Chương 141: Ta Không Sợ

Màn đêm buông xuống, đèn hoa mới vừa lên.

Trong thính đường ăn uống linh đình, đều là khách khứa đến chúc thọ, tuy rằng ngày mai mới là tiệc mừng thọ, nhưng vì muốn biểu hiện sự tôn trọng, phần lớn người đều sẽ đến sớm hơn một ngày. Trong số những người này, người đáng kính nhất đương nhiên là mười mấy người Luyện Khí sĩ, Lý Thanh Sơn và Điêu Phi dựa vào thân phận của Ưng Lang Vệ cũng ngồi ở ghế trên.

Tiền Duyên Niên lần lượt giới thiệu cho từng người, khi giới thiệu đến Lý Thanh Sơn, ông nói:

“Đây là anh hùng thiếu niên của Ưng Lang vệ, Lý Thanh Sơn Lý đại nhân!”

Cho dù trong lòng mọi người suy nghĩ như thế, ngoài miệng đều nói mấy câu xã giao như kiểu:

“Kính đã lâu”, “Bội phục.”

“Ngươi tên là Lý Thanh Sơn?”

Một giọng nói bén nhọn vang lên, Lý Thanh Sơn nhìn lại, chỉ thấy một thư sinh đang ngồi dạng chân, tóc rối tung, có vẻ vô cùng buông thả, cũng là Luyện Khí sĩ tầng ba, đang nhìn về phía bên này với ánh mắt không mấy thân thiện.

Lý Thanh Sơn nói:

“Đúng vậy, các hạ là ai?”

“Vị này chính là Công Lương Bạch đến từ thư viện Hàn Phong, được người trong giang hồ gọi là “Cuồng sinh”.”

Tiền Duyên Niên đầu tiên là giới thiệu cho hai người, sau đó mới nhìn Công Lương Bạch hỏi:

“Sao nào, ngươi quen biết Lý đại nhân.”

Trong thế giới mà ở tri huyện cũng đều là Luyện Khí sĩ cường đại này, thư viện cũng không chỉ là nơi dùng để đọc sách, nó cũng như trong Phật giáo đạo quan, tập võ Luyện Khí đều là thứ những lễ nghĩa cần thiết phải có.

Công Lương Bạch cũng không thèm nhìn Tiền Duyên Niên, chỉ nhìn chằm chằm Lý Thanh Sơn nói:

“Ngươi có biết Ngụy Đan Đông không?”

Lý Thanh Sơn nói:

“Không biết.”

Công Lương Bạch nói:

“Hắn lại biết ngươi, nếu ta đoán không sai thì ngươi đến từ thành Khánh Dương đúng không? Mấy tháng trước sư đệ kia của ta cũng từng đến nơi đó, từ nhỏ cơ thể của hắn đã không được tốt, vốn định tìm phương pháp nào đó chữa trị, cuối cùng lại không quay về.

Lý Thanh Sơn đột nhiên nhớ lại, tên thư sinh bệnh tật từng đến cướp linh sâm khi ở thành Khánh Dương, ở trước miếu sơn thần phong tuyết, hắn ta là tên cao thủ nhất lưu đầu tiên chết ở trong tay hắn, mấy tên cao thủ khác đều là người trung niên, chỉ có mình hắn ta là hơn hai mươi tuổi, cho nên ấn tượng sâu sắc hơn một chút.

“Hình như từng gặp qua vài lần!”

Công Lương Bạch theo bản năng đứng dậy:

“Sau đó thì sao?”

Lý Thanh Sơn nói:

“Giết.”

Công Lương Bạch đột nhiên đứng dậy, trừng to mắt chỉ thẳng vào Lý Thanh Sơn, trong khoảng thời gian ngắn không nói nên lời, như không ngờ hắn lại thừa nhận dứt khoát như thế.

Lý Thanh Sơn thong thả uống rượu, lạnh nhạt nói:

“Các ngươi cũng coi như là thư viện, đều đọc sách của thánh hiền, lại dạy dỗ ra một tên cướp bóc giết người cướp của như thế, còn cần phải ta ra tay thanh lý môn hộ giúp các ngươi, mau quay về suy ngẫm lại đi!”

Hắn cũng không ngờ sẽ gặp được kẻ thù ở chỗ này, nghĩ đến nơi này cũng cách thành Khánh Dương không xa, lần này vừa mới rời khỏi núi đã gặp được Tiền Dung Chỉ, tin tức của linh tham cũng dẫn đến các cao thủ ở gần đây. Các Luyện Khí sĩ ở phạm vi mấy trăm dặm quanh đây nói nhiều thì cũng không quá nhiều, kể ra thì cũng chỉ tròng vòng tròn nhỏ hẹp, có người xuất hiện ở thành Cổ Phong cũng không có gì là lạ.

Nhưng mà loại thư sinh làm cướp thế này, giết thì cứ giết, ngươi còn có thể làm gì?

Các khách khứa bàn tán rì tầm:

“Thì ra là còn có mối thù như thế này!”

“Ưng Lang Vệ đúng là kiêu ngạo thật, giết người rồi còn dám nói là thanh lý môn hộ giúp người khác.”

“Đúng vậy, Luyện Khí tầng hai mà còn dám nói với Luyện Khí tầng ba như thế!”

“Nói nhỏ thôi, đừng có rước phiền vào người.”

Tuy rằng hoàn toàn không hiểu đầu đuôi mọi chuyện, nhưng phần lớn người đều theo bản năng đứng về phe thư viện Hàn Phong. Theo lý thuyết thì Nho gia và Pháp gia đều là một trong bách gia, là một bộ phận thế lực của vương triều Đại Hạ, nhưng đối với phần lớn Luyện Khí sĩ mà nói, thư sinh dù sao nhìn cũng thuận mắt hơn bộ khoái nhiều.

Mà Tiền Dung Chỉ và Điêu Phi lại cũng đã có chút quen với thái độ của Lý Thanh Sơn, cái tên này chỉ cần chiếm lý thì luôn ra vẻ chả thèm để ý đến bố con thằng nào, đối mặt với Triệu Lương Thanh, Trác Trí Ba cũng là như thế, huống chi chỉ là một tên thư sinh.

Một cổ chân khí vô hình phá thể mà rõ, làm trường bào của Công Lương Bạch phồng lên, cái bàn dài nặng nề trước mặt hắn bị lật ngửa, vang lên tiếng “lách cách leng keng”.

“Sư đệ kia của ta chỉ cách Tiên Thiên một bước, vốn là không bao lâu là có thể tấn chức lên Luyện Khí tầng hai, tất cả là vì ngươi!”

Lý Thanh Sơn vẫn ngồi yên:

“Vậy cũng may là ta ra tay sớm, hắn chẳng qua chỉ mới là một cao thủ nhất lưu mà đã dám khinh người như thế, nếu tấn chức lên tiên thiên, không phải càng làm quá lên sao.”

Ánh sáng trắng chợt lóe, Công Lương Bạch rút ra trường kiếm đeo bên hông, chỉ vào Lý Thanh Sơn đang ở đằng xa:

“Ngươi khác sợ nghiêm hình phạt nặng của Ưng Lang Vệ các ngươi, đệ tử Nho môn như ta lại không sợ!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương