Đại Ca Và Giám Đốc [taekook]
-
C27: 26,
Kim Taehyung thở phào, căn nhà trở về cái vẻ yên tĩnh vốn có. Chỉ duy Jungkook là vẫn ngồi thẫn thờ ở trên ghế sofa. Cậu đang suy nghĩ gì đó, mà chăm chú đến nổi không nghe hắn gọi tên luôn rồi.
Jungkook còn bận bịu với vài việc, cậu lo rằng nếu như cả hai còn tiến triển thêm một bước thì chắc chắn mẹ Kim Taehyung sẽ hỏi về gia đình cậu. Nhưng cứ vậy thì hoàn cảnh của Jeon Jungkook sẽ bị mọi người biết.
"Anh, cục cưng đang nghĩ cái gì thế?" Kim Taehyung đi từ phòng bếp ra, trên tay mang theo đồ ăn còn nóng. Biết người này thích ăn cháo cà rốt, hắn cũng bắt đầu gọi người nấu nhiều hơn. Jungkook gầy ốm, bụng to nhưng cơ thể thì vẫn không khác trước tẹo nào.
"Hay là cậu đừng quan tâm tôi nữa... nếu như để mẹ cậu biết tôi là loại người gì, thì sẽ nhục nhã lắm." Jungkook thở dài, trên mái tóc mềm như thể đã mọc lên hai cái tai thỏ đang cụp xuống. Buồn bã vô cùng.
"Anh cứ lo xa, em giàu như vậy không lẽ cứ để anh vì hoàn cảnh mà bị làm nhục hửm? Em cho anh giữ tiền, được không?" Kim Taehyung ngồi xuống bên cạnh, hắn xoa xoa cái gáy trắng ngần. Ánh mắt hướng đến đôi môi hồng nhuận, chúm chím đầy đáng yêu.
"Được không? Như thế... làm như thế, kì cục lắm." Jeon Jungkook cúi đầu, lén nhìn hắn. Sau đó có cảm giác yên tâm hơn, đại ca chạm nhẹ vào mu bàn tay hắn. Rồi sau đó lại vuốt vuốt hai cái, cậu cũng thích được sờ vào tay hắn. Vì nhìn những đường dây điện trải từ mu bàn tay đến cánh tay, trông nam tính vô cùng.
Buổi sáng của Jeon Jungkook xong xuôi khi cậu no bụng với một bát cháo thịt có cà rốt và ly sữa vẫn còn âm ấm. Giám đốc hôn lên chóp mũi cậu, hắn không muốn chồng lớn ở nhà một mình. Lại nói nếu chưa ai biết hắn có người yêu, thì Kim Taehyung sẽ làm cho mọi người biết.
Jungkook mặc một cái áo bầu màu xám dài qua mông, quần ống xuông thoải mái. Kim Taehyung chăm cậu, hắn mua quần áo để sẵn trong tủ. Đồ ăn vặt hay sữa đều chuẩn bị kĩ càng, bây giờ ra ngoài hắn chỉ việc bỏ vào balo bé xíu cho cậu.
Chẳng hiểu giám đốc tìm đâu ra loại balo hình thù trẻ con thế này, nhưng Jungkook trông thấy hắn mang trên lưng lại cảm giác rất đáng yêu.
Cậu ngồi xe của hắn, trên tay vẫn cầm một gói bánh. Khoai tây giòn tan, có vị rong biển, nhai ở trong miệng còn có vị bùi bùi và béo. Người ta nói bầu bí thì ăn luôn miệng, Jungkook chắc chắn chính là người ở trong lời nói đó. Cậu ăn rất khỏe, không hề biết chán. Nhưng đa số đều là ăn vặt, sau này khi đại ca sống với hắn. Chuyện ăn uống sẽ bị Kim Taehyung quản lý chặt chẽ. Hoặc là nếu như Jungkook tròn xoe mắt đáng yêu, hắn cũng sẽ mủi lòng nhắm mắt lấy cho cậu.
Xe đỗ vào bãi, Jungkook loay hoay với dây an toàn vì bụng bầu khiến cậu khó nghiêng người. Đại ca thấy hắn xuống xe mà bản thân cũng tủi, cậu vội vã kéo dây an toàn để đuổi kịp hắn. Nhưng điều khiến đại ca bất ngờ nhất ấy là giám đốc vừa hay mở cửa, hắn híp mắt nhoẻn miệng. Tay với tới dây an toàn gỡ ra giúp cậu, sau đó mới nói. "Anh không cần gấp, cái gì không làm được thì em làm giúp anh."
"Thật... thật ngại quá." Jungkook nhìn đến mê muội, cậu đỏ bừng mặt. Tay vội ôm gò má, dẫu chỉ là hành động bình thường nhưng đối với Kim Taehyung thì thật sự rất đáng yêu.
"Cục cưng, đi lên phòng em đi. Ở đó có một cái giường rất lớn, còn rất êm." Giám đốc nhìn đồng hồ, hắn nắm tay Jungkook. Bước chân nện xuống nền đất cũng chậm lại, vừa đi sẽ vừa ngó nghiêng xem bầu bí bên cạnh có đang bắt kịp hay không.
Lần đầu tiên Jungkook đến đây là trong tình trạng say khướt, chẳng nghĩ đến chuyện bây giờ tỉnh táo lại cảm thấy nơi này rất lớn. Jungkook cố gắng quan sát, nhưng cũng lo lắng vì bắt gặp ánh mặt của nhân viên. Đại ca rụt cổ, mắt hướng về một phía, bước chân cố gắng đi nhanh hơn.
Kim Taehyung nhìn qua biết cậu sợ rồi, giám đốc vuốt ve bàn tay xinh xắn, hắn nhắc nhỡ Jungkook "chậm thôi" rồi mới ấn nút thang máy. "Cục cưng, anh đừng căng thẳng... có em ở đây còn gì?"
"Nhưng mà, xăm ở trên tay tôi... nhìn, nhìn sẽ rất kì cục. Nên đứng bên cậu, sẽ không đẹp đôi." Jungkook giấu đi cánh tay chằng chịt hình xăm, cậu đã vì một phút lầm lỡ. Dẫu vậy hiện tại ai cũng đều chú ý thì bản thân lại không còn muốn nữa.
Đúng là suy nghĩ đầu của thời non trẻ, khiến Jeon Jungkook phải hối hận rất nhiều thứ.
"Cục cưng! Trong phòng em có một cái giường, cạnh đó là tủ lạnh. Mở ra sẽ thấy có đồ ăn, em có chuẩn bị trái cây... nếu anh đói thì cứ ăn nhé! Còn cả trong nhà vệ sinh, em có chuẩn bị khăn tắm và khăn lau mặt. Em phải đi họp, nếu về sớm sẽ giúp anh làm vài thứ." Kim Taehyung vừa lấy giấy tờ, hắn dặn dò Jungkook. Trong khi cậu vừa ngồi xuống giường, mông còn chưa kịp ấm thì giám đốc trẻ đã nói ra một câu dài.
Đại ca gật gật đầu, Jungkook cởi giày nhưng đôi vớ trắng xinh vẫn còn trên bàn chân. Cậu híp mắt cười với Kim Taehyung đang đứng ở cửa. "Cậu đi đi, tôi biết rồi mà."
Jeon Jungkook nằm xuống nệm mềm, cậu thích nhất là khi hắn để ý đến mình. Cảm giác như bản thân không hề cô đơn, cũng chẳng cần la hét hay khóc lóc để tìm sự chú ý. Kim Taehyung tự quan sát cậu như thói quen, sẽ cho cậu nhiều sự lựa chọn. Ít nhất hắn biết cách yêu thương Jungkook, bảo bọc cậu như kiểu giám đốc trẻ đang yêu thương một em bé.
"Kim Taehyung... em ấy, em ấy đáng yêu. Mình thích em ấy!"
___
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook