Di Châu
-
Chương 98:
Tối nay Tuân Du dùng bữa xong là lại mang cái dáng vẻ không thể ngồi xuống được, chỉ muốn xuống giường đi lại một chút.
Nhưng Ân Ly lại không đồng ý cho hắn làm càn như vậy, Cao Thái Y hôm qua mới đến, nói trước mắt xoay người ngồi dậy còn được, nhưng xuống đất đi lại thì vẫn nên chậm một tí.
Tuân Du nhìn nàng một cái, thấy nàng không mở lời, liền nắm lấy vạt áo của nàng nói: “Bổn vương đã lâu không được tắm rửa, cả người đều thấy khó chịu….”
Ân Ly đang ở đầu trảng kỷ thêu mấy chiếc hầu bao nhỏ, nghe vậy liền liếc một cái, tên này vết thương trên người còn chưa khỏi, còn muốn tắm rửa? Hắn là sợ miệng vết thương chưa đủ nặng, muốn nằm thêm mấy tháng hay sao?
Tuân Du thấy Ân Ly không tiếp lời, nâng khóe miệng liếc nàng một cái, liền chống tay lên giường muốn đứng lên. Ân Ly vội vàng bỏ mấy thứ trên tay xuống chạy lại đỡ hắn: “Ngài sao không ngồi yên vậy?”
Tuân Du ôm lấy vai nàng, cả người tựa vào nàng, nói: “Bổn vương thối cả người rồi! Không tin nàng ngửi thử xem…” Nói rồi xé ngay xiêm y của mình, tiến đến áp sát vào mũi nàng.
Cả người hắn tựa vào Ân Ly, nàng đỡ không nổi, sợ cả hai đều ngã xuống mất, thực sự quá khó mà. Vậy mà tên kia còn không chịu đứng yên, xé cả vạt áo tiến đến muốn nàng phải ngửi, Ân Ly bị hắn huyên náo cho một trận, liền không nhịn được vội càng kêu to: “Ta lau cho Ngài! Ta lau cho Ngài không được sao?”
Tuân Du nghe vậy mới chịu yên ổn ngồi xuống, để nàng dìu qua bên trảng kỷ.
“Vậy làm phiền phu nhân.”
Lời này thực sự làm Ân Ly tức giận quá mức, cái bộ dạng của tên này thực sự như đang đi đòi nợ!
Một lát sau, hạ nhân theo lệnh mang nước ấm đến, Ân Ly cầm khăn từ từ lau chùi cho Tuân Du.
Trước tiên giúp hắn lau khô khuôn mặt tuấn tú kia, sai đó lại cởi áo giáp giúp hắn lau qua vùng trước ngực mà hắn vừa bảo quá thối.
Còn có hai cánh tay. Phía sau lưng do còn vết thương nên không lau qua.
Lau chùi xong Ân Ly liền mang khăn vắt khô, bỏ lại trên thành của chậu nước. Tuân Du thấy thế liền trừng mắt nhìn nàng: “Thế này là xong rồi?”
Ân Ly ngẩng đầu mặt không chút thay đổi nhìn hắn: “Xong rồi.”
Tuân Du miệng không nói lời nào, một lát sau, đưa tay qua, lấy chiếc khăn đang vắt trên chậu nước, đưa xuống phần thân dưới, một bên vừa ậm ừ, một bên vừa chậm chạp lau qua thân mình.
Ân Ly lập tức đi tới, thấy vẻ mặt của hắn đau đớn, cảm thấy không đành lòng, vẫn là tự mình đi đến nắm lấy khăn trong tay hắn. Giúp hắn cởi quần dài, cẩn thận lau chùi đôi chân dài.
Chà xát xong lại nhìn hắn, Tuân Du cũng nhìn chằm chằm vào nàng không nói lời nào. Ân Ly cúi đầu giúp hắn cởi khố bên trong, giữa hai chân lộ ra côn thịt màu tím đen mọc lông tơ.
Côn thịt kia đã sớm căng cứng to lên, gân xanh hiện rõ, hơi giật giật dựng thẳng lên giữa hai chân, đối diện với nàng, rung rung phun ra ít nước nhớp nháp.
Ân Ly từ lúc nhìn thấy hắn chà xát chỗ đó cũng đã hiểu hắn muốn làm gì, tốt xấu gì cũng đã là phu thê một năm trời, tâm địa gian xảo kia của hắn, nàng vẫn cảm nhận ra được.
Ân Ly hít thở vội, vẫn bị hình dáng của vật này dọa cho sợ rồi. Nàng cầm khăn giúp hắn lau chùi hai bên bắp đùi bên trong, cuối cùng vẫn phải hít thật sâu, dùng khăn lau qua “dùi cui” ở giữa, vuốt từ dưới lên hai lần.
Tuân Du thở dốc một tiếng, thứ kia trong tay này run lên căng cứng, đầu phun ra chất dịch ngày càng nhiều. Ân Ly vội vang thu tay, lại bị Tuân Du giở thủ đoạn không cho di chuyển.
“Vết thương của người còn chưa khỏi, không thể sinh hoạt vợ chồng…”
“Bổn vương ngồi im, nàng tới!” Nói xong hắn liền nhất bổng nàng lên.
Ánh mắt hắn đen nhánh, bế nàng đặt lên trên người mình mà cắn lấy, hai tay không nhàn rỗi, vội càng cởi bỏ đai buộc eo của nàng.
Ân Ly bị hắn ôm trước ngực, nghĩ muốn vùng vẫy nhưng lại sợ làm hắn bị thương, do dự một chút đã bị hắn lột sạch quần áo, tách hai chân nàng đặt ngay lên chỗ ấy của mình.
“A Di, bổn vương rất khó chịu…” Hắn dán miệng vào bên tai nàng thầm thì, cái chuôi bên dưới của hắn càng nóng lên, thỉnh thoảng lại cọ xát nhẹ vào mông nàng. Lời hắn nói, ý tứ rõ ràng.
Ân Ly hai tay ôm vai hắn, nửa quỳ trên eo hắn, mặt đỏ bừng, giống như con cá chích bị lật qua lại trên chảo dầu, không thể thối lui. Thấy ánh mắt hắn đỏ ngầu, vẻ mặt khoái lạc, nàng vẫn phải thỏa hiệp.
“Ngài tuyệt đối đừng nhúc nhích…” Nàng đỏ mặt cắn khẽ môi dưới dặn dò hắn.
Tuân Du thấy nàng chịu đáp ứng, kích động véo véo eo nàng mang nàng đặt ở bụng dưới. Ân Ly cũng nương vào hắn, một tay dìu hắn, một tay cầm lấy dương vật kia, nhắm vào đóa mẫu đơn của mình từ từ ngồi xuống.
Trong chuyện này, trước đến nay vẫn luôn là hắn chủ động, Ân Ly bây giờ ngược lại lại làm chủ như thế, làm cho Tuân Du khấn khích đến cùng cực.
Lần đầu tiên, Ân Ly có chút đau đớn không chịu được, ngồi xuống cũng không vào sâu được, Nàng cắn môi dưới ướt át nhìn hắn: “Vào không được rồi…”
Tuân Du không vừa lòng, nắm lấy eo nàng ấn xuống thân dưới đẩy ra phía sau, còn vỗ vỗ mông nàng hướng lên một chút, lát sau liền đâm sâu vào bên trong “đầm nước” ẩm ướt của nàng.
“A” Ân Ly bị hắn kích động bên trong liền hét lên một tiếng, đợi nàng bình tĩnh lại một chút, Tuân Du vỗ nhẹ bờ mông tuyết trắng của nàng, thở hổn hển nói: “Vào rồi, chuyện còn lại giao cho A Di…”
Ân Ly đành phải ôm lấy bờ vai của hắn mà di chuyển cặp mông của mình, từ từ lên cao xuống thấp chỗ ấy của hắn. Hắn ôm lấy nàng hưởng thụ nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ, thỉnh thoảng lại vỗ nhẹ cặp mông trắng nõn thúc dục nàng mau lên một chút, mau nữa lên…
Ân Ly vốn rất vất vả, dùng lực cũng không ăn thua, thứ kia của hắn lại to như vậy, làm cho cả người nàng như mềm nhũn ra, hồn cũng suýt nữa cho hắn luôn rồi.
Nhưng giờ thì ngược lại, nàng chủ động di chuyển, cố ép mình chống đẩy, người này lại còn không thích nàng chậm chạp như vậy, Ân Ly chống tay lắc mông nhanh và dồn dập hơn, thầm nghĩ sẽ làm cho hắn mau mau rút ra.
Vậy mà hắn vẫn còn đang náo động ở bên trong đóa hoa của nàng, ngược lại Ân Ly lại không chống đỡ nỗi mà run rẩy cả người, toàn thân dựa vào người hắn, hồn không biết đã bay đi đâu rồi.
Khi Tuân Du bị nàng làm cho không thể ngồi dậy được, nàng yếu ớt ngã vào lồng ngực hắn, khiến dương vật của hắn run lên.
Tuân Du bật cười, nghiêng người hôn lên khuôn mặt nàng: “Không được tích sự gì….”
Dứt lời liền ôm nàng đến bên tràng kỷ, vứt nàng lên đó. Vẫn chính là bản thân mình làm thì mới thoải mái được, nếu như phải dựa vào nàng thì sợ ăn không đủ no. Hắn giảm bớt tính khẩn trương ở ba tấc dưới bụng, vẫn còn đau do vết thương, nhưng miệng vết thương hở ra lại càng làm hắn sáng khoái hơn.
Mãi cho tới khi trăng tròn treo giữa trời, rốt cuộc cũng đút sâu được vào hoa tâm của nàng…
Nhưng Ân Ly lại không đồng ý cho hắn làm càn như vậy, Cao Thái Y hôm qua mới đến, nói trước mắt xoay người ngồi dậy còn được, nhưng xuống đất đi lại thì vẫn nên chậm một tí.
Tuân Du nhìn nàng một cái, thấy nàng không mở lời, liền nắm lấy vạt áo của nàng nói: “Bổn vương đã lâu không được tắm rửa, cả người đều thấy khó chịu….”
Ân Ly đang ở đầu trảng kỷ thêu mấy chiếc hầu bao nhỏ, nghe vậy liền liếc một cái, tên này vết thương trên người còn chưa khỏi, còn muốn tắm rửa? Hắn là sợ miệng vết thương chưa đủ nặng, muốn nằm thêm mấy tháng hay sao?
Tuân Du thấy Ân Ly không tiếp lời, nâng khóe miệng liếc nàng một cái, liền chống tay lên giường muốn đứng lên. Ân Ly vội vàng bỏ mấy thứ trên tay xuống chạy lại đỡ hắn: “Ngài sao không ngồi yên vậy?”
Tuân Du ôm lấy vai nàng, cả người tựa vào nàng, nói: “Bổn vương thối cả người rồi! Không tin nàng ngửi thử xem…” Nói rồi xé ngay xiêm y của mình, tiến đến áp sát vào mũi nàng.
Cả người hắn tựa vào Ân Ly, nàng đỡ không nổi, sợ cả hai đều ngã xuống mất, thực sự quá khó mà. Vậy mà tên kia còn không chịu đứng yên, xé cả vạt áo tiến đến muốn nàng phải ngửi, Ân Ly bị hắn huyên náo cho một trận, liền không nhịn được vội càng kêu to: “Ta lau cho Ngài! Ta lau cho Ngài không được sao?”
Tuân Du nghe vậy mới chịu yên ổn ngồi xuống, để nàng dìu qua bên trảng kỷ.
“Vậy làm phiền phu nhân.”
Lời này thực sự làm Ân Ly tức giận quá mức, cái bộ dạng của tên này thực sự như đang đi đòi nợ!
Một lát sau, hạ nhân theo lệnh mang nước ấm đến, Ân Ly cầm khăn từ từ lau chùi cho Tuân Du.
Trước tiên giúp hắn lau khô khuôn mặt tuấn tú kia, sai đó lại cởi áo giáp giúp hắn lau qua vùng trước ngực mà hắn vừa bảo quá thối.
Còn có hai cánh tay. Phía sau lưng do còn vết thương nên không lau qua.
Lau chùi xong Ân Ly liền mang khăn vắt khô, bỏ lại trên thành của chậu nước. Tuân Du thấy thế liền trừng mắt nhìn nàng: “Thế này là xong rồi?”
Ân Ly ngẩng đầu mặt không chút thay đổi nhìn hắn: “Xong rồi.”
Tuân Du miệng không nói lời nào, một lát sau, đưa tay qua, lấy chiếc khăn đang vắt trên chậu nước, đưa xuống phần thân dưới, một bên vừa ậm ừ, một bên vừa chậm chạp lau qua thân mình.
Ân Ly lập tức đi tới, thấy vẻ mặt của hắn đau đớn, cảm thấy không đành lòng, vẫn là tự mình đi đến nắm lấy khăn trong tay hắn. Giúp hắn cởi quần dài, cẩn thận lau chùi đôi chân dài.
Chà xát xong lại nhìn hắn, Tuân Du cũng nhìn chằm chằm vào nàng không nói lời nào. Ân Ly cúi đầu giúp hắn cởi khố bên trong, giữa hai chân lộ ra côn thịt màu tím đen mọc lông tơ.
Côn thịt kia đã sớm căng cứng to lên, gân xanh hiện rõ, hơi giật giật dựng thẳng lên giữa hai chân, đối diện với nàng, rung rung phun ra ít nước nhớp nháp.
Ân Ly từ lúc nhìn thấy hắn chà xát chỗ đó cũng đã hiểu hắn muốn làm gì, tốt xấu gì cũng đã là phu thê một năm trời, tâm địa gian xảo kia của hắn, nàng vẫn cảm nhận ra được.
Ân Ly hít thở vội, vẫn bị hình dáng của vật này dọa cho sợ rồi. Nàng cầm khăn giúp hắn lau chùi hai bên bắp đùi bên trong, cuối cùng vẫn phải hít thật sâu, dùng khăn lau qua “dùi cui” ở giữa, vuốt từ dưới lên hai lần.
Tuân Du thở dốc một tiếng, thứ kia trong tay này run lên căng cứng, đầu phun ra chất dịch ngày càng nhiều. Ân Ly vội vang thu tay, lại bị Tuân Du giở thủ đoạn không cho di chuyển.
“Vết thương của người còn chưa khỏi, không thể sinh hoạt vợ chồng…”
“Bổn vương ngồi im, nàng tới!” Nói xong hắn liền nhất bổng nàng lên.
Ánh mắt hắn đen nhánh, bế nàng đặt lên trên người mình mà cắn lấy, hai tay không nhàn rỗi, vội càng cởi bỏ đai buộc eo của nàng.
Ân Ly bị hắn ôm trước ngực, nghĩ muốn vùng vẫy nhưng lại sợ làm hắn bị thương, do dự một chút đã bị hắn lột sạch quần áo, tách hai chân nàng đặt ngay lên chỗ ấy của mình.
“A Di, bổn vương rất khó chịu…” Hắn dán miệng vào bên tai nàng thầm thì, cái chuôi bên dưới của hắn càng nóng lên, thỉnh thoảng lại cọ xát nhẹ vào mông nàng. Lời hắn nói, ý tứ rõ ràng.
Ân Ly hai tay ôm vai hắn, nửa quỳ trên eo hắn, mặt đỏ bừng, giống như con cá chích bị lật qua lại trên chảo dầu, không thể thối lui. Thấy ánh mắt hắn đỏ ngầu, vẻ mặt khoái lạc, nàng vẫn phải thỏa hiệp.
“Ngài tuyệt đối đừng nhúc nhích…” Nàng đỏ mặt cắn khẽ môi dưới dặn dò hắn.
Tuân Du thấy nàng chịu đáp ứng, kích động véo véo eo nàng mang nàng đặt ở bụng dưới. Ân Ly cũng nương vào hắn, một tay dìu hắn, một tay cầm lấy dương vật kia, nhắm vào đóa mẫu đơn của mình từ từ ngồi xuống.
Trong chuyện này, trước đến nay vẫn luôn là hắn chủ động, Ân Ly bây giờ ngược lại lại làm chủ như thế, làm cho Tuân Du khấn khích đến cùng cực.
Lần đầu tiên, Ân Ly có chút đau đớn không chịu được, ngồi xuống cũng không vào sâu được, Nàng cắn môi dưới ướt át nhìn hắn: “Vào không được rồi…”
Tuân Du không vừa lòng, nắm lấy eo nàng ấn xuống thân dưới đẩy ra phía sau, còn vỗ vỗ mông nàng hướng lên một chút, lát sau liền đâm sâu vào bên trong “đầm nước” ẩm ướt của nàng.
“A” Ân Ly bị hắn kích động bên trong liền hét lên một tiếng, đợi nàng bình tĩnh lại một chút, Tuân Du vỗ nhẹ bờ mông tuyết trắng của nàng, thở hổn hển nói: “Vào rồi, chuyện còn lại giao cho A Di…”
Ân Ly đành phải ôm lấy bờ vai của hắn mà di chuyển cặp mông của mình, từ từ lên cao xuống thấp chỗ ấy của hắn. Hắn ôm lấy nàng hưởng thụ nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ, thỉnh thoảng lại vỗ nhẹ cặp mông trắng nõn thúc dục nàng mau lên một chút, mau nữa lên…
Ân Ly vốn rất vất vả, dùng lực cũng không ăn thua, thứ kia của hắn lại to như vậy, làm cho cả người nàng như mềm nhũn ra, hồn cũng suýt nữa cho hắn luôn rồi.
Nhưng giờ thì ngược lại, nàng chủ động di chuyển, cố ép mình chống đẩy, người này lại còn không thích nàng chậm chạp như vậy, Ân Ly chống tay lắc mông nhanh và dồn dập hơn, thầm nghĩ sẽ làm cho hắn mau mau rút ra.
Vậy mà hắn vẫn còn đang náo động ở bên trong đóa hoa của nàng, ngược lại Ân Ly lại không chống đỡ nỗi mà run rẩy cả người, toàn thân dựa vào người hắn, hồn không biết đã bay đi đâu rồi.
Khi Tuân Du bị nàng làm cho không thể ngồi dậy được, nàng yếu ớt ngã vào lồng ngực hắn, khiến dương vật của hắn run lên.
Tuân Du bật cười, nghiêng người hôn lên khuôn mặt nàng: “Không được tích sự gì….”
Dứt lời liền ôm nàng đến bên tràng kỷ, vứt nàng lên đó. Vẫn chính là bản thân mình làm thì mới thoải mái được, nếu như phải dựa vào nàng thì sợ ăn không đủ no. Hắn giảm bớt tính khẩn trương ở ba tấc dưới bụng, vẫn còn đau do vết thương, nhưng miệng vết thương hở ra lại càng làm hắn sáng khoái hơn.
Mãi cho tới khi trăng tròn treo giữa trời, rốt cuộc cũng đút sâu được vào hoa tâm của nàng…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook