Kim Taehyung thách hôn phu gọi mẹ đến, Lee Sarang lại làm thật. Sáng sớm tinh mơ, mọi mặt báo đều đưa thông tin về giám đốc Kim. Trái lại không ít người soi kĩ vào cánh tay toàn hình xăm của Jeon Jungkook. Cậu ngồi trên giường, cắn răng nghe điện thoại của Jiwon. Jungkook sử dụng điện thoại không tốt, mọi việc đều là nhờ Khuyên Mày mới hiểu được. Bấy giờ nhìn hết một loạt bài báo đều có hình của mình, Jungkook sợ đến toát mồ hôi.



Trong khi Kim Taehyung từ sớm đã xuống nhà, dặn dò Jungkook muốn làm gì cũng được, không cần lo chuyện gì cả vì căn bản có hắn ở đây rồi. Ấy vậy nhưng đại ca sợ xanh cả mặt thì làm sao dám theo ý hắn. Nghe tin mẹ Kim Taehyung vừa đến, Jungkook đã thành thật trốn ở trong phòng.



"Con làm trái ý mẹ? Lén đem người mang thai về nhà, con từ khi nào quá quắt như vậy?" Chuyện yêu đương chắc chắn bà sẽ chẳng cấm cản, thế nhưng Kim Taehyung ấy vậy mà lại nuôi một người mang thai, còn chẳng hề có liên quan gì đến hắn. Bà đã nghe kể hết rồi, chính người kia mới là nguồn cơn của sự việc.




"Con không có lén, con không phải con nít lên ba... chuyện con làm con phải tự chịu. Anh ấy mang thai con của con, trách nhiệm cũng là của con!" Kim Taehyung chắc chắn nói, nhưng chẳng may mẹ hắn lại nheo mắt vươn tay ném vào má hắn một cái tát.




"Con nói hay lắm? Con lăng nhăng với người khác khi hôn phu của con còn ở trong nhà. Báo chí ầm ĩ như vậy, con còn muốn nói cái gì nữa?"



Kim Taehyung nhún vai, hắn không có làm sai. Căn bản từ lúc còn nhỏ cho đến lớn đều sống theo sự sắp đặt của cha mẹ, Taehyung muốn học tập ở môi trường thoải mái, muốn làm một công việc bình thường. Càng không muốn biến bản thân thành thể loại chỉ biết vùi mặt vào công việc. Đương nhiên, ba mẹ đã đặt Kim Taehyung ngồi ở chỗ nào. Hiện tại hắn đều theo đó mà làm, Taehyung nói hắn yêu công việc. Mang ơn toàn bộ những gì ba mẹ đã làm cho hắn m, thế nhưng lại vì thế mà chôn vùi ước mơ của riêng mình. Rồi cũng sẽ có một ngày, Kim Taehyung vì một cái gì đó mà thoát ra khỏi cái kén nọ. Và hôm nay là ngày đó.



"Trước khi mẹ sắp xếp cậu ta cho con thì con đã quen anh ấy rồi, con thích anh ấy. Nếu không vì bản thân con thì anh ấy cũng không to bụng như bây giờ. Làm ơn đi, tất cả đều sẽ theo ý mẹ... chỉ duy nhất chuyện yêu đương làm ơn để tự con quyết định." Kim Taehyung không nhìn thẳng vào mắt bà, chỉ vì hắn chưa từng từ chối ba mẹ. Tất cả những yêu cầu của bọn họ, Taehyung đều thực hiện rất tốt.




Nhưng Jeon Jungkook đối với hắn hoá ra cứ như báu vật, muốn cậu có thể thoải mái nương tựa vào mình. Muốn Jungkook được hắn bao bọc mà chẳng cần phải lo ngại, càng muốn có thể trao cho cậu những thứ mà đại ca đáng nhẽ phải sở hữu.




"Còn em thì sao? Em cũng thích anh..." Lee Sarang mím môi, nó ôm mặt. Biết bản thân hoá ra là người đến sau nhưng nó cũng ao ước được có tình yêu của Kim Taehyung, hắn tài giỏi, hắn hoàn hảo đến cái nổi mà ai nhìn vào cũng muốn tranh giành. Hoá ra lại khó với tới, dẫu rằng chính Sarang cũng là người kể sai sự thật. Chỉ mong muốn mẹ hắn đứng về phía mình để hoàn toàn có được Taehyung, nhưng chẳng may lại vấp sai lầm.




"Tôi không thích cậu, đồ dối trá! Anh ấy không hề giành tôi từ tay cậu, mà là tôi tự tìm đến anh ấy để vĩnh viễn mong muốn cậu tránh xa tôi ra vì tôi là của anh ấy!" Kim Taehyung lia ánh mắt không mấy hoà đồng nhìn người bên cạnh, dẫu Lee Sarang có đang khóc nức nở cũng chẳng hề có cảm giác là hắn làm sai.





"Em sẽ đi."


Nó đứng phắt dậy, viền mắt đỏ bừng. Riêng bà Kim cũng chỉ để ý bóng người đang lấp ló trốn tránh ở chỗ cầu thang, Jungkook ôm bụng. Cậu mím môi, vẫn đang quan sát chuyện xấu mà mình gây ra. Jungkook chứng kiến Kim Taehyung bị tát một cái như vậy, lòng cậu cũng xót xa vô cùng.


"Cậu ra đây." Bà Kim lên tiếng, Jeon Jungkook đứng ở chỗ cầu thang vẫn chưa hiểu được là bà đang nói mình. Đợi đến khi nhìn thấy Kim Taehyung quay mặt lại nhìn, đại ca mới biết là cậu bị phát hiện.



"Vâng... con, con chào bác." Jungkook không dám ngồi, cậu không có ý muốn khoe bụng to tròn. Nhưng lại chẳng mong muốn người kia nhìn thấy đống hình xăm chằng chịt trên cánh tay cậu. Đại ca căng thẳng đến nổi mặt mày ngốc nghếch, bảo gì cũng phải tiếng thứ hai mới chịu làm.



"Tôi biết cậu có hình xăm, vậy... cậu đang làm nghề gì?" Đối với loại câu hỏi này mà nói thì Jungkook vĩnh viễn khó có thể trả lời, đại ca không có công việc đàng hoàng. Thứ mà cậu ngày ngày làm việc chính là loại mà chắc chắn một khi nói ra cũng khiến người đối diện trở thành khinh thường.





"Con, con... nghề- ừm..."



"Anh ấy làm nghề giữ tiền cho con, mẹ đừng tra hỏi như tội phạm nữa. Chuyện gì báo chí cũng đăng hết rồi." Kim Taehyung đặt tay ở sau tấm lưng cậu, hắn vuốt ve như đang trấn an. Jungkook đối với người thường thoải mái nói rằng cậu đòi nợ thuê, cậu có đàn em đánh người, cậu sống trong một khu ổ chuột hay đại loại kiểu nghèo khổ nhưng làm giang hồ.



Hoàn toàn có thể, nhưng Jungkook đối với chuyện tình yêu. Ngượng nghịu nhất ấy chính là gặp mặt ba mẹ của đối phương, vì cậu chẳng có gia đình đàng hoàng, lại càng không phải người có học thức đầy đủ. Jungkook chỉ là một người bình thường, cậu đối với Kim Taehyung trông giống như ôm được đùi lớn, vòi vĩnh tiền của hắn hơn.



___

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương