Dạ Vô Cương (Bản Dịch)
Chapter 41: Đao quang trong gió tuyết (3)

Vì phán đoán sai về lực bắn của mũi tên sắt, Phó Ân Đào vốn định giết chết người bắn tên lạnh lùng này ngay nhưng kết quả là bị cản trở, hắn bắt đầu nghiêm túc quan sát bóng người đối diện.

Tần Minh nhìn con dao chặt củi, lưỡi dao bị hỏng, xuất hiện vết lõm rõ ràng, mặc dù được rèn bằng sắt tinh luyện nhưng chắc chắn không thể so sánh với binh giáp của tuần sơn tổ.

Hắn rất rõ ràng, lực lượng của mình mạnh hơn đối phương nhưng tốc độ hơi kém, tái sinh lần thứ hai chú trọng vào sự dẻo dai, về tốc độ, trong tình huống đối phương hiểu lầm hắn là tái sinh giả cùng lĩnh vực, hắn phải tìm cách cận chiến với đối phương, hạn chế ưu thế có thể đánh một đòn rồi chạy xa của đối phương.

"Ngươi là ai, tại sao lại nhắm vào chúng ta?"

Phó Ân Đào lên tiếng, trước đó thấy mặt đối phương còn non nớt như thế, hắn còn tưởng là một thiếu niên bốc đồng, định bụng đánh tàn phế đối phương rồi mới tra hỏi gốc gác.

Trước thực lực mạnh mẽ của đối thủ, Phó Ân Đào bình tĩnh lại, nhìn nhận ngang hàng, thậm chí còn khá kiêng dè, dù sao đối phương còn quá trẻ, chẳng lẽ là con cháu quý tộc đi ra từ Xích Hạ vực? Nhưng trang phục lại không giống.

Tần Minh không trả lời, tay trái cầm giáo sắt chỉ về phía trước, tay phải giơ cao dao chặt củi, từng bước từng bước tiến gần, điềm tĩnh lạnh lùng, tuy trông còn trẻ nhưng rất có khí thế.

Phó Ân Đào cau mày, càng nghi ngờ thân phận của hắn.

Theo bước chân Tần Minh đi ra khỏi khu rừng rậm u ám, đến gần khu vực hỏa tuyền, Phùng Dịch An và Thiệu Thừa Phong đã nhận ra thân phận của hắn.

Trước đó bọn họ cũng thấy bóng người này rất quen mắt, bây giờ được hỏa hà chiếu sáng, khuôn mặt hiện ra rõ ràng, bọn họ hoàn toàn kinh ngạc.

"Ngươi ở thôn Song Thụ. . . . Tần Minh?!" Phùng Dịch An không thể tin được, hắn đã gặp thiếu niên này vài lần, không phải mới tái sinh chưa được bao lâu sao?

Tần Minh không trả lời, bước chân kiên định tiến về phía đối thủ, sau đó đột ngột tăng tốc, đâm giáo dài, như băng xà hóa rồng trên tuyết nguyên, phát ra những tiếng xé gió khủng khiếp trong gió tuyết, tuyết lớn rơi xuống, nổ tung, tuyết tích trên mặt đất cũng phát nổ theo đó.

"Các ngươi bao vây hắn lại, đừng để hắn chạy thoát, ta muốn bắt sống hắn!" Phó Ân Đào nhanh chóng hét lên, đồng thời cũng rút đao ra.

Ánh mắt hắn lạnh lẽo như điện, vẻ mặt đầy tự tin, chủ yếu là sợ Phùng Dịch An, Thiệu Thừa Phong và những người còn lại sợ hãi không dám chiến đấu, thế nên bây giờ mới tìm cách tăng thêm sự tự tin cho bọn họ.

"Cùng nhau vây giết, giải quyết hắn nhanh gọn lẹ." Một tuần sơn giả thân hình tráng kiện hét lớn, cầm đao chậm rãi tiến lại gần, không phải hắn muốn liều lĩnh giết chết Tần Mình, mà là muốn gây áp lực tâm lý cho Tần Minh ở gần đó.

Phùng Dịch An và Thiệu Thừa Phong thấy vậy cũng tiến lên vây giết, canh giữ ở những vị trí rất quan trọng, chuẩn bị đột kích bất cứ lúc nào, vô hình trung ảnh hưởng đến cục diện chiến đấu.

Cuộc giao chiến của hai người trên sân đều rất đáng sợ, ngọn giáo mang theo tàn ảnh như rồng rắn uốn lượn giữa không trung, còn ánh đao sáng quắc thì giống như sấm chớp đêm mưa, nhanh chóng mở rộng chiến trường.

Phùng Dịch An và Thiệu Thừa Phong đều đột ngột biến sắc, thiếu niên tên Tần Minh kia mạnh mẽ như thế, tổ trưởng có thể thật sự chế ngự được hắn ta không?

Tần Minh và Phó Ân Đào đứng gần gần hỏa tuyền một lần nữa xông vào rừng rậm, ba người bên ngoài không thể không lao vào theo, cẩn thận vây giết.

Trong rừng rậm, hai người xông tới, những cây cối vốn còn nguyên vẹn đột nhiên phát ra những tiếng rắc rắc, rất nhiều cành cây rơi xuống đất tuyết, thậm chí còn có những cây lớn đổ xuống ầm ầm.

Bỗng nhiên, trong khu rừng rậm u ám, một bóng người màu trắng bạc lao xuống từ trên một cây đại thụ, muốn ám sát Tần Minh.

Tần Minh đang giao chiến với Phó Ân Đào, quay lưng về hướng này, con tuyết hầu mà tuần sơn tổ nuôi đột nhiên tấn công, từ trên cao lao xuống, thoáng chốc không thể phòng ngự.

Nó là sinh vật biến dị, móng vuốt có thể xé nát dã thú, lúc này nó vô cùng hung dữ, tàn bạo, lao về phía cổ Tần Minh mà cào, vừa sắc bén vừa nhanh nhẹn.

Tần Minh đã sớm biết ở đây có một con tuyết hầu, sau khi lên núi hắn đã âm thầm tìm ra vị trí của nó, luôn đề phòng mọi mối đe dọa tiềm ẩn ở đây.

Chân hắn như có gió, vô cùng nhanh nhẹn, tránh được thế tấn công của tuyết hầu, đồng thời phản đòn chém một dao về phía không trung, phập một tiếng, dao chặt củi chém đứt con tuyết hầu hung dữ làm đôi!

Máu vượn bắn ra tung tóe, nó kêu la thảm thiết, hai nửa cơ thể lần lượt rơi xuống mặt đất phủ kín tuyết, rất nhanh đã chết hẳn, không còn động đậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương