Dạ Vô Cương (Bản Dịch)
Chapter 42: Diệt địch

Con tuyết hầu bị một nhát dao chém làm đôi, cảnh tượng này khiến Thiệu Thừa Phong và Phùng Dịch An kinh hãi đến phát lạnh, không tự chủ được lùi lại, một lần nữa nghi ngờ, tổ trưởng có thật sự có thể đối phó với hắn không?

Phó Ân Đào hơi đổi sắc mặt nhưng thế công không hề bị ảnh hưởng chút nào, lợi dụng sơ hở khi Tần Minh nghiêng người tránh tuyết hầu, thanh đao sáng loáng chém tan gió tuyết, chém ngang về phía trước, lực lượng vô cùng to lớn.

Tần Minh như đã đoán trước, tay trái giơ giáo đỡ sau lưng, lấy tư thế lưng đối giáo, quay lưng về phía hắn, rồi nhảy lên, mượn lực từ nhát chém dữ dội của Phó Ân Đào vào cán giáo sắt, tăng tốc lao về phía trước.

Người thường không dám làm như vậy, bởi vì dù không bị chém chết ngay tại chỗ, cũng sẽ bị lực đạo mạnh mẽ đó làm bị thương, thậm chí là ho ra máu.

Tần Minh không sao, thân hình nhảy vọt đến trước mục tiêu.

Tên tuần sơn giả tráng kiện kia dựng tóc gáy, đối phương đang nhắm vào hắn, hung dữ như dã thú trên núi, sau khi đáp xuống, ánh đao sáng loáng trực tiếp chém tới.

Hắn lập tức vung đao phản công tại đây, muốn đấu đao với đối phương nhưng trong nháy mắt hắn cảm thấy sắp không cầm nổi cán đao, lực đạo của đối phương quá lớn.

Hai lần va chạm ngắn ngủi và gấp gáp, phần thịt mềm giữa năm ngón tay của hắn bị chấn nứt, máu chảy dài, nhuộm đỏ cán đao, đã không còn sức cầm đao.

Phụt!

Dưới ánh sáng của hỏa tuyền, một luồng đao quang sáng chói lóe lên, đầu của hắn bị chém bay đi, cơ thể ầm một tiếng ngã xuống đất.

Tần Minh đột ngột quay người, hắn dùng giáo sắt đỡ trường đao của Phó Ân Đào, lại sát khí đằng đằng nhìn về phía Phùng Dịch An và Thiệu Thừa Phong.

Hai người phía sau hoảng sợ trong lòng, ngày thường bọn họ cũng là những kẻ tàn nhẫn, tâm tính như lang như hổ, âm hiểm độc ác có thủ đoạn nhưng thiếu niên trước mắt này quá hung tàn, không nói một lời đã giết người, khiến bọn họ rùng mình.

Trong lòng Phó Ân Đào cũng xuất hiện bóng ma, thiếu niên tái sinh lần thứ hai này mang lại cho hắn áp lực rất lớn, mỗi một nhát giáo, mỗi một nhát dao đều khiến hắn tê liệt cánh tay.

Lúc này hắn rất muốn bỏ đi, trốn vào sâu trong rừng núi đen kịt nhưng lại sợ rằng sau trận khiếp chiến sẽ để lộ lưng về phía đối phương, phải chịu thủ đoạn liên hoàn giết chóc chí mạng.

Tần Minh lên tiếng: "Trên núi có tổng cộng bảy cái đầu phải chém, hiện tại đã chém được bốn cái, chỉ còn lại ba ngươi các ngươi."

Phó Ân Đào sửng sốt, sau đó sắc mặt trở nên u ám, thiếu niên này gộp chung kim ngao, tuyết hầu và năm người bọn họ lại để tính, xem bọn họ ngang hàng với hai con súc sinh?

Thiệu Thừa Phong và Phùng Dịch An đều nắm chặt giáo sắt và trường đao, nếu như ngày thường có người dám hạ thấp bọn họ như vậy thì quả thực là không biết chữ chết viết như thế nào.

Tần Minh chính là muốn khơi dậy lửa giận của bọn họ, bởi vì hắn cảm thấy ba người đã khiếp chiến, có lẽ có ý định bỏ trốn, hắn sợ đuổi không kịp Phó Ân Đào đã tái sinh lần thứ hai.

Quả nhiên, bóng ma vừa mới xuất hiện trong lòng Phó Ân Đào đã bị kích thích tan biến, ở vùng đất này ngay cả những tổ trưởng lão luyện của tuần sơn tổ cũng không dám nhục mạ hắn như vậy.

Phó Ân Đào tích lũy đã nhiều năm, có hy vọng tiến lên một tầng cao hơn, đã sắp chạm tới ngưỡng cửa.

"Hắn là Tần Minh ở thôn Song Thụ đó sao?" Phó Ân Đào hỏi hai người phía sau.

Trước đó khi bọn họ bàn luận về rừng Huyết Trúc, Phùng Dịch An và Thiệu Thừa Phong đều từng nhắc đến Tần Minh, muốn lợi dụng thiếu niên có gốc rễ hoàng kim này đi dò đường, tiện thể trừ khử.

"Là hắn." Phùng Dịch An râu quai nón gật đầu.

Phó Ân Đào gật đầu rồi lạnh lùng lên tiếng: "Được, sau này sẽ huyết tẩy thôn Song Thụ, già trẻ nam nữ không chừa một ai, giai đoạn đặc biệt, sau khi hành động quét núi bắt đầu, trong rừng sâu tình cờ xuất hiện một "danh thú" vượt ngoài dự kiến tàn sát cả thôn cũng là chuyện bình thường."

Nụ cười hắn lộ ra rất lạnh lẽo, như mang theo mùi máu tanh, đồng thời từ từ giơ trường đao lên.

Tần Minh không hề bị kích động, hắn chính là muốn khơi dậy cảm xúc kích động của đối phương, như vậy trong thời gian ngắn sẽ không mất đi dũng khí chiến đấu mà bỏ chạy.

Hắn lại thêm dầu vào lửa, nói: "Lời ta vừa nói với các ngươi không đúng sao? Thành Xích Hà bên kia phát cho các ngươi bổng lộc hậu hĩnh, thôn dân cũng kính trọng các ngươi, thà rằng hỏa điền giảm sản cũng phải giúp tuần sơn tổ trồng Hắc Nguyệt. Các ngươi lại làm thế nào? Tát ao bắt cá, bóc lột thậm tệ, chỉ hận không thể một ngụm nuốt hết tất cả linh tính trong hỏa tuyền, không quan tâm đến nạn đói năm sau sẽ khiến bao nhiêu người chết đói, càng tùy tiện giết chết những thôn dân vô tội để uy hiếp và răn đe. Trong mắt lũ các ngươi, mạng người còn không bằng một con hoẵng, càng không bằng con kim ngao các ngươi nuôi, các ngươi còn có nhân tính không? So sánh các ngươi với ác khuyển, tuyết hầu thì có gì sai? Các ngươi còn nguy hiểm hơn chúng nhiều. Nghĩ đến tổ trưởng quá cố của tuần sơn tổ, còn có những tuần sơn giả có trách nhiệm trong tổ, các ngươi căn bản không xứng để sánh ngang với bọn họ."

Tần Minh bình tĩnh nói, không kích động, không tức giận, thậm chí giọng nói cũng không cao.

Nhưng điều này lại khiến tay cầm đao của Phó Ân Đào nổi gân xanh, hắn không nói một lời, chủ động ép tới.

Ngay cả Phùng Dịch An, Thiệu Thừa Phong cũng trở nên sát khí đằng đằng, hận không thể lập tức giết chết thiếu niên có giọng điệu bình tĩnh nhưng lại đâm thẳng vào nội tâm bọn họ này.

Tần Minh ra tay trước, một tay nắm chặt cây giáo sắt khá nặng cũng có thể như điều khiến cánh tay, mũi giáo sắc nhọn đâm ra, từng đạo tàn ảnh, khuấy động cả trời tuyết lớn, khi Phó Ân Đào nghiêng đầu né tránh, mũi giáo đâm xuyên qua một cây thông lá rụng to bằng miệng bát sau lưng hắn, Tần Minh nắm chặt cán giáo hơi dùng sức vung lên, thân cây liền kêu răng rắc một tiếng rồi gãy đứt.

Ngay sau đó, hắn cũng thuận thế chém ra một nhát dao chặt củi trong tay.

Chỉ trong chớp mắt, giữa hai người đã có vô số đao quang, quá trình đối công vô cùng kinh hiểm, những nơi đi qua đều có rất nhiều cây cối đổ xuống, sức phá hoại kinh người.

Khi bọn họ giết đến gần hỏa tuyền, một tiếng nổ vang lên, một ngôi nhà gỗ rất lớn nổ tung trong đao quang của bọn họ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương