Dạ Vô Cương (Bản Dịch)
Chapter 43: Diệt địch (2)

Phó Ân Đào cao gần hai mét vốn rất có cảm giác áp bức nhưng bây giờ lại thở hổn hển, mái tóc xoăn dài tự nhiên bốc hơi trắng, hắn kinh hãi, bản thân rất mệt mỏi, cánh tay bị chấn đến tê dại, mà đối phương vẫn dũng mãnh như vậy.

Nếu không phải tốc độ của hắn đủ nhanh thì chắc chắn đã sớm tử vong.

Hắn đã thoáng nhận ra, vẻ có tốc độ của đối phương có vấn đề, hắn biết được ưu thế của bản thân. Mà lúc này hắn đã đợi được cơ hội, Phùng Dịch An và Thiệu Thừa Phong nhân lúc Tần Minh đâm giáo rồi lại vung đao, hai người bùng nổ toàn lực, đột nhiên ra tay.

"Mẹ kiếp!"

Tiếng đao giáo va chạm chói tai phát ra, Tần Minh dùng dao chặt củi đỡ đòn giáo sắt của Thiệu Thừa Phong, lại nhanh chóng dùng sống dao đập văng trường đao của Phùng Dịch An.

Lúc này, Phó Ân Đào giống như một con mãnh hổ hình người, vô cùng hung dữ, tóc bay trong gió tuyết, ánh mắt hắn trở nên vô cùng sắc bén, hai tay nắm chặt trường đao, từng đao từng đao chém xuống, ra tay hết sức có thể.

Hắn phát hiện, khi Tần Minh dùng một tay nắm chặt giáo sắt để chống lại, không còn sức mạnh lớn như trước nữa, dường như sắp bị áp chế.

Hắn hét lớn: "Toàn lực vây giết hắn!"

Tần Minh dùng dao chặt củi để đối phó với hai người kia, giáo sắt ở tay trái bị Phó Ân Đào liên tục vung đao chém tới áp chế, trông có vẻ vô cùng nguy hiểm.

Thậm chí, có vài lần đối đầu nguy hiểm, hắn lựa chọn cách đánh đổi cả hai bên cùng bị thương, mặc cho trường đao của Phó Ân Đào chém tới, mũi giáo của hắn vẫn đâm về phía trước, ép đối phương phải lùi lại.

Phó Ân Đào nở nụ cười lạnh lùng, so về độ tàn nhẫn thì hắn sợ ai?

Hắn đột nhiên nhảy vọt về phía trước, chỉ cần tránh được chỗ yếu hại ở nửa thân trên, vung trường đao sáng loáng chém thẳng xuống Tần Minh.

Cùng lúc đó, trên mặt Phùng Dịch An và Thiệu Thừa Phong cũng lộ ra nụ cười tàn nhẫn, phối hợp ăn ý, phong tỏa mọi đường lui của Tần Minh, trường đao và giáo sắt cùng tiến, khiến dao chặt củi trong tay Tần Minh chỉ có thể dùng để đỡ đòn tấn công của bọn họ.

Tần Minh không thể lùi lại, cũng không kịp né tránh trường đao của Phó Ân Đào ở phía trước, lúc này hắn không hề do dự, lựa chọn tăng tốc lao về phía trước, đã không kịp giơ cao giáo dài, quỹ đạo mũi giáo không thay đổi, cắm phập một tiếng vào đùi Phó Ân Đào, đâm xuyên hoàn toàn.

Phó Ân Đào mặc dù mặt mày co giật nhưng lại càng lạnh lùng hơn, đổi giáo lấy giáo như vậy, hậu quả là hắn chỉ bị thương một chân, còn trường đao mà hắn chém xuống giữa không trung có thể chém đối phương thành hai mảnh.

Vào thời khắc mấu chốt, dao chặt củi ở tay phải của Tần Minh vẫn đang đối phó với hai người kia, hắn vứt bỏ giáo sắt, giơ cánh tay trái lên, chống đỡ trường đao sắc bén kia.

Phó Ân Đào cười lạnh khinh thường, nếu như vậy thì hắn sẽ chặt đứt cả cánh tay lẫn người.

Phùng Dịch An và Thiệu Thừa Phong cũng cười, không ai hiểu rõ hơn bọn họ rằng một đao chém xuống của tổ trưởng cao hai mét khủng khiếp đến mức nào, bọn họ như thể là đã nhìn thấy trước cảnh tượng máu me sắp diễn ra sau đó.

Tuy nhiên, một âm thanh chấn động vang lên, kèm theo tiếng kim loại ma sát vô cùng chói tai, mọi chuyện hoàn toàn không giống như bọn họ tưởng tượng.

Áo ngoài ở cánh tay Tần Minh bị rách, lộ ra lớp giáp chỉ dành riêng cho thành viên tuần sơn tổ, hơn nữa hắn không chỉ mặc một tầng.

Mặc dù loại giáp này không tinh xảo bằng của tổ trưởng Phó Ân Đào nhưng Tần Minh mặc ba lớp, cũng đủ để đỡ được đao này.

Nếu không phải vì quá cồng kềnh, có lẽ Tần Minh đã mặc cả bộ giáp của bốn người bị hắn giết chết dưới chân núi.

"Phịch" một tiếng, Phó Ân Đào từ giữa không trung rơi xuống đất, chân loạng choạng, đùi bị đâm thủng, giáo sắt vẫn chưa rút ra, máu chảy như suối, hắn không đứng vững được.

Phùng Dịch An quay người bỏ chạy, không chút do dự, vô cùng dứt khoát, hắn biết rằng toàn bộ tuần sơn tổ có thể sẽ bị diệt sạch.

Thiệu Thừa Phong cũng nhận ra rằng, sự suy yếu của thiếu niên này vừa rồi chỉ là cố ý dẫn dụ, hắn cũng lập tức bỏ chạy.

Tần Minh nhặt một cây giáo sắt trên mặt đất, tự mình nhảy lên, dùng sức ném ra giữa không trung, ở khoảng cách gần như vậy có thể nói là trăm phát trăm trúng, cây giáo sắt bay ra với tốc độ cực nhanh, từ trên xuống dưới, "phụt" một tiếng đâm xuyên qua lưng Phùng Dịch An, đóng đinh hắn xuống đất!

"Aaaa..." Hắn đau đớn kêu lớn, nhất thời không chết được, giãy giụa tại chỗ không thoát ra được.

Ngay khi Tần Minh tiếp đất đã đuổi theo một người khác, tốc độ của hắn so với Phó Ân Đào hơi kém một chút nhưng đuổi theo Thiệu Thừa Phong thì quá dễ dàng.

Thiệu Thừa Phong không thể khoanh tay chịu chết, quay người vung giáo sắt chống trả kịch liệt nhưng vô ích, hắn bị Tần Minh vung đao chém đứt cánh tay phải.

Cây giáo sắt cũng rơi xuống đất, bị Tần Minh nhặt lên, sau đó hắn không chút thương tiếc cũng dùng giáo dài đóng đinh Thiệu Thừa Phong xuống đất, ngay lập tức máu me bê bết.

Tần Minh đứng giữa sân nói: "Nếu chúng ta đều không chạy trốn, trực tiếp ở đây liều mạng chiến đấu, ta nghĩ rằng hẳn là đã giải quyết được các ngươi từ lâu. Trong quá trình này, ta không thể không phân tâm, chỉ sợ có người chạy thoát, dù chỉ một người thoát được, cũng có nghĩa là hành động lần này của ta đã thất bại."

"Ngươi..." Phó Ân Đào dùng trường đao chống xuống đất, tức giận đến mức suýt nữa phun ra một ngụm máu, cho rằng hắn đang nói lời điên rồ.

"Đánh nhau với ngươi, trong tình huống ta phân tâm quả thực rất khó khăn nhưng ta mới tái sinh không lâu, cũng có thể thông cảm." Tần Minh hồi tưởng lại quá trình chiến đấu.

"Cái gì?!" Phó Ân Đào vẻ mặt đờ đẫn, trong lòng run rẩy, hắn không tin rằng đối phương vừa mới trở thành tái sinh giả, không thể chấp nhận sự thật này.

"Quả nhiên ngươi vẫn chưa tái sinh lần thứ hai."

Phùng Dịch An phun ra một ngụm máu bọt, ở đó cười thảm, hắn biết rằng mình đã hoàn toàn xong đời, lại gặp phải một con quái vật khó tin như vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương