Để em tìm người ngoại tình với anh
-
Chương 9:
Lúc Lộ Thịnh đi vào phòng ngủ, Liễu Y Nam đang ngồi trên sàn nhà trước cửa sổ sát đất, nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người.
“Bữa trưa muốn ăn gì?” Lộ Thịnh hỏi cô.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“A…” Liễu Y Nam hoàn hồn: “Anh muốn ăn gì? Thức ăn ngoài hay là…” Liễu Y Nam chống sàn đứng dậy: “Tài nấu nướng của em không quá tốt đâu. Ôi…”
Ngồi lâu nên chân cô bị tê rồi, nhưng cũng không tệ quá.
Lộ Thịnh phản ứng nhanh chóng, anh kéo tay cô lại, môt tay khác thuận thế vòng lấy eo cô mới đỡ cho cô không bị ngã sấp xuống, hai người dựa vào quá dần, không khỏi xảy ra chuyện gì đó.
Dùng lời thoại kiểu Vương Gia Vệ* để hình dung là: 10 tiếng 95 phút 882 giây sau cuộc hoan ái đêm qua, môi của bọn họ lại một lần nữa chạm vào nhau, có điều lần này, Liễu Y Nam không uống rượu.
*Vương Gia Vệ là đạo diễn, biên kịch, nhà sản xuất phim nghệ thuật hàng đầu Hồng Kông từ đầu thập niên 1990. Vương Gia Vệ được xem là một trong những đạo diễn châu Á xuất sắc nhất mọi thời đại.
Giữa răng môi, Liễu Y Nam cảm nhận được dường như anh vừa mới hút thuốc, trong miệng có mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Đôi chân tê dại có chút đứng không vững, chân trái hoàn toàn không nghe theo lời sai bảo của cô, chỉ có thể nâng tay vịn bờ vai anh.
Lúc Lộ Thịnh buông cô ra, mặt của cô đã đỏ rực lên, Lộ Thịnh nhìn cô: “Chân còn tê không?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Còn một chút.” Liễu Y Nam nhỏ giọng trả lời.
Vừa nói xong, Lộ Thịnh lại một lần nữa hôn lên môi cô, có chút cường thế, có chút bá đạo.
Liễu Y Nam cảm thấy mình trở nên rất tham lam, cô hy vọng nụ hôn của anh có thể lâu một chút, lại lâu thêm một chút.
“Anh có chút đói rồi.” Lộ Thịnh nói với cô.
Ngôn ngữ Trung Quốc thật uyên thâm, chữ “đói” này, dùng vào thời điểm này tương đối khéo léo, Liễu Y Nam cũng nghe hiểu rồi.
“Vậy… ăn?”
Lộ Thịnh suy tư một hồi, hỏi cô: “Ra ngoài ăn?”
A, hóa ra là anh thật sự đói bụng rồi.
“Gọi thức ăn ngoài đi.” Liễu Y Nam có chút lười biếng, không muốn ra ngoài lắm.
“Được.” Lộ Thịnh lấy điện thoại ra, nhíu mày suy tư một chút, sau lại tắt điện thoại đi: “Trễ một chút rồi gọi được không?”
Có chút không hiểu ra sao, nhưng Liễu Y Nam vẫn gật đầu: “Em cũng không đói lắm.”
“Em còn đau không?”
Liễu Y Nam lắc đầu: “Không đau.”
“Thật ra, so với ăn cơm, anh càng muốn ăn em hơn.”
Hóa ra là loại đói này, cô vẫn hiểu được đó.
“Vậy, làm không?” Liễu Y Nam cũng không tránh né, nhìn anh chằm chằm.
Lộ Thịnh đi về phía trước một bước, mũi chân đối diện với đầu ngón chân của cô, anh nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, nụ hôn thứ ba trong ngày hôm nay.
Quá trớn rồi, quá trớn rồi, một buổi trưa hôn ba lần, còn phải làm một lần, Liễu Y Nam cảm thấy mình quả thật bị sắc đẹp của anh mê hoặc tới không cách nào tự kiềm chế được nữa.
Lộ Thịnh từ trước đến nay đều không cảm thấy mình là người có lòng chiếm hữu mạnh, anh luôn luôn cảm thấy bất cứ chuyện gì, bất kỳ người nào đối với anh mà nói đều là “chiếm được là nhờ vận may, mất đi là do số mệnh.”
Chỉ có duy nhất Liễu Y Nam là ngoài ý muốn, anh liên tục thuyết phục mình là “cô ấy không thuộc về mày”, nhưng cũng liên tục thất bại.
Dường như sau khi có được cô một lần rồi, anh liền không kịp chờ mà muốn có lần thứ hai, lần thứ ba và vô số lần.
Hôn rồi hôn, hai người vừa hôn nhau vừa lăn lên giường. Liễu Y Nam không hiểu, cô là bị sắc đẹp che mờ đôi mắt. Vậy anh thì sao? Là cô đơn lạnh lẽo hay là cũng có một chút bị cô hấp dẫn.
Lộ Thịnh dường như không quá thích cô phân tâm, anh thoáng dùng lực cắn môi cô một cái.
Cửa phòng ngủ mở toang, Không Biết đứng ở cửa ra vào sủa gâu gâu. Liễu Y Nam phát hiện ra Lộ Thịnh hình như không cho nó vào phòng ngủ, mà xưa nay nó cũng không hề vượt qua đường tuyến đó.
“Đóng cửa đã.” Liễu Y Nam đẩy bờ vai anh.
Lộ Thịnh trở mình xuống khỏi người cô, anh đi đến trước mặt Không Biết rồi nói với nó “Be quiet, OK?”
Bây giờ, chó đều có thể nói song ngữ, Không Biết nghe thấy lời anh liền vẫy vẫy đuôi đi sang một bên, Lộ Thịnh đóng cửa lại, về tới bên giường.
Liễu Y Nam nhìn anh, ánh mắt này, trong mắt anh đều là cám dỗ.
Áo thun rộng rãi màu xanh đậm của cô rất nhanh đã bị anh vén lên đến ngực, cô không mặc áo lót, chuyện này làm cho anh có chút vui vẻ.
Đầu tiên là nhẹ nhàng vân vê mấy cái, dần dần Lộ Thịnh đã bắt đầu không thỏa mãn với động tác ôn nhu như vậy nữa.
Nói thật, Liễu Y Nam cũng cảm thấy quá nhẹ.
Một bên vú mềm bị anh chộp trong tay, anh cúi người đến gần, vội vã hôn lấy một bên khác, thậm chí Liễu Y Nam còn nghe thấy tiếng nước bọt chẹp chẹp.
Nhìn từng vết đỏ trên bầu ngực của của cô, lòng chiếm hữu được che giấu lộ ra hoàn toàn.
“Ưm…” Liễu Y Nam rên một tiếng, lặng lẽ tách hai chân ra, dường như đang nhắc nhở anh, cô có thể.
Lộ Thịnh kéo quần cô xuống, Liễu Y Nam phối hợp uốn éo vặn vẹo cái mông để quần dễ cởi ra hơn.
Anh cười khẽ một tiếng: “Gấp rồi?”
Liễu Y Nam trừng anh, nhưng trong khoảnh khắc anh cởi bỏ áo thun của mình, ánh mắt của cô liền mềm nhũn xuống.
Nếu như cô là Không Biết, đoán chừng cái đuôi đã vểnh lên trời rồi.
Lộ Thịnh đỡ eo cô để cô ngồi dậy, sau đó cởi bỏ áo của cô, giữ nguyên tư thế này, anh hôn lên bầu vú của cô một lần nữa.
Liễu Y Nam ngồi trên đùi Lộ Thịnh rồi khóa hai chân ra sau eo anh, đầu của Lộ Thịnh vừa lúc ở ngay chỗ ngực cô, Liễu Y Nam đưa tay vịn sau gáy anh, ngón tay xuyên qua mái tóc đen của người mình yêu, hưởng thụ sự liếm láp của anh.
Tiếng “chẹp chẹp” truyền vào trong tai, sự nóng ướt trên đầu vú, sợi tóc của anh vừa thô vừa cứng, còn có chỗ nào đó cũng đang trong tình trạng như thế.
Liễu Y Nam đương nhiên có thể cảm nhận được, chỗ nào đó chĩa vào cô đang có xu thế cứng rắn hơn.
“Ưm…” Tiếng rên rỉ của Liễu Y Nam mang theo một tia cảm giác quyến rũ.
“Muốn?” Lộ Thịnh phun hạt anh đào của cô ra, đầu lưỡi còn không nỡ mà liếm thêm một cái.
Giọng nói của anh khàn khàn, vừa trầm thấp lại vừa gợi cảm.
Liễu Y Nam nặng nề gật đầu, bây giờ nói không muốn thì nhất định là lời nói dối tệ nhất.
Dù sao thì chỗ đó của cô cũng đã ướt như nước tràn bờ đê.
Lộ Thịnh ôm cô, anh hơi đè lên trên người cô, đưa tay đến tủ đầu giường lấy một cái “áo mưa” ra rồi lại ôm cô ngồi dậy, nhét bao vào trong tay cô, sau đó ghé tới bên tai cô thì thầm: “Mang giúp anh.”
Mặt Liễu Y Nam đỏ lên, “áo mưa” trên tay giống như củ khoai lang nóng hổi, cô vội vàng nhét lại vào tay anh: “Anh tự mang đi.”
Lộ Thịnh cười nhẹ một tiếng, lại kéo tay cô nhưng kéo thế nào cũng không được.
Lộ Thịnh đẩy ngã cô lên giường, dưới cái nhìn chăm chú của cô, anh cởi quần ngủ, quần lót, lại từ từ đeo bao vào.
Cay mắt, cay mắt, Liễu Y Nam sợ rằng ngày mai mắt mình sẽ mọc lẹo mất.
Lộ Thịnh tách hai chân cô ra, một tay đỡ gậy thịt, quy đầu cọ vào âm hộ của cô, chậm rãi vạch ra miệng huyệt nhỏ, sau đó cúi đầu nhìn một cái, tiểu huyệt đang phun ra mật dịch giống như đang mời anh tiến vào.
Anh thoáng dùng sức nhét gậy thịt vào, thuận theo chất lỏng dinh dính mà không cần uổng phí sức lực gì.
Gậy thịt của mình bị huyệt nhỏ chật hẹp ấm áp bao lấy, Lộ Thịnh có chút tê cả da đầu, thịt mềm dính sát vào côn thịt, anh từ từ tiến vào chứ không đâm mạnh vào trong.
Liễu Y Nam gần như là cắn răng nhận lấy, ga giường bị cô nắm chặt, Lộ Thịnh cúi người, kéo tay cô ra, ngón tay đan vào giữa kẽ tay của cô, mười ngón đan xen.
“Anh động nhé?” Lộ Thịnh hỏi ý kiến cô.
Còn không động nữa thì anh nổ tung mất.
“Ừm…” Liễu Y Nam nhẹ nhàng gật đầu.
Có được sự đồng ý của cô, Lộ Thịnh bắt đầu động đậy, phía sau bờ lưng đổ ra một tầng mồ hôi, anh có chút vội vàng, cắm vào rút ra không có kết cấu gì.
“Đau… nhẹ một chút…” Liễu Y Nam nhíu mày.
Lộ Thịnh hơi thu liễm lại một chút, động tác bắt đầu có quy luật.
Cảm giác đau đớn qua đi, khoái cảm tê dại chiếm cứ hết thảy, Liễu Y Nam cầm tay anh, chậm rãi hưởng thụ.
“Ưm ~” Cô khe khẽ rên rỉ.
Lộ Thịnh buông một tay cô ra, thuận theo cánh mông của cô sờ đến bắp đùi, sau đó đỡ đầu gối của cô gác lên eo anh.
Anh đẩy về phía trước, hai người càng kết hợp thân mật hơn.
Tiếng “bạch bạch bạch” hòa lẫn với tiếng thở dốc của cô, Lộ Thịnh nghe vào thấy sao mà êm tai.
“Ưm ~ a ~” Tiếng rên rỉ của cô nhẹ nhàng, khe khẽ, Lộ Thịnh cảm thấy chưa đủ liền dùng sức đâm mạnh vào.
“Kêu lên đi, Y Y.” Lộ Thịnh thở hổn hển gọi tên cô: “Y Y.”
Hình như không phải là ảo giác, hóa ra anh thật sự gọi cô như vậy.
“A…” Liễu Y Nam lớn tiếng rên: “Ưm ~~ ưm…”
“Gọi tên anh, Y Y.” Lộ Thịnh dùng sức ra vào, bàn tay trên lưng cô nắm thật chặt, dấu ngón tay lộ ra từng vết rõ ràng.
“Lộ… Lộ Thịnh…” Liễu Y Nam bị anh đâm tới chảy nước mắt: “Nhẹ một chút… a…”
Dâm dịch trong hoa huyệt bị đè ép chảy xuống ga giường, thấm ướt một mảng lớn, mật dịch nơi cửa huyệt bị va chạm tới nổi bọt trắng, còn có chút nước trong suốt bởi vì va chạm mãnh liệt mà vẽ ra một đường cong nhỏ rồi rơi lên đùi anh.
Toàn thân Liễu Y Nam nổi lên màu hồng phấn, vú mềm lắc lư cuộn sóng theo động tác ra vào của anh, lắc lư đến mức làm mắt anh choáng váng, lắc lư đến mức làm anh thần hồn điên đảo.
Cô sắp lên đỉnh rồi, Liễu Y Nam bắt đầu run rẩy nhè nhẹ, Lộ Thịnh cảm thấy hai chân quấn lấy eo anh của cô càng siết chặt, huyệt nhỏ dưới thân cũng không ngừng co rút lại.
Lộ Thịnh cắn răng, dùng sức ra vào, lúc sắp đến giới hạn, anh ôm cô vào lòng thật chặt, người trong ngực không ngừng lắc đầu: “Em không được… được…” Một câu đầy đủ cũng không nói nên lời.
“Cùng nhau đến, Y Y.” Lộ Thịnh dùng sức ra vào mấy chục cái, sau đó ôm lấy cô đang run rẩy mà bắn ra.
Cô gái nhỏ xụi lơ trong ngực anh như không có xương cốt, đầu cô ghé vào bả vai anh, cánh tay rũ xuống hai bên, thở hổn hển.
Lộ Thịnh vuốt ve lưng cô, vừa mềm vừa trơn nhẵn.
Liễu Y Nam không tự chủ được nâng cánh tay thon dài lên, vòng lấy cổ anh, hành động này khiến cho Lộ Thịnh mừng rỡ không thôi, bàn tay phía sau lưng cô siết chặt, đè cô xuống dưới, gậy thịt mềm nhũn bên trong huyệt nhỏ dường như lại có xu thế ngẩng đầu.
“Y Y.” Giọng nói của Lộ Thịnh ở ngay bên tai cô.
“Ừm.”
“Làm một lần nữa được không?” Lộ Thịnh cắn vành tai cô: “Anh còn muốn.”
Liễu Y Nam nghĩ: Có lẽ, điều cô nên học tập nhất chính là làm thế nào để từ chối Lộ Thịnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook