Chương 44. Quýt và sơn trà

 

“Thật sự là Bàng Thống hả?”

 

Tam Tuyệt Kiếm Lý Thượng Nguyệt nhìn lão già tên Bàng Thống với ánh mắt nửa tin nửa ngờ.

 

Trong giây lát, đôi mắt của hắn sáng lên.

 

Khoảnh khắc hắn nhìn thấy đao giáp đỏ treo trên thắt lưng Bàng Thống, những ký ức đã qua chợt hiện lên trong tâm trí hắn.



 

Năm năm trước.

 

Trong khi thực hiện một nhiệm vụ ở Bộc Dương với Nghĩa Thiên Kiếm Khách Cố Tích, hắn đã chứng kiến ​​vụ giết người của Thẩm Dương Khắc ở kỹ lâu. Vào ngày hôm đó, lão ta đã lấy mạng một người chỉ vì không vừa ý với ánh mắt soi mói của người nọ.

 

Không kịp suy nghĩ, hắn rút thanh kiếm bên hông.

 

Thẩm Dương Khắc nhanh như chớp vọt ra ngoài cửa sổ, đồng thời vung đao giáp đỏ như máu chặn lại đường kiếm của hắn.

 

Dấu vết để lại lúc đó…rõ ràng là có.

 

Nhìn vào những vết còn sót lại trên đôi đao giáp đỏ, sự việc ngày hôm đó hiện lên rõ nét như mới hôm qua.

 

Không giống như những người khác ở Phong Vân đội, hắn có thể chắc chắn vì đã từng đấu kiếm với lão ta một lần. Lão già đó không phải là Bàng Thống, mà chính là Cửu Mật Phúc Kiếm Thẩm Dương Khắc!

 

Lý Thượng Nguyệt hét lên, tay nắm chặt chuôi kiếm.

 

"Cửu Mật Phúc Kiếm Thẩm Dương Khắc! Hôm nay ngươi có trốn đằng trời!"

 

Khoảnh khắc đó...

 

Thẩm Dương Khắc nín thở, nhìn Lý Thượng Nguyệt chằm chằm.

 

Các võ giả Phong Vân Đội nhanh chóng dàn quân chặn hết các lối vào phạn điếm.

 

Thế cục vô cùng hỗn loạn, vậy nhưng Nghĩa Thiên Kiếm Khách Cố Tích vẫn tỏ ra bình thản, không đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình.

 

Cổ Tích là đệ tử của Nghĩa Thiên Môn, một trong Thất Phái Nhị Môn vang danh thiên hạ. Nghĩa Thiên Môn là môn phái được lập ra bởi Nghĩa Thiên Kiếm Tôn, và hầu hết các đệ tử của ông đều vô cùng thăng tiến, không thành quan thì cũng thành quân trong triều đình. Chỉ có rất ít người còn lăn lộn trong võ lâm giang hồ, và Cổ Tích là một trong số họ.

 

Nghĩa Thiên Kiếm Tôn là một cao thủ xuất gia tại Thiếu Lâm Tự thời thiếu niên và sau này chuyển sang Quán Chân Đạo. Thông thạo cả võ công của Phật giáo và Đạo giáo, y đã tự mình sáng tạo ra võ công mới dựa trên chúng.

 

Đó là Huyền Thiên Bát Cực Thần Công và Bát Cực Thần Công. 

 

Cổ Tích cũng đang bí mật tập luyện nhằm nâng cao hai bí kỹ này.

 

Phong Vân đội là một tổ chức vũ trang của Chính Nghĩa Minh, và ở đây,  mệnh lệnh của đội chủ là tuyệt đối. Tất nhiên, khi bị tấn công, đội có thể thoải mái phản công, nhưng nếu muốn chủ động tấn công thì phải có lệnh của đội chủ.

 

Lý Thượng Nguyệt kiến nhẫn chờ đợi sự cho phép của Cổ Tích trước khi vượt qua ranh giới cuối cùng.

 

Các thành viên Phong Vân đội khác cũng vậy.

 

Đám võ giả bao vây Thẩm Dương Khắc, chặn lối vào phạn điếm, chăm chăm nhìn vào miệng Cổ Tích, chờ một tiếng “xông lên!”.

 

Thế nhưng Cổ Tích lại không nói gì cả.

 

Vì thực sự y đang không thể mở miệng nổi trước áp lực kinh khủng.

 

Ánh mắt của y đang lần lượt quét qua đám người dường như là nhóm của Thẩm Dương Khắc, tuyệt vọng tìm kiếm kẻ đang yểm Ám Kinh lên mình.

 

Ám Kinh, nói cách khác, là một nguồn khí vận vô hình.

 

Không phải cao thủ nào cũng có thể sử dụng Ám Kinh. Sử dụng Ám Kinh có nghĩa là người đó đã bước vào trạng thái giết người giả, tức là 'trạng thái mà có thể giết chết đối phương chỉ bằng ý chí của mình'.

 

Cổ Tích âm thầm vận khí, cố chống đỡ cơ thể, đồng thời giữ cho ánh mắt luôn kiên định.

 

Y muốn biết liệu người đó thực sự muốn giết y,hay đó chỉ là một lời cảnh báo.


 

Trái lại, Uyên Xích Hà bên kia biểu tình khá hài lòng.

 

Cậu đã thử nó một lần khi gặp Phá Thiên Ma Quân Tích Vụ Hải trong Lục Lâm đại hội, và hiệu quả có vẻ khá tốt.

 

Ánh mắt của Uyên Xích Hà và Cổ Tích gặp nhau.

 

Theo bản năng, y nhận thấy rằng thiếu niên kia đang phát Ám Kinh về phía mình.

 

Thật khó tin, nhưng chẳng phải người đời vẫn luôn nói phải cẩn thận với trẻ em, phụ nữ và người già sao!

 

Sau khi xác nhận đối phương, Cổ Tích thở phào nhẹ nhõm.

 

Đó là bởi vì thiếu niên không rõ danh tính dường như không thực sự có ý định lấy mạng y.

 

Nếu vậy, đây rõ ràng là một lời cảnh cáo.

 

Y nhìn cậu với vẻ mặt tha thiết.

 

'Dừng lại đi! Làm ơn!'

 

‘…’

 

'Phụt! Sống rồi'

 

Trong khi y đang ra sức hít thở như người vừa suýt bị đuối nước, Uyên Xích Hà bên này lại chỉ nói với giọng nhẹ nhàng như không.

 

“Lão thúc à, chắc là có hiểu lầm gì đó rồi, người này là Bàng Thống, thúc hiểu chưa hả?”

 

Lý Thượng Nguyệt nghe thế vội hét lớn.

 

"Hiểu lầm cái quái gì chứ! Lão gì kia chắc chắn là ma đầu Hà Nam Thẩm Dương khắc, 5 năm trước chính ta đã….”

 

Lời chưa kịp nói hết đã bị Cổ Tích chặn lại.

 

"Lý Thượng Nguyệt, dừng được rồi đấy. Lão ta không phải Thẩm Dương Khắc".

 

"Đội chủ? Rõ ràng là thế mà! Có dấu vết trên đao giáp kìa. Năm năm trước khi thuộc hạ … ."

 

"Hừ..hừm!  Thôi đi, không lằng nhằng nữa. Tất cả về lại vị trí đi"

 

Theo lệnh của Cổ Tích, đám võ giả chặn ở các lối vào phạn điếm di chuyển từng người một.

 

Lý Thượng Nguyệt cũng đành miễn cưỡng quay về chỗ ngồi, trên mặt rõ ràng không vừa ý.

 

"Đội chủ! Lão già đó chắc chắn là Thẩm Dương Khắc. Tin thuộc hạ đi. Thuộc hạ thậm chí còn kiểm tra vết kiếm trên đao giáp."

 

“Quýt ở đất phương Nam thì chính là quýt, nhưng nếu trồng ở đất Bắc thì lại thành cây thanh trà.”

 

"Dạ?"

 

Lý Thượng Nguyệt không hiểu Cổ Tích đang nói gì.

 

Tại sao tự nhiên đang nước sôi lửa bỏng mà lại xuất hiện quýt với thanh trà vậy?

 

"Quýt và thanh trà trông giống nhau, nhưng hương vị lại hoàn toàn khác nhau. Thẩm Dương Khắc và Bàng Thống cũng vậy. Tuy bề ngoài có vẻ giống nhau nhưng lại không phải là một người. Thế nên đừng nhiều lời nữa."

 

"..."

 

Lý Thượng Nguyệt chớp chớp mắt.

 

Lời nói của Cổ Tích khiến hắn cũng phải nghi ngờ bản thân, rốt cục hai người kia là một, hai thực sự chỉ là người giống người?

 

Thấy Lý Thượng Nguyệt vẫn có vẻ vẫn chưa chịu thôi, y liền cố tình làm đổ nước trà trước bàn để thu hút sự chú ý, ngón tay bí mật vạch vài chữ trên mặt bàn.

 

Câm miệng!

 

Phải đến lúc đó Lý Thượng Nguyệt mới biết rằng y giả vờ không biết vì lý do khác.

 

Hắn lặng lẽ gật đầu, dù sao hắn cũng là người biết để ý.

 

Ngũ Phong thập kiệt đã kết thúc bữa ăn trước và đứng dậy.

 

Cổ Tích không thèm liếc nhìn cho đến khi họ hoàn toàn biến mất sau cánh cửa phạn điếm. Y không muốn một cuộc chiến không cân sức nổ ra tại đây.

 

Một lúc sau, y mới hỏi mà vẫn chưa ngẩng đầu lên.

 

 "Họ đi chưa?"

 

"Rồi ạ."

 

Phải đến lúc đó, một tiếng thở dài mới thoát ra từ miệng y.

 

"May quá. Cuối cùng cũng đi rồi. Hồi nãy họ tự xưng là Phi Long Môn đúng chứ?"

 

"Vâng, nhưng chuyện gì đã xảy ra vậy?"

 

"Lạ thật. Trông họ đâu có giống người Tà phái."

 

Lý Thượng Nguyệt gật đầu.

 

“Có thể là Thần Dương Khắc đã che giấu quá khứ bẩn thỉu của lão để ở lại với họ.”

 

"hừ!"

 

Cổ Tích không thể hiểu được tại sao môn đồ Phi Long môn lại đi cùng Thẩm Dương Khắc. Không thể nào cao thủ như vậy lại bị lão già đó lôi kéo được. Rốt cuộc họ có mối quan hệ như thế nào chứ?

 

"Nhưng mà đội chủ. Tại sao ngài lại để Thẩm Dương Khắc đi?"

 

“Một trong số họ đã gây áp lực cho ta bằng Ám kinh.”

 

Lý Thượng Nguyệt mở to mắt.

 

Hắn cũng là người trong võ lâm, vì vậy hắn ta biết chiêu thức đó có nghĩa là gì.

 

"Trời đất! Phi Long Môn lại có một cao thủ tuyệt thế như vậy sao."

 

“Ngươi nghe thấy cái tên Phi Long môn này bao giờ chưa?”

 

"Hôm nay thuộc hạ mới nghe lần đầu."

 

"Kỳ lạ thật…."

 

Phong Vân đội được Chính Nghĩa minh cử đến để hòa giải tranh chấp giữa Thiên Đao môn và Thăng thiên môn. Dự xuất hiện của một môn phái thần bí, lại sở hữu cao thủ xuất chúng như vậy tuyệt đối không phải chuyện lành.

 

“Tốt hơn hết là ta không nên dính líu đến mấy thứ như vậy…”

 

“Nếu biết thế thì thuộc hạ cũng không ra mặt rồi”

 

Nghĩ về ám kinh, Lý Thượng nGuyệt không khỏi rùng mình. Nếu khi đó Cổ Tích không ngăn hắn lại, thì chắc bây giờ hắn cũng về với tổ tiên luôn rồi.

 

***

 

Hợp Phì.

 

Khi Hoa dung đọc tâm Nam Cung Nhiên chỉ ra Phá Sơn Đao Hoàng Viêm Đông của Thiên Đao môn chính là thủ phạm, Hoàng Viêm Đông đã không phủ nhận. Ngược lại, hắn lại nói một cách đường hoàng “tên đó đã chết trong một cuộc tỷ võ”.

 

Mặc dù cùng là chính phái nhưng Thiên Đao môn và Thăng THiên môn luôn ngấm ngầm cạnh tranh với nhau. Và chắc chắn chuyện lần này cũng sẽ không dễ dàng xử lý chỉ với vài cuộc nói chuyện.

 

Thăng Thiên môn kiến quyết đòi bồi thường. Nhưng giang hồ xưa nay đâu có việc phải bồi thường cho nạn nhân vì những gì đã xảy ra trong một trận đấu tự nguyện. Nếu cứ hở ra là đòi đền bù như thế thì chắc người trong võ lâm đã hoá Bồ Tát hết, chẳng dại mà động đao kiếm với nhau làm gì.

 

Ngay khi Thiên Đao môn từ chối những yêu cầu vô lý của Thăng Thiên môn, họ đã triệu tập các môn hạ khắp nơi đến. Ngay sau đó, tin đồn về một cuộc tấn công quy mô lớn nhắm vào Thiên Đao môn đã lan nhanh khắp chốn.

 

Vào thời điểm đó, Phong Vân đội của Chính Nghĩa Minh cũng đã đến Hợp Phì.

 

Ngày hôm sau, căng thẳng giữa Thiên Đao môn và Thăng Thiên môn đã lặng lẽ lắng xuống như thể nó chưa từng xảy ra.

 

Với sự hòa giải của Phong vân đội, Thiên đao môn đã chấp nhận trả cho gia đình Đặng Tiêu một trăm lượng bạc trắng.

 

Đó vốn không phải là vấn đề sẽ kết thúc đơn giản như vậy, nhưng ngoài dự đoán, Thiên Đao môn đã cúi đầu.

 

Cuộc hòa giải đã thành công, nhưng việc “Thiên Đao môn phải trả tiền bồi thường cho Thăng Thiên môn” đã được bàn luận lâu dài bên trong Chính Nghĩa Minh. Khác với việc hòa giải thành công, đánh giá nội bộ về lần xử lý này lại không tốt. Lý do là nó 'đã để lại tiền lệ xấu về việc để bồi thường cho đối thủ trong các trận đấu'. Ở lập trường của Thất phái nhị môn, thắng là thắng, thua là thua, việc đòi hỏi bồi thường cho sự yếu kém của bản thân thật sự vô cùng mất mặt.

 

***

 

Hà Nam.

 

Chu KHẩu

 

Mười một người đàn ông và phụ nữ đang lê bước qua quan đạo, đối mặt với cơn gió đầu đông. Họ chính là Ngũ Phong thập kiệt. Sau khi tiến vào Hà Nam, không biết vì sao vẻ mặt của mọi người đều trở nên ảm đạm. Có vẻ bởi vì họ khi nghĩ rằng chuyến đi đang dần kết thúc.

 

Nhìn vào cột mốc dựng trên quan đạo, Trương Tiêu Phong lẩm bẩm.

 

"Ôi trời! Chưa gì mà Chu Khẩu đã ở ngay trước mắt rồi. Bây giờ chỉ còn 10 ngày nữa là đến Ngũ Phong sơn rồi."

 

"Chưa gì đã sắp đến rồi sao?"

 

Hạ Tiểu Bạch không che giấu được vẻ tiếc nuối.

 

Vậy là hành trình vào vai “hiệp khách giang hồ” của cô sắp kết thúc rồi

 

Hàn Thái Liên cười chọc ghẹo.

 

"Sao? Còn muốn đi vòng nữa hả?"

 

"Chẳng lẽ tỷ không muốn sao?"

 

"Cũng không phải là không thích, nhưng một người làm sao có thể cả đời phiêu bạt được? Đến lúc nhất định thì sẽ phải về nhà."

 

Nghe từ nhà, Hạ Tiểu Bạch cười cay đắng.

 

Thành thật mà nói, đối với cô, nơi đó vẫn chưa phải là một ngôi nhà thực sự. Nó chỉ là một nơi để ở vì không có nơi nào để quay về. Gần đây suy nghĩ như vậy còn trở nên mạnh mẽ hơn.

 

“Tỷ tỷ, sau này tỷ sẽ tiếp tục sống ở sơn trại chứ?"


 

"Sao vậy? Không thì đi đâu chứ?"

 

"Không phải vậy, nhưng muội tự tin rằng bây giờ muội có thể sống ở bất cứ đâu. Muội đã học võ công, đã lang thang trong suốt ba tháng. Có gì mà phải sợ nữa chứ. Tỷ không thấy vậy sao?"

 

"Cũng đúng ha."

 

Hàn Thái Liên gật đầu.

 

Dạo này cô cũng có suy nghĩ rằng trên đời này không có việc gì là cô không làm được. Nghĩ lại thì thấy quả nhiên là do võ công và sự vất vả trong thời gian qua.

 

Uyên Xích Hà nãy giờ im lặng lắng nghe, bỗng nhiên mở miệng.

 

"Muốn làm gì thì cứ làm đi. Dù sao thì làm gì cũng đỡ hơn làm tặc mà”.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương