Đại Thánh Truyện (Bản dịch)
-
Chương 140
Chương 140: Đánh Cướp
Trong một căn phòng bí mật, Tiền Duyên Niên không còn vẻ hào khí như khi ở trước mặt mọi người, hai mắt ông đỏ lên nhìn Tiền Dung Chỉ:
“Tiền Dung Danh đâu?”
Tiền Dung Chỉ vô cùng bi thương nói:
“Dung Danh, Dung Danh bị người ta giết rồi.”
“Cái gì!”
Tiền Duyên Niên nắm chặt vai Tiền Dung Chỉ:
“Là ai, là ai làm? Tại sao ngươi lại không sao?”
Tiền Dung Danh không phải người khác họ được thu dưỡng mà là huyết mạch chân chính của nhà họ Tiền ông, ông cưới vợ nạp thiếp khắp nơi, tìm khắp trong số hàng trăm đám con cháu mới tìm được đời sau đủ tư chất.
Tiền Dung Chỉ nói:
“Là Lý Thanh Sơn, chính là thằng nhóc đi cùng ta ngày hôm nay, hắn hại chết Dung Danh.”
Không ngờ nàng lại bắt đầu kể lại đầu đuôi mọi việc.
Tiền Duyên Niên cũng chỉ có thể tiếp thu sự thật này, hung ác nói:
“Nếu hắn không phải là Ưng Lang Vệ, ta nhất định phải bâm thây hắn thành muôn mảnh.”
Sau đó dùng đôi bàn tay khô gầy vuốt ve gương mặt mềm mại trẻ trung của Tiền Dung Chỉ nói:
“Nhưng may là ngươi vẫn còn.”
Trong ánh mắt lóe lên vẻ dâm tà.
Tiền Dung Chỉ nói:
“Gia gia muốn buông tha họ, nhưng họ lại không muốn buông tha ngươi!”
“Ngươi nói cái gì?”
Tiền Duyên Niên hoảng sợ
“Lần này chúng ta đến đây là vì nhận nhiệm vụ bí mật của Ưng Lang Vệ, đi đến điều tra nhà họ Tiền!”
“Sao lại thế được? Ta đã xây dựng thành Cổ Phong như một cái thùng sắt, lúc cần đưa hối lộ ta cũng chưa từng tiếc rẻ, tại sao Ưng Lang Vệ lại để mắt đến ta!”
Ánh sáng trong mắt Tiền Duyên Niên biến mất, xuất hiện chút hoảng sợ, mấy gia tộc nhỏ như họ sợ Ưng Lang Vệ nhất, một khi bị đám tay sai kia để mắt đến, hậu quả chính là bị liệp ưng vồ mồi, bầy sói phân chia.
Tiền Dung Chỉ nói:
“Vẫn là tên Lý Thanh Sơn kia, hắn cướp túi bách bảo của Dung Danh ca ca, nổi lên lòng tham, lại ghen ghét ta, cho nên mới nói xấu nhà họ Tiền của chúng ta với thống lĩnh Trác.”
Tiền Duyên Niên nói:
“Ngươi không thể bào chữa cho nhà họ Tiền vài câu sao? Cần ngươi còn có tác dụng gì nữa? Thứ đê tiện, không lẽ ngươi muốn phản bội nhà họ Tiền?”
Tiền Dung Chỉ nói:
“Sao lại không bào chữa chứ, nhưng Lý Thanh Sơn rất có địa vị ở phủ thành Thanh Hà, hắn chưa từng tỉ thí cũng đã gia nhập vào Ưng Lang Vệ, Trác Trí Bá cũng không dám đắc tội hắn, cho nên mới ra lệnh chúng ta đi đến đây điều tra. Nhờ có ân lớn của nhà họ Tiền nên Dung Chỉ mới có được vinh quang như ngày hôm nay, không có nhà họ Tiền, không có gia gia thì cũng không có Dung Chỉ của hiện tại, làm sao có thể phản bội nhà họ Tiền được?”
Nàng nói một lúc lại rưng rưng muốn khóc, như rất muốn dùng cái chết để chứng minh suy nghĩ.
Tiền Duyên Niên nhớ lại trước đây nàng luôn nghe lời, sắc mặt hơi dịu đi:
“Vậy bây giờ làm sao đây? Nếu không cho hắn chút hối lộ, nếu không được nữa thì ngươi hi sinh vì nhà họ Tiền một chút đi.”
Tiền Dung Chỉ nói:
“Gia gia, hắn là con sói đói ăn thịt không nhả xương, nếu có thể nuốt trọn nhà họ Tiền thì cần gì phải đi gặm một khúc xương chứ? Nếu ngươi không tin thì cứ để ý kỹ phản ứng của họ là được.”
Tiền Duyên Niên nói:
“Vậy phải làm sao đây? Nếu không phải nghe lời ngươi nói, cho các ngươi đi làm Ưng Lang Vệ thì làm sao có thể dẫn đến mối họa này chứ?”
Tiền Dung Chỉ lộ ra vẻ tàn nhẫn:
“Nhất định không thể làm cho họ, đặc biệt là tên Lý Thanh Sơn kia còn sống ra khỏi thành Cổ Phong.”
Tiền Duyên Niên nói:
“Ngươi bảo ta đi giết Ưng Lang Vệ!?”
“Nếu không tiêu diệt Lý Thanh Sơn thì nhà họ Tiền vĩnh viễn đều không được yên bình, ta sẽ vu oan cái chết của họ đến chuyện khác, gia gia, tất cả đều là vì nhà họ Tiền.”
Một lúc lâu sau, Tiền Dung Chỉ đi ra cửa phòng bí mật, ánh mặt trời chói chang dừng như xua tan mọi u ám trong lòng nàng, đi ra sâm, một người đàn ông trung niên che trước mặt nàng.
“Đại ca!”
Tiền Dung Chỉ cung kính hành lễ.
Đàn ông trung niên sờ soạng gương mặt nàng, Tiền Dung Chỉ nghiêng đầu né tránh:
“Đại ca, đừng làm như thế!”
Ông già này là cháu trưởng của Tiền Duyên Niên, tên là Tiền Hưng Vĩ, tuy rằng không có tư chất Luyện Khí, nhưng cũng tu luyện ra nội công, là đại quản sự của toàn bộ nhà họ Tiền.
Tiền Hưng Vĩ tức giận, nắm cằm Tiền Dung Chỉ:
“Bớt giả vờ giả vịt với ta đi, đừng tưởng rằng làm Ưng Lang Vệ là có thể vểnh đuôi lên trời, chỉ cần ngươi vẫn còn là người nhà họ Tiền thì đều phải nghe ta, đừng quên những ân nghĩa nhà họ Tiền đã cho ngươi.”
Tiền Dung Chỉ nói:
“Vâng đại ca, Dung Chỉ không dám.”
Đột nhiên có mấy người hầu từ đằng xa đi đến, lúc này Tiền Hưng Vĩ mới buông nàng ra, ra lệnh nói:
“Tối nay đi đến phòng của ta.”
Nhìn Tiền Dung Chỉ đi xa, phun nước bọt nói:
“Luyện Khí sĩ thì sao chứ!”
Hắn không nhìn thấy nụ cười âm u trên mặt Tiền Dung Chỉ.
Tất cả mọi người đều phải trả giá đắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook