa trả lời ta." Thiên Cốt không nhịn được hiếu kỳ nên hỏi.

"Ưm .... Chuyện là thế này, nhà của ta vốn là 1 đại gia đình giàu có, ta sinh ra vốn là thứ nữ nên không được sự sủng ái của phụ thân. Từ nhỏ, ta đã có nhan sắc tuyệt mỹ nên mẫu thân ta sợ phụ thân lấy hạnh phúc cả đời ta ra làm giao dịch nên đã dịch dung che dấu đi nhan sắc của ta. Sinh ra đã là thứ nữ còn có nhan sắc vô cùng bình thường nên ông ta không thể lợi dụng được thứ gì từ ta. Điều đó làm ông ta rất tức giận và nhốt ta và mẫu thân vào 1 tiểu viện cũ nát, và từ đó mọi người đã quên mất sự tồn tại của mẫu thân và ta. Tuy cuộc sống không được đầy đủ sung sướng nhưng rất ấm áp vui vẻ...."

Cô suy nghĩ 1 chút rồi kể lại câu chuyện mà cô tự bịa. Hoa Thiên Cốt ngồi kế bên giường nghe cô kể thì đã khóc sụt sịt rồi. Cô hơi buồn cười, thầm nghĩ:

Cô bé này thật là mới có bao nhiêu đã khóc rồi!

Bỗng 1 ý nghĩ tà ác lóe lên trong đầu.
Có nên kể thảm hơn không ta? Cô cười tà ác, Thiên Cốt đang khóc ngon lành bỗng thấy lạnh sóng lưng.

Chẵng lẽ bọn chúng lại đến? Quay ra sau... Chẳng có ai nha, chẳng lẽ mình nhầm? Khuynh Thành cười cười, thần sắc bi thương, kể tiếp.

"Tuy nói là bị lãng quên nhưng có lẽ chỉ có phụ thân là quên thôi. Cách 2-3 ngày các tỷ tỷ của ta lại đến. Tuy miệng nói là đến thăm nhưng bọn họ lại nói những lời sỉ nhục ta và mẫu thân có khi còn đánh bọn ta, mẫu thân vì che chở cho ta luôn hứng chịu những đòn roi độc ác. Vì có các tỷ ấy đi trước nên từ đó các nha hoàn, nha đinh cũng coi bọn ta là chỗ phát tiết tức giận cho bọn họ. Có những tên nha đinh vô sĩ còn ....còn với mẹ ta hic ...hic..."

Nói tới đây cô nhéo đùi 1 cái để tìm cảm giác đau cho có nước mắt. Thiên Cốt thì khóc tới ướt áo luôn rồi.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương