Chương 45. Tâm trí như vẫn mắc kẹt lại ở nhà kho chật hẹp

 

Nghe những lời 'Hãy làm những gì muội muốn làm', Hạ Tiểu Bạch nhìn Uyên Xích Hà với ánh mắt mong đợi.

 

"Thế còn Uyên ca thì sao?”

 

"Ta á?"

 

"Đúng a, Uyên ca, điều huynh muốn làm là gì thế?"

 

Khi còn ở Vạn Tư Bình, Uyên Xích Hà đã nói, 'Ta không muốn làm gì cả', bây giờ cậu vẫn nghĩ thế sao?

 

Thành thật mà nói, cô không nghĩ rằng cậu sẽ sống kiếp đạo tặc như thế này cho đến hết đời.

 

Ngũ phong thập kiệt cũng liếc nhìn cậu với ánh mắt tò mò.

 

Khi vẫn còn chưa biết võ công là gì, cô không nghĩ về điều này, nhưng bây giờ cô đã biết rồi. Cô muốn nói với Uyên Xích Hà rằng sơn trại này chật hẹp như thế nào, và cậu đáng ra nên hoá rồng bay lượn tự do giữa trời cao.

 

Trái lại với mong muốn của Hạ Tiểu Bạch, Uyên Xích Hà chỉ nhún vai, thờ ơ nói.

 

"Không có gì cả."

 

"Không có gì á?"

 

"Ừm."

 

Cậu không có gì phàn nàn gì về cuộc sống hiện tại của mình.

 

Với nơi ăn, chốn ở, và với cả những người huynh đệ kết nghĩa, còn cần gì hơn nữa chứ!

 

So với nhà kho tù túng chật hẹp kia, cái nơi mà cậu còn không biết thời gian trôi qua thế nào, bây giờ giống như thiên đường vậy.

 

Lý Thiết Sơn bày ra bộ mặt thất vọng.

 

“ Trời ạ, Uyên ca, với sức mạnh như huynh mà không có tham vọng thì thật là phí của giời mà. Trở thành bá chủ võ lâm, tung hoành thiên hạ thì sao? Đến lúc đó hàng trăm mỹ nhân sẽ tự mình kéo đến đấy".

 

"Phiền lắm. Sau khi đến cái Lục Lâm đại hội đó ta lại càng chắc chắn hơn. Ta không phải kiểu người thích lang thang nay đây mai đó."

 

"Wow! Nếu đệ mà có sức mạnh bằng một phần huynh thôi... Ahhh... Nghĩ thôi đã thấy tuyệt rồi!"

 

"Nêú ngươi thích như vậy, chuyên tâm học võ, tự mình rèn luyện đi, mười năm là đủ rồi."

 

"Thật sao? Tu luyện mười năm, liệu có thể đứng đầu thiên hạ được không?"

 

"Không đến nỗi xưng bá giang hồ, nhưng cũng đủ để mỹ nhân xếp hàng vây quanh như ngươi vừa nói đấy?”

 

"Ồ!"

 

Lý Thiết Sơn hét lên đầy phấn khích.

 

Hắn ban đầu chọn đi con đường bất chính này cũng chỉ vì gánh nặng mưu sinh , nhưng nghe thấy những lời này của cậu đã giúp hắn nhẹ nhõm hơn không ít.

 

Hàn Thái Liên mím môi nói.

 

"Sao vậy? Nghĩ đến mỹ nhân là liền có động lực vậy sao?"

 

"À, không, không phải thế. Chỉ là......"

 

"Sao hả, sao tự nhiên lại nhìn muội như vậy?"

 

"..."

 

Nghĩ lại thì có vẻ như mối quan hệ giữa Hàn Thái Liên và Lý Thiết Sơn đã thay đổi một chút so với trước đây. 

 

Thực ra không phải là một chút, nó rõ ràng đến mức ai cũng nhìn thấy được.

 

Nhìn bọn họ không dễ dàng thoả mãn với thực tại, luôn phơi phới trong lòng những hoài bão về tương lai, cậu cũng cảm thấy bản thân mình, đúng hơn là cả cuộc đời mình, cứ mãi xoay quanh một màu đen u ám.

 

Nhưng cho dù tôi có cố gắng nghĩ đến những thứ khác bao nhiêu đi chăng nữa thì đọng lại trong tâm trí cậu vẫn chỉ có một.

 

Đó là nhà kho tối tăm chật hẹp, là đích mẫu độc ác, là những huynh đệ cùng cha khác mẹ, là đám người Uyên gia sẵn sàng bỏ mặc cậu tự sinh tự diệt.

 

Dường như không còn gì khác nữa. Tất cả chỉ là sự bức bối khó chịu. Có lẽ điều duy nhất còn lại đối với cậu chỉ là 'những ký ức không vui'.

 

Làm thế nào để cậu có thể rũ bỏ những điều này đây?

 

***

 

Hà Nam.

 

Bình Đỉnh sơn.

 

Một hàng dài Bách Tuế thương bang nối đuôi nhau vào núi. Đó là một cuộc thương hành quy mô lớn tận hai mươi lăm võ giả hộ tống.


 

Dù là chuyến thương hành đầu tiên, nhưng khuôn mặt của đội chủ Thanh Long đội Uyên Võ Đạo, người đang dẫn đầu đoàn người, vẫn vô cùng bình tĩnh.

 

Trên thực tế, hắn là cũng coi như là có chút tiếng tăm. Điều này là do biểu đệ của anh hắn, Tham Nguyệt Kiếm khách Uyên Vũ Long cùng với Cửu thiên kiếm pháp đã một thời vang danh thiên hạ.

 

Đám người Uyên gia luôn tự hào rằng Cửu thiên kiếm pháp - bí kỹ gia truyền này không thua kém gì các tuyệt kỹ võ lâm khác. Thế nên trong mắt họ, Đối với họ, đám đạo tặc Lục Lâm chỉ là một lũ tôm tép không đáng bàn.

 

"Dừng lại!"

 

Khoảng ba mươi tên đạo tặc xuất hiện với một tiếng động lớn và chặn đường đi lên.

 

Uyên Võ Đạo di chuyển chậm rãi, không vội vã.

 

Đó là dáng đi kiêu hãnh, tự tin mà bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy.

 

"Ta là Uyên Võ Đạo, đội chủ Thanh Long đội, phụ trách hộ tống Bách Tuế thương bang. Đã nghe nói về danh tiếng của các đại hiệp Tịch Phong trại đây."

 

Trại chủ Tịch Phong trại Viêm la đao phủ Trương Hán Uy giật giật lông mày.

 

"Đã nghe danh rồi thì hẳn là biết ta không thích đùa đâu. Nếu không có gan đấu với ta, thế thì để lại một trăm lượng ......"

 

Nhưng trước khi lão kịp nói hết câu, Uyên Võ Đạo đã rút kiếm.

 

 "Được lắm. Thế thì thử một lần xem nào."

 

Cùng với lời nói, lưỡi kiếm sắc lạnh lướt qua mặt đất.

 

Trận chiến còn chưa bắt đầu mà Trương Hán Uy đã bị áp lực công vô hình làm cho lạnh gáy. Nhưng nếu không rút kiếm, hắn quả thực không còn mặt mũi nào đứng trước đám thuộc hạ.

 

'Tên khốn kiếp này, không phải ngoan ngoãn đưa tiền là xong rồi sao'.

 

Lão ta thầm nguyền rủa trong lòng một ngàn lần, cuối cùng đành không tình nguyện mà rút kiếm ra.

 

Nói là kiếm, nhưng thực ra nó gần giống như một ngọn giáo.

 

Lợi thế của loại vũ khí này là có thể tấn công từ khoảng cách xa, vì vậy vừa rút ra lão đã điên cuồng vung nó về phía trước.

 

Vút. Vút.

 

Uyên Võ Đạo chỉ hơi nghiêng người đã dễ dàng tránh được ngọn giáo, rồi bất ngờ bước một bước dài về phía trước.

 

Ngay sau đó, thanh kiếm của hắn hất ngược từ dưới đất lên không trung, tạo thành hình chữ 'chi' [之].

 

Chính là đệ nhất thức Phi Long Thăng thiên.

 

Xoẹt.

 

Kiếm khí dữ dội nổi lên ở khắp nơi mà mũi kiếm lướt qua, mạnh đến nỗi khiến ngọn giáo của Trương Hán Uy lắc lư chao đảo.

 

Trước khi lão kịp định thần, tam thức Vân Long Phong Hổ đã được tung ta.

 

Mũi kiếm đung đưa như cây sậy phất phơ trong gió, rồi bất ngờ dừng lại.

 

Ực.

 

Trương Hán Uy bất giác nuốt nước bọt khô khốc khi thanh kiếm của đối phương chạm vào cổ lão ta.

 

Ngay cả cử động nhỏ nhất của phần trên cơ thể cũng có cảm giác như sắp bị kiếm khí bóp nghẹt.

 

Do dự một hồi, lão quyết định hạ thanh giáo của mình xuống. Uyên  Võ Đạo lúc này mới thu kiếm, lui về phía sau một bước.

 

Trong khi Uyên Võ Đạo bên kia thong dong phủi bụi trên ngoại y, Trương Hán Uy bên này lại thở hồng hộc, mặt mũi vẫn còn tái xanh khi vừa thoát khỏi cửa tử.

 

Lão nuốt nước bọt, khó khăn nặn ra một nụ cười.

 

"Đại hiệp... vừa xưng là Uyên Võ Đạo sao? Quả là một cao thủ trăm năm khó kiếm. Kiếm thuật quả nhiên hơn người, thế nên... chúng ta... sẽ để các vị đại hiệp đây qua.... ".

 

Sau đó, hắn quay phắt lại, nhanh chóng biến mất trong cây rừng.

 

Thấy mọi chuyện giải quyết dễ dàng hơn dự đoán, một thương nhân liền tiến lên trước tán thưởng.

 

“ Uyên đội chủ quả thực dành bất hư truyền. Tình trạng ép phí thông hành suốt 10 năm qua cuối cùng cũng được giải quyết rồi. Ta đã nghĩ 50 lượng là rẻ, nhưng thậm chí ta còn không mất cắc nào. Đúng là khó tin."

 

"Ta chỉ làm những gì phải làm thôi."

 

Uyên Võ Đạo tra thanh kiếm vào vỏ, tiêu sái bước về phía trước.



 

***

 

Hai ngày sau, Ngũ phong sơn.

 

Một đoàn lớn khoảng tám mươi người xuất hiện trên đường mòn qua núi.

 

Đó chính là Bách Tuế thương bang.

 

Đám võ giả Thanh Long đội nhìn ngó xung quanh, nhưng trông chúng chẳng có vẻ gì là lo lắng. Tịch Phong trại nổi tiếng hung hăng còn bị đội chủ xử trong một nốt nhạc, huống chi là đám hổ giấy Ngũ phong sơn trại này.

 

Khoảng một giờ sau.

 

Một ngọn thương dài cắm cờ xanh bay tới cắm giữa đường.

 

Sau đó, hơn hai mươi đạo tặc từ từ đi ra khỏi rừng cây.

 

Hoàng Diệu Minh đang tạm thời quản lý việc sơn hành khi Ngũ phong thập kiệt vắng mặt, nói với giọng hống hách.

 

“Hừ! Qua núi Ngũ phong mà không xin phép Ngũ phong sơn trại, xem ra các ngươi không biết chút phép tắc nào rồi!”

 

Uyên Võ Đạo bước tới.

 

"Chúng ta là Bách Tuế thương bang. Nghe danh Ngũ phong sơn trại đã lâu. Ở đây có tổng cộng hai mươi thương nhân, vì vậy ta sẽ đưa cho đại hiệp hai mươi lượng bạc."

 

Uyên Võ Đạo vốn đã định nói "ngay cả Thiên chí thượng nhân ta đây còn không sợ", cuối cùng suy nghĩ một hồi lại thôi. Tiết kiệm tiền của người khác là tốt, nhưng mạng sống còn quý hơn.

 

Hoàng Diệu Minh cau mày.

 

Đếm đại khái cũng ra hơn ba mươi người rồi, thế mà tên này lại nói là chỉ có hai mươi thương nhân.

 

“Nếu có hai mươi thương nhân, vậy những người còn lại thì sao?”

 

"Họ chỉ là những người tạp vụ khuân vác thôi.”

 

Hoàng Diệu Minh nhìn những "người tạp vụ" với ánh mắt khó chịu.


 

Sau khi sơn hành trong một khoảng thời gian dài, người ta sẽ luyện ra được một 'tuyệt chiêu' đó chính là nhìn mặt đoán người. Bây giờ, chỉ cần nhìn kỹ một chút, hắn có thể đoán chắc được người kia là tạp vụ, là khuân vác, võ giả hay là thương nhân.

 

'Chỗ này du di cũng phải ba mươi lăm, thế mà lại dám khai hai mươi?"

 

Nếu nói là ba mươi, may ra hắn còn có thể giả vờ như không biết mà cho qua.

 

Nhưng còn hai mươi thì sao?

 

Cơn giận đã dâng tới ngực, nhưng hắn vẫn phải cố kiềm chế.

 

Có quá nhiều võ giả.

 

Tất nhiên, nếu có Ngũ phong thập kiệt ở đây, tình thế sẽ có thể đảo ngược, nhưng rất tiếc, điều đó là không thể với sức mạnh hiện tại.

 

'Khốn kiếp. Đám chó chết Bách Tuế thương bang này. Nói dối cũng phải có lí chút chứ'.

 

Rủa thầm trong bụng, song cuối cùng Hoàng Diệu Minh vẫn phải cắn răng đưa tay ra.

 

Khóe miệng Uyên Võ Đạo hơi nhếch lên.

 

Có tới bốn mươi thương nhân, nhưng lại chỉ phải trả một nửa phí thông hành, đó là một thành công lớn.

 

Uyên Võ Đạo đưa ra hầu bao chứa hai mươi lượng bạc, khẽ gật đầu.

 

"Xin đa tạ. Lần này xây dựng được mối quan hệ hữu hảo với Ngũ phong sơn trại thế này thật tốt quá. Mong rằng về sau các vị đại hiệp đây chiếu cố".

 

"Cứ coi như vậy đi."

 

 Hoàng Diệu Minh lạnh lùng đáp lời rồi quay lại.

 

Bây giờ không có đủ lực lượng nên đành phải nhịn, nhưng sau này nhất định hắn phải bắt đám thương bang kia trả món nợ ngày hôm nay.

 

***

 

Tháp Hà.

 

Trấn Tháp Hà cách Ngũ phong sơn khoảng ba ngày đường. Vì vậy, từ đây, họ thống nhất sẽ không nhắc đến cái tên Phi Long môn nữa.

 

Trong khi Ngũ phong thập kiệt đang bắt đầu có phần tiếc nuối thì Thẩm Dương Khắc lại tràn đầy phấn khích. Lão thậm chí còn nhảy chân sáo trên quan đạo, bàn tay lướt qua đám hoa dại ven đường.

 

Nhìn dáng vẻ ấy, đột nhiên Uyên Xích Hà nhớ lại những gì tên ở Chính Nghĩa minh kia đã nói.

 

"Quýt trồng ở đất phương Nam thì chính là quýt, nhưng trồng ở đất Bắc thì lại là cây thanh trà".

 

Hắn ấy hẳn đã biết rằng Bàng Thống chính là Thẩm Dương Khắc.

 

'Chậc chậc. Lão già đó, dù có được trồng ở đất Nam hay Bắc thì cũng đều là thanh trà thôi. Trời sinh đã thế rồi mà'.

 

Ngũ phong thập kiệt xuất sơn là liền quên rằng họ vốn là đạo tặc. Càng đến gần Ngũ phong sơn, biểu cảm của họ lại càng khó coi. 

 

Đó có lẽ chính là sự khác biệt giữa kẻ sinh ra để làm đạo tặc và người phải chấp nhận trở thành đạo tặc để mưu sinh.

 

Tuy vậy, cậu lại cảm thấy có chút ghen tị với Thẩm Dương Khắc.

 

Vì ít ra lão còn biết rõ bản thân muốn làm gì.

 

Nhưng như cái bấc của ngọn đèn cạn dầu. Trái tim cậu dường như không bị lay động bởi bất cứ điều gì nữa.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương