Dạ Vô Cương (Bản Dịch)
-
Chapter 9: Cướp đường
Hắn không do dự, cầm lấy túi da thú và lao săn, nhanh chóng lao ra khỏi rừng, đến bãi tuyết trống trải.
Hắn không muốn ở lại trong môi trường tối tăm, sợ bị tập kích, hắn nghi ngờ đó là một sinh vật biến dị khó đối phó.
Trong rừng truyền đến tiếng động không nhỏ, có tiếng tuyết bị trùng kích dữ dội, rõ ràng sinh vật đó hung hăng đuổi theo.
Tần Minh không chút do dự kéo cung, có những mũi tên sắt cắm phịch vào thân cây rất to, làm rung chuyển cả cây khiến tuyết trên cây rơi xuống như thác tuyết trong khoảnh khắc.
Sinh vật đó bị đẩy lui một lần nữa, thu lại tiếng động ở trong rừng.
Nếu là mãnh thú bình thường thì hoặc là bị dọa lui, hoặc là vì bị thương mà kích thích tính hung bạo lao tới, còn sinh vật biến dị này lại ẩn núp trong bóng tối, vẫn đang chờ đợi và tìm kiếm cơ hội.
Tần Minh cầm cung tên hướng về phía rừng rậm, đối đầu với sinh vật nguy hiểm đó.
Tuyết trên mặt đất cuộn lên, một bóng đen rất lớn ẩn hiện trong rừng nhiều lần, đôi mắt đỏ ngầu rất lạnh lẽo, trong màn đêm càng có cảm giác áp bức.
Tuy nhiên, cuối cùng nó vẫn bị những mũi tên có lực đạo kinh người của Tần Minh chặn lại, phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp không cam lòng, rồi biến mất trong rừng rậm.
Sắc mặt Tần Minh ngưng trọng, mặc dù trong rừng tối tăm nhưng hắn vẫn nhìn ra, đó là một bóng người có thể đứng thẳng rồi chạy, không biết là sinh vật biến dị nào.
Hắn từ từ lùi lại, bốn phía không có động tĩnh gì nhưng hắn vẫn không hề lơ là cảnh giác.
Cho đến khi cách hỏa tuyền đầu thôn chưa đầy một dặm, hắn vẫn còn cảnh giác.
Bởi vì người đi trước đã có bài học xương máu, từng có thôn dân đã đến gần cửa thôn, lúc lơ là thì bị sinh vật lạ theo dõi trong bóng tối xông ra giết chết, rồi lặng lẽ kéo đi.
Bên ngoài thôn Song Thụ, ba thanh niên bị lạnh đến phát run, đang dậm chân và xoa tay, thở ra những luồng hơi trắng, trên lông mày toàn là băng giá.
Họ canh giữ trên con đường tuyết mà Tần Minh đã đi vào vùng đất đen tối, vừa đi vừa nhỏ giọng nói chuyện.
"Trời lạnh thế này, canh giữ ở đây thật là khổ sở, nếu không được thì chúng ta cứ rút lui đi, ta thấy tám phần là hắn sẽ chết ở dã ngoại, căn bản không mang được con mồi về đâu."
"Có cái gì mà vội, lỡ hắn may mắn như lão Lý, nhặt được con thú chết cóng ở khu vực bên ngoài rừng thì sao?"
Ba người này ngày thường chỉ biết ăn chơi lêu lổng, không chịu làm ăn, không dám vào vùng nguy hiểm trong rừng, ở trong thôn thì lại khá ngang ngược, thích ăn bám.
Họ biết Tần Minh ra thôn đi săn nên động lòng tham, muốn đợi ở đây để cướp đường.
"Tần Minh tên tiểu tử đó thân thủ nhanh nhẹn, sức lực rất lớn, chúng ta đừng để thất bại ở đây, bị hắn đánh ngược lại."
"Sợ gì, hắn mới khỏi bệnh nặng, thân thể chắc chắn rất yếu, lát nữa trùm túi da thú lên đầu hắn, lúc ra tay chú ý chừng mực, đừng có đánh chết thật."
Miệng thì nói muốn làm chuyện xấu nhưng bọn họ cũng không có gan giết người, chỉ muốn ra tay sau lưng, âm thầm cướp lấy con mồi mà Tần Minh mang về.
Trên đường đi Tần Minh vẫn luôn đề phòng, căng thẳng thần kinh, ánh mắt hắn sắc bén, cách một đoạn đã nhìn thấy ba bóng đen.
Hắn lập tức ngồi xổm xuống, tuyết trên mặt đất vốn đã gần tới vai hắn, lúc này hắn hoàn toàn biến mất.
Hắn men theo con đường tuyết đã đi trước đó, lặng lẽ đi tới, cuối cùng nhận ra bóng đen phía trước là ba tên lưu manh trong thôn.
Tần Minh dừng lại ở một vị trí thích hợp, có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của ba người.
Một lát sau, sắc mặt hắn có chút khó coi, ba tên này lại muốn đánh lén hắn ở đây, cướp con mồi của hắn?
Mặc dù hắn không đi săn gấu, chỉ đào một tổ sóc, truyền ra ngoài cũng không phải là chuyện "vinh quang" gì nhưng hắn đã thực sự trải qua hai lần nguy cơ sống chết, lần lượt bị kền kền mặt người và sinh vật biến dị không rõ tấn công, chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ chết, dám cướp thức ăn mà hắn liều mạng đổi lấy, loại cướp đường này không thể tha thứ.
Ba người Hồ Dũng, Mã Dương và Vương Hữu Bình bị lạnh run cầm cập, cùng nhau đào một cái hang tuyết có thể che chắn gió lạnh, cũng coi như là mai phục trước, ngồi trong đó chờ người.
Bọn họ cho rằng Tần Minh sẽ mạo hiểm đi sâu vào rừng săn bắn, đã tính sai thời gian hắn quay về, nếu không thì vừa rồi cũng sẽ không vô tư nói chuyện.
"Cẩn thận một chút, lát nữa đừng lên tiếng." Mã Dương nói.
Hồ Dũng gật đầu, nói: "Lúc ra tay từ phía sau hắn phải nhanh, chuẩn, tàn nhẫn, động tác nhanh nhẹn chút!"
Vương Hữu Bình phàn nàn: "Hy vọng hắn có thể mang theo con mồi sống sót trở về, xuất hiện sớm một chút đi, nhanh chóng thưởng cho hắn mấy gậy sắt, ta sắp đông cứng rồi."
Bỗng nhiên, hang tuyết nơi bọn họ ẩn núp sụp đổ ầm ầm, trong nháy mắt chôn vùi ba người vào bên trong, không kịp trở tay, mũi miệng bọn họ toàn là tuyết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook