Buổi trưa này, Liễu Y Nam bị anh giày vò đủ kiểu, cuối cùng lúc được anh ôm từ phòng tắm ra thì đã buồn ngủ lắm rồi.

Liễu Y Nam ngủ một giấc đến sáu giờ chiều, bản thân cô đã lĩnh hội được một thành ngữ: Bụng đói cồn cào.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc tỉnh lại, Lộ Thịnh sớm đã không ở bên cạnh, Liễu Y Nam nhớ lại mọi thứ trong hai ngày nay, thật sự là đủ sắc tình.

Vừa ra khỏi phòng đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.

“Em dậy rồi.” Lộ Thịnh dọn xong bát đũa: “Đi rửa mặt một chút rồi tới ăn cơm.”

Liễu Y Nam nhìn thoáng qua, khéo hay không, đều là món cô thích: gà chay kho tàu, sườn xào chua ngọt, rau xào ngó sen, nhưng món khiến Liễu Y Nam kinh ngạc nhất chính là món canh kia --- canh bào ngư tôm vằn bồ câu.

Mấy năm trước cô từng đăng món ăn này lên Weibo, Nam Nhân hầm một nồi hằm bà lằng các thứ, lại không ngờ là ngon vô cùng, khoảng thời gian đó Liễu Y Nam thường muốn ăn món canh đó, kết quả lại khiến cho bản thân bổ quá mức, cuối cùng tăng lên ba cân (1.5kg).

Anh theo dõi Weibo của cô?

Chờ Liễu Y Nam rửa mặt xong ngồi vào tbàn ăn, Lộ Thịnh sớm đã múc canh cho cô xong, nhiệt độ vừa vặn có thể ăn luôn.

Liễu Y Nam bưng bát lên húp một ngụm, mặn nhạt vừa đủ, tôm vằn và bào ngư vô cùng thơm ngon, độ lớn của miếng thịt bồ câu vừa miệng, thịt nạc nhưng không dai, mùi canh bồ câu thơm ngon nồng đậm.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Thế nào?”

“Rất ngon.” Liễu Y Nam lại húp một ngụm: “Anh làm lúc nào vậy? Thật là lợi hại.”

Lộ Thịnh cười cười: “Ngon thì ăn nhiều một chút.”

Liễu Y Nam thật sự đói rồi, một bữa cơm ăn hai bát canh và một bát cơm, đồ ăn cũng càn quét hết bảy tám phần.

“Em không thể ăn thế này được, nếu không sẽ béo chết.” Liễu Y Nam ợ một cái.

“Ăn hết miếng này đã.” Lộ Thịnh đặt một chén tôm đã lột vỏ ở trước mặt cô.

Liễu Y Nam đặc biệt thích ăn tôm, món tôm nào cô cũng thích ăn.


“Thật sự không thể ăn nữa, vừa rồi tôm ở trong canh cũng đều là em ăn.”

Tuy là nói như vậy, nhưng trên tay vẫn không nhịn được mà cầm thẳng đũa: “Em chỉ ăn một nửa thôi, thật sự không thể ăn nhiều hơn nữa.”

“Ăn đi, em rất gầy, mập một chút thì tốt hơn.”

Liễu Y Nam cảm thấy phía trước chữ “tốt” của anh có thể phải thêm một dấu ngoặc ---- xúc cảm. Thế là cô cúi đầu nhìn ngực mình, rất lớn rồi mà.

“Anh không có ý đó.” Lộ Thịnh cũng nhìn ngực cô một cái.

Sợ nhất là không khí đột nhiên yên tĩnh.

Ăn cơm tối xong, Liễu Y Nam thay quần áo, quyết định đi dạo với Không Biết một chút, thuận tiện cho tiêu cơm.

“Đi, mẹ nhỏ dẫn con đi lắc lư.”

Lộ Thịnh nhìn cô buộc dây dẫn cho Không Biết: “Cái gì nhỏ?”

“Không có gì.” Liễu Y Nam le lưỡi: “Em đi đây.”

Chân còn chưa đi được một bước thì đã bị anh giữ chặt: “Anh thì sao?”

Liễu Y Nam không nói chuyện, Lộ Thịnh nói tiếp: “Em dẫn nó ra ngoài, anh cũng muốn đi.”

“Muốn đi thì đi thôi, em cũng không ngăn cản anh.” Liễu Y Nam quấn dây lên tay, nhỏ giọng lầm bầm.

Sau khi đi ra khỏi thang máy, Lộ Thịnh vươn tay về phía cô, Liễu Y Nam nhìn anh một cái rồi đưa dây dẫn trong tay cho anh, tay trái anh cầm dây dẫn, tay phải lại vươn ra một lần nữa.

Liễu Y Nam không hiểu, anh còn muốn cái gì nữa?

“Tay.” Lộ Thịnh nói với cô.

Liễu Y Nam vẫn không hiểu, cô vươn tay, lòng bàn tay hướng lên trên, Lộ Thịnh cười cười, đặt tay mình vào trong lòng bàn tay của cô, sau đó thuận thế nắm chặt lấy tay cô.


“Một trái tim ầm ầm cuồng loạn.” Câu này là để hình dung Liễu Y Nam ngay lúc này.

Nhưng Lộ Thịnh sao lại không như thế chứ.

Lúc đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, Liễu Y Nam đi vào để mua hai chai nước, thuận tay lấy một hộp kẹo bạc hà.

Mở hộp ra đổ vào lòng bàn tay: “Ăn không?” Liễu Y Nam hỏi anh.

Lộ Thịnh một tay dẫn Không Biết, một tay cầm nước, hai tay hơi nhấc lên, tỏ ý anh không có tay để lấy.

Liễu Y Nam vươn tay tay, đưa lòng bàn tay lại gần anh, Lộ Thịnh thoáng cúi đầu, hai cánh môi mỏng nhẹ nhàng ngậm lấy viên kẹo bạc hà nho nhỏ kia, cánh môi không ngoài ý muốn mà cọ qua lòng bàn tay cô, giống như một luồng điện chạy thẳng tới trái tim cô.

Rõ ràng là chuyện thân mật hơn đều đã làm rồi, nhưng hành động mập mờ thế này lại làm cho Liễu Y Nam càng động lòng hơn cả.

Lộ Thịnh bỏ đồ uống từ tay phải qua tay trái, một lần nữa nắm lấy tay cô.

Liễu Y Nam cảm thấy anh quá hiểu biết rồi, trong lòng cắm cho anh một cái bảng hiệu “tình trường lão luyện”.

“Chu Trạm nói cuối tuần muốn mời chúng ta cùng đi công viên trò chơi, còn dẫn theo bé Molly.”

Bé Molly là con gái của Chu Trạm, tháng 9 năm nay vừa về nước học lớp chồi, ở trong lớp học của Liễu Y Nam, là một cô bé vô cùng đáng yêu, Liễu Y Nam cũng rất thích cô bé.

“Ừm, thật sự là rất rất lâu rồi em chưa đến công viên giải trí.”

“Ăn kem không?” Lúc đi ngang qua Haagen Dazs, Lộ Thịnh hỏi cô.

Trên biển quảng cáo lớn viết “Yêu cô ấy thì mời cô ấy ăn Haagen Dazs.”

Hai người một chó đứng dưới biển quảng cáo, khiến cho Liễu Y Nam cảm thấy có chút châm chọc.

“Ăn chứ, một viên là được, vị dâu tây hoang dã mùa hè.” Cô thoáng có chút giận dỗi, cho nên cũng không khách khí với anh.


Lộ Thịnh đi vào mua kem, Liễu Y Nam ngồi xuống nói chuyện tào lao với Không Biết.

“Ba con sao lại hiểu biết như thế chứ? Hả?” Liễu Y Nam sờ sờ đầu nó: “Trước kia có phải là anh ấy cũng trêu chọc mẹ con như thế không?”

Không Biết phát ra hai tiếng “ô ô”.

“Thế nào, còn giúp anh ấy à?” Cô chọc cái mũi của Không Biết: “Được rồi, biết con trung thành rồi.”

Liễu Y Nam nhìn Lộ Thịnh đang mua kem, bóng lưng thẳng tắp, dáng người cao ráo, dưới cái nhìn của cô, quả thật là một bóng lưng dụ dỗ người ta phạm tội, chính diện lại càng khỏi phải nói.

“Một lát nữa mẹ cho con ăn, ăn một chút nhé.” Liễu Y Nam quay đầu sang chỗ khác, không nhìn anh: “Chúng ta chia nhau, lơ ba con đi được không?”

Không Biết “Gâu gâu” hai tiếng, xem như đồng ý.

Lộ Thịnh cầm một cây ốc quế đi tới đưa cho cô, cô cần thìa cắm trên đó múc một miếng lớn cho Không Biết: “Chỉ có thể ăn bấy nhiêu thôi.”

Liễu Y Nam cầm kem, liếm láp từng miếng nhỏ, thời điểm cuối thu mát mẻ, ăn kem thật sự là quá đã.

Lộ Thịnh thỉnh thoảng liếc nhìn cô một cái, mãi đến khi Liễu Y Nam không nhịn được nữa mà hỏi: “Có phải là anh cũng muốn ăn không?”

Muốn không? Muốn chứ.

Cách ăn kem có ngàn vạn cách, Lộ Thịnh lựa chọn cách khiến cho Liễu Y Nam phát điên nhất.

Nhẹ nhàng kéo lấy bàn tay cầm kem của cô ra, anh đến gần môi của cô, bờ môi vừa mới liếm kem vừa mềm lại vừa lạnh, còn mang theo hương dâu.

Đầu lưỡi đảo qua khoang miệng của cô, vị sữa nồng đậm hòa lẫn hương dâu tây, vị ngọt ngào của em cũng làm cho anh cảm thấy rất tốt.

Liễu Y Nam nghĩ, nếu như người này không phải là Lộ Thịnh, vậy thì cô nhất định sẽ ấn cây kem này lên đầu anh ta.

Thế nhưng… không có nếu như, anh ta chính là Lộ Thịnh.

“Ngon.”Sau khi Lộ Thịnh buông bờ môi của cô ra liền phát biểu đánh giá, thậm chí cô nhìn thấy anh còn đang hồi tưởng lại mùi vị.

Mặt Liễu Y Nam như bị lửa đốt, người đàn ông này lại có thể hôn cô ở giữa đường cái như thế, còn tưởng là… cô nhìn xung quanh một cái, không có ai, vậy thì cũng không thể ở trước mặt Không Biết được.

Nhưng cô hoàn toàn không thể giận anh.

Chút kem còn lại tan đi, chảy xuống thuận theo cây ốc quế nhỏ, Liễu Y Nam nhét cây kem vào trong tay Lộ Thịnh: “Không ăn được nữa, anh ăn đi.” Sau đó giật lấy dây dẫn, mang theo Không Biết nhanh chân đi về phía trước.


Lộ Thịnh nhìn bóng lưng của cô, khóe miệng hơi nhếch lên, nếm thử một miếng kem, anh cau mày, nhỏ giọng thầm thì một câu: “Ngọt như vậy.”

Kém xa tít tắp vị ngon trong miệng cô.

Đó mới là thật sự là ngọt.

“Ba của con thật sự quá đáng ghét, đúng không!” Liễu Y Nam nhỏ giọng nói với Không Biết.

Liễu Y Nam không biết Lộ Thịnh nuôi con chó này như thế nào, nó có thể trung thành đến mức độ này.

Không Biết không thấy Lộ Thịnh ở bên cạnh, quả thật là chôn chân tại chỗ không chịu di chuyển, mãi đến khi anh đi đến bên cạnh Liễu Y Nam sóng vai với cô, nó mới chịu nhúc nhích.

Liễu Y Nam trừng Không Biết một cái, đi dạo với nó nhiều ngày như vậy thật sự là uổng phí công sức rồi.

Lộ Thịnh lại kéo tay cô, Liễu Y Nam giãy một cái, ngược lại bị anh tìm được cơ hội mà đan mười ngón tay vào nhau.

Liễu Y Nam không giãy giụa nữa, mặc cho anh nắm tay mình.

Dưới đèn đường, Lộ Thịnh kéo tay cô lên, nhìn một hồi liền hỏi cô: “Có phải là thiếu chút gì đó không?”

“Thiếu cái gì?” Liễu Y Nam cũng ghé lại gần: “Không cảm thấy.”

Lộ Thịnh buông tay cô ra, lấy từ trong áo khoác ra hai hộp nhẫn đặt vào lòng bàn tay, sau đó mở ra trước mặt cô.

“Em…” Liễu Y Nam có chút không biết nên nói gì.

Lộ Thịnh cầm lấy chiếc nhỏ hơn đeo vào ngón áp út của cô.

Chuột chũi đất kêu như thế nào, Liễu Y Nam đang kêu như thế ở trong lòng.

“Không tìm được cơ hội thích hợp.” Lộ Thịnh đưa một chiếc nhẫn khác cho cô, Liễu Y Nam đeo vào cho anh.

“Bây giờ cũng không thích hợp lắm.” Cô nhỏ giọng nói thầm.

“Ừm… nhưng bây giờ muốn đưa.”

Liễu Y Nam không biết, Lộ Thịnh muốn đeo nhẫn cho cô đến mức sắp nghẹn chết rồi.

Mười ngón đan xen bgay, hai chiếc vẫn ở trên ngón tay hai người, Liễu Y Nam rất muốn nói cho anh biết: Em rất thích anh, kể từ khi thanh xuân niên thiếu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương