Chap 46: Muội sẽ trở thành chủ quán trà ngon.

 

Ngay khi vừa sang chiều, bầu trời đột nhiên tối sầm lại.

Nhìn bầu trời đen kịt và bầu không khí ẩm ướt này, có vẻ như mưa dông sắp đổ xuống. Có nhất thiết là phải là lúc này không? Vì họ vừa ra khỏi trấn, nên ai cũng cảm thấy khó chịu trước thời tiết này.

Phó trại chủ Thác Cao Minh hét lên như nhớ ra điều gì đó.

“Khoan đã! Không phải ở gần đây có một từ đường cũ sao, có ai nhớ không?”

Khẩu Mật Phúc Kiếm Thẩm Dương Khắc thốt lên “A”.

“Đúng là như vậy. Nếu chúng ta đi thêm năm lý* nữa thì sẽ có từ đường Bao Thị.”

“Quả nhiên! Ta nhớ là ta đã từng đi qua và thấy nó. Nào nào! Nhanh chân lên. Đừng để bị dính mưa trên đường đi chứ?”

Trước lời thúc giục của Thác Cao Minh, bước chân của nhóm Ngũ Phong Thập Kiệt bắt đầu tăng tốc.

May mắn là nhóm Ngũ Phong Thập Kiệt đã tìm thấy từ đường trước khi mưa đổ xuống. Chỉ có bốn cây cột chống đỡ từ đường nhưng dù vậy vẫn có mái và tường để che chắn.

Ngay khi phát hiện ra từ đường, Thác Cao Minh đã hét lên với nhóm Ngũ Phong Thập Kiệt “Trước tiên hãy đi nhặt củi đi!”. Bọn họ đã nhận ra tầm quan trọng của củi khô trong suốt thời gian ngủ ngoài đường.

Ngay cả Trại chủ Phong Diễn Tiêu cũng chạy đi nhặt củi.

Nhờ vậy trong thời gian ngắn đã có rất nhiều củi khô được chất đống.

Mọi người vẫn không ngơi nghỉ tiếp tục đi nhặt củi.

Khi Phong Diễn Tiêu mang về đống củi khô thứ ba, thì đột nhiên âm thanh “bịch bịch” vang lên và những hạt mưa nặng trĩu trút xuống.

Ào!

Lý Thiết Sơn và Hàn Thái Liên đi nhặt củi ở nơi xa hơn một chút nên khi quay trở lại họ đã ướt như chuột lột. Tuy nhiên cả hai vẫn cười khúc khích và nói rằng rất vui khi nhìn thấy đống củi.

Lý Thiết Sơn chăm chỉ nhóm lửa bằng đá lửa.

Nhóm Ngũ Phong Thập Kiệt liền quay quần quanh đống lửa như đã chờ đợi sẵn.

Phong Diễn Tiêu đã pha trò khi nhìn thấy bài vị của Bao Thị ở một bên từ đường.

“Dù sao thì cũng nhờ có tổ tiên Bao Thị mà chúng ta mới có chỗ nghỉ ngơi thế này.”

Thác Cao Minh lắc đầu và cau mày khi nhìn thấy cơn mưa ngày một dữ dội.

“Nhưng mà có lẽ mưa sẽ không tạnh ngay đâu. Không biết chúng ta có tiếp tục đi được không nữa.”

“Vẫn còn nhiều can lương** mà đúng không?”

“Vâng.”

“Vậy là được rồi. Người đời có câu “Nhân tiện nhìn thấy bánh gạo thì cúng lễ mà” (Nhân cơ hội tốt tình cờ mà làm luôn việc vốn đã định làm), nên nhân lúc này chúng ta hãy nghỉ ngơi thật tốt rồi đi tiếp. Thái Liên và Tiểu Bạch cũng phồng rộp hết chân rồi. Không có gì phải vội.”

Hàn Thái Liên đang chêm củi vào lửa cũng lên tiếng.

“Hừm! Đáng lẽ phải mưa khi còn ở khách điếm Tháp Hà chứ. Uổng quá.”

“Đúng vậy ha…”

Tất cả đều lắc đầu tiếc nuối.

Khi hơi ấm của ngọn lửa lan tỏa, nhóm Ngũ Phong Thập Kiệt bắt đầu chợp mắt.

Uyên Xích Hà vốn đang ngồi cuộn tròn thiếp đi thì bỗng mở mắt bởi ánh sáng nhè nhẹ.

Có vẻ như mới chạng vạng tối, nhưng do trời mưa nên bên ngoài cửa sổ vẫn tối đen.

Dù vậy vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy bên trong từ đường nhờ ánh sáng của đống lửa.

Có lẽ do chuyến du ngoạn dài ngày nên nhóm Ngũ Phong Thập Kiệt đã kiệt sức và nằm ngủ la liệt khắp mọi nơi.

Hà Tiêu Bạch ở bên xoay người cùng với tiếng rên đau đớn khe khẽ “Ư ư.” 

Có vẻ như nàng ấy đã bị đánh thức bởi cử động của Uyên Xích Hà.

Uyên Xích Hà đang suy nghĩ có nên cho thêm củi vào lửa không, nhưng vì sợ đánh thức mọi người nên lại thôi.

Khi Uyên Xích Hà đang ngẩn người nhìn vào ngọn lửa, Hà Tiêu Bạch ngồi dậy và hỏi.

“Ư..Ưm. Ca ca, ca ca thức giấc khi nào vậy?”

“Mới vừa nãy thôi.”

Hà Tiêu Bạch liếc nhìn xung quanh với khuôn mặt đầy vẻ bí mật rồi nói.

“Một ngày nào đó ca ca sẽ xuống núi đúng chứ?”

“Không biết chừng sẽ như vậy.”

“Hì hì, cứ để mà xem. Mọi việc sẽ như lời muội nói.”

“Ta cũng chưa bao giờ nói sẽ sống cả đời ở núi Ngũ Phong.”

“Cái đó thì muội công nhận.”

Hà Tiêu Bạch gật đầu.

Uyên Xích Hà chưa bao giờ nói về tương lai.

“Khi nào thì muội mới có thể làm điều muội muốn đây?”

Hà Tiêu Bạch liếc nhìn Uyên Xích Hà.

Nếu có ca ca ở bên cạnh thì đó chính là cuộc sống mà ta hằng mong muốn, nhưng ta không thể nói ra lời ấy.

“Hừm, nếu muội huấn luyện thêm hai ba năm nữa thì chắc chắn sẽ không dễ dàng bị đánh bại. Từ lúc đó chắc phải chăm chỉ kiếm tiền chứ ha?”

“Ềy. Có khi muội phải mất cả mười năm ấy chứ?”

“Muội còn trẻ mà, có gì mà lo lắng chứ? Cho dù mười năm sau mới trở thành chủ quán trà thì không phải cũng quá nhanh rồi sao?”

“Phù! Chắc là như vậy nhỉ? Ca ca sẽ giúp muội chứ?”

“Ừm.”

Uyên Xích Hà gật đầu mà không suy nghĩ sâu xa. Hà Tiêu Bạch nhìn Uyên Xích Hà và cắn chặt môi.

Câu trả lời mà ta mong muốn không phải như vậy. Ta muốn một mối quan hệ gần gũi hơn. Nhưng Uyên Xích Hà dường như không hề bận tâm đến khía cạnh đó.

“Này, ca ca…”

“Hửm?”

“Ca ca thích nữ nhân như thế nào?”

"......."

Tiếng thờ dài thoát ra khỏi miệng Hà Tiêu Bạch.

Quả nhiên Uyên Xích Hà chưa từng nghĩ về chuyện đó.

Nghe nói rằng có nhiều người khá chậm chạp về phương diện đó…

19 tuổi không phải là độ tuổi có nhiều mối bận tâm đến nữ nhân sao? Quá trong sáng cũng không phải chuyện tốt đâu.

Ta rất ghét lũ nam nhân Sơn Trại nhìn ta với ánh mắt thèm thuồng, nhưng Uyên Xích Hà như thế này đúng là khiến người khác bức bối mà.

“Ca ca thấy muội thế nào?”

Hà Tiêu Bạch nhìn chằm chằm Uyên Xích Hà.

Cách đây không lâu Hàn Thái Liên đã nói rằng “Nếu nam nhân khù khờ quá thì nữ nhân dẫn dắt là được rồi”. Hàn Thái Liên đang muốn nói đến ta- người luôn dai dẳng bám quanh Uyên Xích Hà.

“Muội sẽ trở thành chủ quán trà ngon.”

".......”

Nụ cười cay đắng xuất hiện trên môi Hà Tiêu Bạch.

Ngoài việc là một người ngây ngô trong quan hệ nam nữ thì có vẻ Uyên Xích Hà cũng không coi ta là nữ nhân.

Hà Tiêu Bạch đang ngồi với khuôn mặt mệt mỏi bỗng đứng dậy khỏi chỗ rồi ôm lấy đống củi khô.

Ngay khi nàng ta định nhấc cành củi sắp cháy hết trên đống lửa hồng thì…

“Khoan đã.”

“Sao ạ?”

“Suỵt.”

Uyên Xích Hà tập trung lắng nghe.

Ào ào --- lạch bạch lạch bạch.

Giữa tiếng mưa ồn ào có thể nghe được tiếng bước chân vội vàng.

Âm thanh ngày càng to và rõ ràng hơn.

Không biết là ai nhưng có vẻ họ đang đến từ đường để tránh mưa.

“Vào giữa đêm hôm thế này ư?”

Hà Tiêu Bạch nhìn Uyên Xích Hà với ánh mắt đầy nghi vấn.

“Đừng đốt thêm củi nữa. Bởi vì có nhiều người đang đến.”

Đến lúc này Hà Tiêu Bạch mới lặng lẽ hạ đống củi xuống.

Kinh nghiệm trong thời gian qua đã khiến nàng trở nên thận trọng.

Đùng đùng. Rầm.

Những vị khách không mời xông đến ầm ĩ.

Ngay khi tiếng lạch cạch mở cửa phát ra, nhóm Ngũ Phong Thập Kiệt đang ngủ say bỗng bật dậy.

Tổng cộng có năm người bước vào từ đường.

Một trong năm số đó hét lên.

“Bọn người nào đây?”

Nhóm Ngũ Phong Thập Kiệt nhìn những kẻ xâm nhập với ánh mắt hoang mang.

Tất cả năm người là thanh trung niên, và hai trong số đó đang vác bao tải lớn trên vai. Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết đây là đám ăn trộm mới trộm cướp ở đâu đó và bỏ chạy.

Cũng có thể xem như cùng ngành nghề nhưng với tình hình bây giờ lại là một câu chuyện khác. Đúng là vừa ăn cáp vừa la làng, rõ ràng chúng xông vào chỗ ngủ của người khác rồi mà còn dám lớn tiếng.

Lão tam Ma Hành Đao vốn tính nóng như lửa đã nổi giận.

“Chúng ta đã đến đây nghỉ ngơi trước cơ mà, đám người các ngươi đến sau mà còn dám ăn nói như chó sủa vậy sao? Nhìn bao tải vác trên vai kia thì trông các ngươi như lũ trộm cướp vậy, các ngươi thuộc nơi nào? Nói đi đám khốn này!”

Đúng lúc đó, sét đánh ngoài cửa sổ.

Khoảnh khắc ánh sáng rực rỡ chiếu rọi bên trong từ đường, chiếc bao tải vặn vẹo.

“Mẹ kiếp! Bắt cóc sao?”

Trước lời Ma Hành Đao, đám nam nhân đặt bao tải xuống nền.

Đồng thời hai tên đứng chặn ở cửa từ đường.

Một người trung niên tặc lưỡi. trông hắn có vẻ là chỉ huy đám khách không mời.

“Đúng là mấy tên vô phúc. Lại gặp phải chúng ta ở đây.”

Cùng với lời nói đó, gã trung niên Tàn Huyết Ma Đao Bạch Thu Phàm rút Liễu Diệp Đao đang đeo trên thắt lưng.

Sau đó bốn kẻ còn lại cũng rút vũ khí của chúng ra.

Khuôn mặt nhóm Ngũ Phong Thập Kiệt trở nên cứng đờ.

Còn chưa hỏi là ai hết mà tự dưng rút kiếm ra vậy?

Mặc dù chưa hiểu chuyện gì nhưng có vẻ nhóm Ngũ Phong Thất Kiệt đang bị cuốn vào vụ việc rất lớn.

Giữa lúc hoang mang nhưng nhóm Ngũ Phong Thập Kiệt vẫn di chuyển tập trung quanh Uyên Xích Hà.

Uyên Xích Hà bước lên phía trước đầy tự nhiên.

Đến lúc này Bạch Thu Phàm mới nhìn cậu thiếu niên với ánh mắt kỳ dị.

Mười người dịch chuyển một cách chỉnh tề như vậy, có vẻ cũng không phải dạng xoàng.

“Ngươi là ai?”

Không biết từ lúc nào Uyên Xích Hà đã rút phác đao của mình ra và vạch một đường dưới nền từ đường.

“Sao? Muốn dựng bài vị ở đây hả?”

Bạch Thu Phàm cau mày trước dáng vẻ giống như một kẻ thị tỉnh tạp bối (một tên tạm nham trong tỉnh) của Uyên Xích Hà.

Nhìn thấy mười nam nữ còn lại để tên trẻ tuổi này đứng trước thì có vẻ hắn cũng có điểm đáng tin tưởng đó, nhưng ta không cảm nhận được. Bởi vì không có ai trong số những cao thủ lại hành động nhẹ nhàng như tên nhãi này.

Bạch Thu Phàm nhìn cậu thiếu niên thêm một lần nữa nhưng vẫn không cảm thấy có gì đặc biệt.

“Đánh!”

Bạch Thu Phàm hét lên một tiếng ngắn ngủi và lao đến thiếu niên.

Dù đối phương là ai thì ta cũng có ý định giết hết nên không cần thiết phải kéo dài thời gian.

Ầm.

Âm thanh kỳ dị vang khắp từ đường.

Bạch Thu Phàm đang giơ cao Liễu Diệp Đao chuẩn bị hạ gục đối thủ thì trợn tròn mắt.

Khoảnh khắc thiếu niên đầy cáu kỉnh vung phác đao, những phiến đá trên sàn từ đường nổ tung dữ dội. Chẳng mấy chốc đao khí bay lên như tia chớp.

“Hự!”

Bạch Thu Phàm vô thức bật ra tiếng rên rỉ và chặn đao khí bằng Liễu Diệp đao. 

Choang.

Cùng với âm thanh nặng nề vang lên, cơ thể Bạch Thu Phàm văng ra phía sau.

Trong khi đó, tình hình của các vị khách không mời khác cũng không mấy khả quan.

Những người đối mặt với chúng bây giờ là Thẩm Dương Khắc, Phong Diễn Tiêu và Thác Cao Minh.

Từ đường quá nhỏ để tất cả mười người chiến đấu nên ba người ra mặt trước.

Trong khi Phong Diễn Tiêu và Thác Cao Minh vẫn đang cầm cự thì Thẩm Dương Khắc đã hạ gục đối thủ trong 5 giây.

“Hự!”

Nam nhân ôm ngực và ngã về phía sau.

Từ lúc đó thế trận đã hoàn toàn đảo ngược.

Ngay khi Thẩm Dương Khắc hỗ trợ Phong Diễn Tiêu và Thác Cao Minh, những nam nhân còn lại đã bị đánh lùi.

Bạch Thu Phàm nhìn những thủ hạ đang bị đẩy lùi với ánh mắt hoang mang.

Không ngờ một Thập Thủ Ma Binh như ta lại bị dồn vào một nơi thế này.

Bây giờ không phải là sát nhân diệt khẩu nữa, mà ngược lại ta cần phải tìm đường sống.

Chết tiệt! Nếu trời không mưa lớn ta đã không đến đây.

Người đời có câu một kẻ xui xẻo thì cho dù ngã về phía sau cũng sẽ bị gãy mũi, đúng là chuẩn thật. Tại sao trong từ đường Bao Thị bị bỏ hoang lâu nay lại tụ tập một đám nhân sĩ Võ Lâm chứ?

“Ta nghĩ có lẽ ta phải từ bỏ vật hiến tế để dâng lên giáo đường thôi”

Thành thật mà nói ta không đủ tự tin để có thể mang theo vật hiến tế và bỏ chạy trước tên quái vật khủng khiếp kia.

Bạch Thu Phàm đảo mặt từ trái sang phải.

Ngay sau đó, hắn ném đoản kiếm yêu thích của mình vào thiếu niên rồi lao ra khỏi cửa.

Vang bên tai Bạch Thu Phàm đang băng qua sân là tiếng hét thảm thiết.

Tuy nhiên Bạch Thu Phàm không hề quay đầu lại.

Hạ thủ với vật hiến tế chỉ cần kiếm lại là được rồi, nhưng ta chỉ có một mạng duy nhất mà thôi.

Uyên Xích Hà chạm vào đoản kiếm mà đối phương vừa ném ra.

Uyên Xích Hà không có ý định đuổi theo.

Ta không tò mò hắn ta là ai nên mắc gì phải vất vả như vậy chứ?

Hơn nữa bây giờ còn là giữa đêm mưa gió bão bùng.

Sự quan tâm của Uyên Xích Hà đổ dồn vào đoản kiếm.

Quá đáng tiếc khi vứt bỏ đoản kiếm nạm đá quý thế này. Không thể hiểu được tại sao đối phương lại vứt món đồ quý giá thế này rồi bỏ chạy.

Trong khi đó Phong Diễn Tiêu và Thẩm Dương Khắc cũng lục lọi thi thể nhưng không phát hiện ra điều gì đặc biệt.

Những người còn lại trong Ngũ Phong Thập Kiệt cũng tháo bao tải ra.

Thật ngạc nhiên bên trong bao tải là đạo sĩ và thầy sư.

Nhóm Ngũ Phong Thập Kiệt nhíu mày vì cứ nghĩ đó sẽ là những nữ nhân xinh đẹp.

Bọn chúng sao lại bắt giữ đạo sĩ và nhà sư vô dụng này làm gì nhỉ?

*: 2000 mét

**: thức ăn khô

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương