Jeon Jungkook còn đang tò mò với kệ sách đầy ắp kia, cậu cầm lấy một cuốn sau đó chú tâm đọc. Đều là về kinh tế, đối với người có đam mê hội họa như cậu căn bản không dám hiểu. Jungkook có thể vẽ ra những bức tranh mang theo cảm xúc của mình, có thể miêu tả biểu cảm của nhân vật mà cậu muốn. Nhưng chắc chắn những thứ đó, ba mẹ cậu sẽ không công nhận. Đối với họ, những đứa con có khiếu kinh doanh, có khả năng kiếm tiền giỏi mới đáng tự hào. Còn như cậu, Jungkook vừa chợ búa, lại vừa là đứa con được sinh ra từ lần ly dị của bọn họ.



Càng nghĩ Jungkook càng cảm thấy bản thân đáng buồn, cậu gấp sách. Mở tủ lạnh be bé ở bên giường, đại ca đã bớt bất ngờ hơn trước. Vì cậu đã hiểu được người kia chu đáo đến mức nào, Kim Taehyung muốn vỗ béo cậu, càng muốn hai đứa trẻ trong bụng được khỏe mạnh. Đại ca phì cười, với tay lấy một trái quýt.



Mùi vỏ quýt thơm nồng đặc trưng, khi đã ăn xong cũng sẽ bám lại trên bàn tay chút gì đó mùi nồng nàn của vỏ quýt. Jungkook nhai nhai từng múi, trong khoang miệng ngọt ngào, man mát hương vị ngon lành. Jungkook sớm đã quên béng đi chuyện về lại vùng quê nhỏ, Khuyên Mày kia giấu cho cậu được một hôm, thì không chắc sẽ còn giấu được ngày thứ hai.





Nó bấy giờ đã đuối lý, chỉ biết gãi cổ nhìn Jiwon. "Thì... thì đại ca á!"




"Đại ca như thế nào?" Đầu Đinh ngồi bên cạnh nghe hết chuyện nó giấu Jiwon dụ lấy tiền của giám đốc trẻ để bán đứng đại ca, giờ đây cũng chỉ khoanh tay ép Khuyên Mày khai cho bằng được.



"Anh từ từ, để người ta nhớ... nhớ thì mới kể được." Khuyên Mày hoa mắt, đầu choáng váng. Nó run tay, nhưng vẫn cố khoanh lại. Khuôn mặt hướng trước Jiwon, nhưng mắt thì gắng đảo qua nơi khác.



"Thì... lúc đó đi khám thai, em đang nói chuyện với bác sĩ. Rồi lúc quay lại, thằng quỷ nhỏ... hình như vác đại ca đi rồi. Em đi tìm, nhưng mà không có nhìn thấy!"



"Có thật không?" Trước ánh mắt dò xét của Không Lông Mày, Khuyên Mày nó nuốt nước bọt. Trong tâm thầm niệm, đầu gật lia lịa. Dẫu sao nó cũng biết Jeon Jungkook sẽ được hạnh phúc nếu ở cạnh người kia, bởi thế nên đã giúp thì nó phải giúp cho trót.



Jiwon nghe thế đương nhiên không tin, ngày đó Jeon Jungkook biết tin mang thai cậu suy sụp biết bao. Ăn thì vẫn cố, sau lưng lúc chẳng có ai sẽ âm thầm buồn bã. Cái gì cũng chịu một mình, nên cứ để như vậy Không Lông Mày tất nhiên chẳng cam lòng.



Ngay hôm ấy, nó thật sự bắt xe lên thành phố. Còn Jeon Jungkook vẫn ngốc nghếch cùng giám đốc trẻ ở phòng làm việc, bấy giờ Kim Taehyung đang ngồi ở trên ghế giám đốc. Trong khi bầu thì đã chễm chệ ở trên đùi hắn, bụng lơn lớn cọ vào tay trái của Taehyung.



"Anh sao thế? Ban nãy ăn cơm rồi, bây giờ lại muốn ăn gì hửm? Taehyung kê cằm trên vai cậu, hắn vẫn đang xem tài liệu trên máy tính. Nhưng tay trái thì làm việc rất hiệu quả, xoa xoa, nắn nắn người ta sắp nhũn ra rồi.




Jungkook vốn không phải kiểu sẽ nói nhiều những lúc không cần thiết, biết hắn đang làm việc thì cư nhiên nghiêm túc ngồi một góc trên giường, tò mò chăn gối, nhìn đây ngó kia. Chờ Kim Taehyung ngoắt tay, mới ngoan ngoãn ngồi vào lòng hắn. Hiện tại có hơi mệt, Jeon Jungkook có em bé. Giờ giấc sinh hoạt hiện tại báo rằng cậu cần được ngủ trưa.




"Tôi, tôi muốn ngủ... mắt tôi mỏi rồi." Jungkook rướn người muốn ngồi dậy, cậu có cảm giác rằng bản thân đã ngồi trên chân hắn đến ấm mông luôn rồi. Đại ca không đứng được bao lâu đã trở về vị trí cũ, cậu không nói được gì hết. Chỉ biết âm thầm nhắm mắt khi Kim Taehyung hôn nhẹ lên vành tai.



"Anh thoải mái dựa em đi, đợi em lưu nó lại sau đó sẽ ôm anh về giường nhé? Hay thôi, bây giờ chúng ta đi luôn nhé. Em thật nhỉ?... Sao lại bắt bầu phải đợi chờ chứ!" Kim Taehyung chắc chắn làm văn kiện chưa xong nhưng hắn có thể dừng lại một chút để nhường khoảng thời gian này cho người ta. Hắn không phải kiểu người vô cảm, dẫu có thể cộc cằn nhưng nếu là mối quan hệ nghiêm túc thì tuyệt đối sẽ chăm sóc hết mực.




"Cậu... không cần bế như thế đâu, tôi... tăng kí ừm- nặng lắm đấy!" Jungkook miệng từ chối nhưng tay buộc phải ôm vì sợ ngã. Lúc lưng chạm giường, đôi mắt đại ca nhìn thấy giám đốc kéo chăn phủ lên người cậu. Hắn cũng nằm xuống bên cạnh, dường như có ý muốn cầm điện thoại bấm một chốc thế nhưng lại không làm vì Jungkook bên cạnh cần được ngủ.





"Tôi ngủ nhé?"


"Anh ngủ đi, một lát em thức sẽ gọi anh." Kim Taehyung thấy cậu ôm chăn xoay người, đối lưng về phía hắn. Lúc này hắn mới nhìn rõ cái gáy của Jungkook, có hơi thẹn thùng ửng lên. Có vẻ là đang ngại, nhưng ôm từ phía sau thế này giám đốc còn có thể cảm nhận được em bé trong bụng cậu.




Khi cả hai đã say giấc, tiếng chuông điện thoại của Jungkook mới reo lên. Mà đại ca lại chẳng phải "con mọt" điện thoại, cậu không quan tâm hết pin như thế nào. Giờ đây mọi cuộc gọi đều chẳng được phản hồi chỉ vì điện thoại Jeon Jungkook "ngủm" mất rồi.



___

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương