Chap 43: Không phải đã nhìn thấy ở đâu đó rồi sao?

 

Tuy nhiên không phải Hoa Dung Độc Tâm Nam Cung Nhiên mà Ma Khôn vẫn đang chờ đợi, mà lại là sư huynh Thanh Vân Kiếm Nam Cung Thiên xen vào.

“Môn Chủ, xem ra tiểu muội đang rất tò mò về danh tính của đệ tử đã biến mất.”

“À, tên của hắn chính là Cao Học Kiếm Đặng Tiêu.”

“Thì ra là Đặng Thiếu Hiệp. Nghe nói hắn đã rời khỏi nhà ba ngày trước, không biết ngài có thể cho chúng ta biết chính xác là khi nào không ạ?”

“Nghe nói hắn rời đi sau khi ăn trưa?”

“Thì ra là vậy. Vậy còn tin đồn về Phi Long Môn không biết ngài đã nghe từ ai?”

“Trong số các môn đồ đã có đệ tự ghé quá Phượng Hoàng Tiêu Cục. Hắn đã nghe được ở đó.”

Ma Khôn Nhất Kiếm Chấn Thiên – Thăng Thiên Môn Chủ trả lời rõ ràng từng câu hỏi và khẽ nhăn mặt.

Ta đến đây vì muốn nghe lời khuyên của Nam Cung Nhiên- người vốn có tiếng là vô bất thông tri Hoa Dung Độc Tâm, nhưng nàng ta lại ngậm chặt miệng như hến khiến lòng ta nóng như lửa đốt.

Hơn nữa còn nói “Tiểu muội của ta có vẻ khá tò mò” là sao nữa đây? Cũng đâu phải Nam Cung Nhiên đang ở nơi xa xôi nào đó, nàng ta đang ở ngay trước mặt mà.

Tuy nhiên ngay cả Kiếm Vương Nam Cung Bích cũng im lặng dõi theo động thái của Nam Cung Thiên. Có vẻ như cuộc hội thoại kỳ lạ như thế này là việc hết sức tự nhiên ở Nam Cung Thế Gia.

Cứ như thế một lúc lâu sau Ma Khôn đã trả lời hết câu hỏi của Nam Cung Thiên.

Sau khi hỏi hết từng chi tiết nhỏ nhặt, Nam Cung Thiên mới dựa lưng vào ghế như thể đã hài lòng.

Trong khoảng thời gian đó, Ma Khôn thậm chí còn không nghe thấy giọng nói của Nam Cung Nhiên.

Thật sự mọi chuyện sẽ như vậy sao?

Khi Ma Khôn đang liếc nhìn Nam Cung Nhiên với vẻ mặt đáng ngờ, giọng nói Nam Cung Thiên chợt vang lên bên tai hắn.

“Tiểu muội của ta vốn hơi hướng nội nên không muốn nói chuyện cùng người khác. Nên ta đành thất lễ phải ra mặt thay muội ấy. Ta đã hỏi hết mọi thứ rồi nên sẽ sớm có kết quả thôi.”

“À, hóa ra là vậy.”

Ma Khôn gật đầu với khuôn mặt bất đắc dĩ.

Với mức độ đó thì không phải hướng nội mà thật sự không khác gì bị câm.

Khi ấy Nam Cung Nhiên bỗng đứng dậy khỏi chỗ, cúi đầu chào Ma Khôn cùng Nam Cung Bích rồi rời khỏi đại sảnh. Nam Cung Thiên vội vã lẽo đẽo theo sau cứ y như là người hầu.

Ngay khi cả hai người đột nhiên rời đi, Ma Khôn nhìn chằm chằm Nam Cung Bích với ánh mắt vô hồn.

Nam Cung Bích lãnh đạm lên tiếng.

“Như ngài cũng đã thấy rồi, ái nữ nhà ta có hơi kiệm lời.”

“À, vâng…”

Ma Khôn thở dài trong lòng.

Đột nhiên hắn có suy nghĩ “Vì tin đồn mà có vẻ ta đã đến nhầm chỗ rồi.”

***

Ngày Ma Khôn tìm đến Nam Cung Thế Gia, Nam Cung Nhiên đã phái người của thế gia đi khắp nơi. Ngày hôm sau nàng đã đến thăm nhà của Đặng Tiêu.

Thực sự Nam Cung Nhiên không nói chuyện với người khác, nhưng nàng không phải người câm. Nàng đã hỏi mẫu thân của Đặng Tiêu và điều và nhìn quanh căn phòng của Đặng Tiêu.

Sau đó nàng đã chậm rãi đi bộ từ nhà của Đặng Tiêu đến Thăng Thiên Môn.

Nam Cung Thiên chỉ đi theo muội muội mà không nói lời nào vì sợ ảnh hưởng đến suy nghĩ của nàng.

Nam Cung Nhiên cẩn thận quan sát xung quang mỗi khi có ngã rẽ xuất hiện, thỉnh thoảng nàng cũng sẽ bắt chuyện với người bán hàng rong ven đường.

Mỗi lần như thế, nụ cười lại nở rộ trên khuôn mặt Nam Cung Thiên. Dường như hắn rất vui khi muội muội duy nhất của mình tương tác với thế giới.

Bước chân Nam Cung Nhiên từ từ rời khỏi con hẻm nhỏ và hướng đến Tiêu Hồ.

Sau khi đi dạo ven hồ một lúc lâu, Nam Cung Nhiên dừng bước.

Vẻ mặt nàng đanh lại như nhìn thấy thứ gì đó mà người khác không thấy được.

“Sao vậy?”

Trước câu hỏi của Nam Cung Thiên, Nam Cung Nhiên chỉ quan sát mặt đất và thận trọng trước đi thay vì trả lời.

Dường như nàng đang đi theo thứ gì đó.

Đó là khuôn mặt như thể bị thứ gì đó mê hoặc, nhưng Nam Cung Thiên đã đi theo muội muội mình thời gian dài nên hắn biết rõ. Biểu cảm đó là khi nàng đang đắm chìm trong thế giới riêng của mình.

Tiếng thở dài thoát ra khỏi miệng Nam Cung Nhiên.

Mọi người thường gọi Nam Cung Nhiên là Hoa Dung Độc Tâm hay Vô Bất Thông Tri. Họ tin rằng muội muội là chiêm bốc thuật sĩ bẩm sinh. Nếu nhìn vào bộ dạng kì dị kia, có lẽ bất cứ ai cũng đều sẽ nghĩ như vậy.

“Phù! Nhiên Nhi à. Muội đi đứng bình thường một chút không được sao?”

Khác với Nam Cung Nhiên chỉ luôn tập trung vào suy luận, trong đầu Nam Cung Thiên khi nào cũng tràn ngập lo lắng cho tiểu muội của mình.

Sau khi xuyên qua khu rừng, Nam Cung Nhiên tiến thẳng về phía trước rồi bỗng nhiên dừng lại.

Nam Cung Thiên quay đầu nhìn về nơi mà ngón tay tiểu muội đang chỉ đến.

Nó được che phủ sơ sài bằng cành cây, nhưng thứ ở bên trong rõ ràng là thi thể.

Lẽ nào là Đặng Tiêu?

Tiểu muội đã tìm được người mất tích nhưng tìm ra nguyên nhân cái chết lại là một vấn đề khác.

Nam Cung Thiên tháo dỡ những cành cây và cẩn thận kiểm tra cơ thể Đặng Tiêu.

Hừm! Hắn ta bị cắt cổ và tuyệt mạng.”

Không có vết trầy xước hay vết thương ở nơi khác.

Nhìn hắn vẫn đang nắm chặt thanh kiếm trong tay thì có vẻ hắn đã đánh nhau với ai đó.

Nhìn hào bài trong lồng ngực hắn thì hắn quả thật là Đặng Tiêu

Túi tiền và hào bài vẫn còn nguyên nên có vẻ không phải gặp cường đạo. Thực tế mà nói làm gì có chuyện cao thủ Cao Học Kiếm lại có thể bị cường đạo đánh bại chứ?

Nam Cung Nhiên sau khi quan sát thi thể thông qua vai sư huynh khoảng một khắc (15 phút) thì lùi lại.

Đến lúc đó Nam Cung Thiên mới ngừng điều tra và đứng lên.

“Nhìn vết cắt trên cổ thì chắc chắn là bị kiếm đâm. Không còn vết thương nào khác nên có vẻ hắn đã không chịu nổi vết đâm đó, có thể dễ dàng chế áp Cao Học Kiếm như vậy thì hẳn phải là một cao thủ.”

“Phái Sơn Đao Hoàng Viêm Đông”

Nam Cung Thiên đồng ý với lời của tiểu muội.

“Tại sao lại giết hắn chứ?”

“…”

Nam Cung Nhiên không trả lời.

Nàng ta cũng không hiểu rốt cuộc tại sao Hoàng Viêm Đông lại giết chết Đặng Tiêu.

Nếu trực tiếp hỏi Hoàng Viêm Đông thì hắn sẽ trả lời chứ?

Nam Cung Thiên phủi phủi tay rồi nhẹ tặc lưỡi.

“Chậc chậc! Ta không biết liệu điều này có tạo nên cuộc chiến giữa Thăng Thiên Môn và Thiên Đao Môn hay không?

Hoàng Viêm Đông là đệ tự Thiên Đao Môn còn Đặng Tiêu là đệ tử Thăng Thiên Môn.

Không lý nào Thăng Thiên Môn lại dễ dàng bỏ qua cái chết của đệ tử môn phái mình. Nếu có suy nghĩ như vậy thì ngay từ đầu họ đã không đến thăm Nam Cung Thế Gia.

“Nhưng mà làm sao Phi Long Môn lại biết được sẽ có chuyện xảy ra ở Thăng Thiên Môn chứ?”

Trước câu hỏi của Nam Cung Thiên, Nam Cung Nhiên vẫn im lặng không đáp. Dù có vắt óc thế nào cũng không đoán được thân phận của Phi Long Môn nên đây là điều đương nhiên.

***

Tỉnh Nam Trực Lệ.

Mười một nam nhân nữ nhân đang đi dọc theo quan đạo. Họ là nhóm người Ngũ Phong Thập Kiệt đang quay trở về Ngũ Phong Sơn.

Người đời có câu du ngoạn khiến con người ta trưởng thành.

Mặc dù dáng vẻ của nhóm Ngũ Phong Thập Kiệt đã trở nên nhem nhuốc, tiều tụy nhưng trong ánh mắt vẫn ngập tràn tinh quang. Ngay cả trong hành động của họ cũng biểu thị sự mạnh mẽ, chín chắn chứ không giống với khi lần đầu xuống núi.

Có lẽ vì vậy nên không xảy ra cuộc chiến nào. Bất luận là Chính, Tà hay Ma thì cũng không ai dám coi nhẹ nhóm người Ngũ Phong Thập Kiệt.

“Các huynh ơi, đói bụng quá, đệ nghĩ chúng ta nên ăn gì rồi hãy đi tiếp.”

Lão tứ Hứa Lâm Đạt chỉ vào tấm biển có viết chữ Tam Hùng Phạn Điếm.

Phong Diễn Tiêu và Thác Cao Minh đồng thời gật đầu.

Nghe đến chữ “ăn nào”, cơn đói lập tức kéo đến.

Tam Hùng Phạn Điếm đã chật ních người nhưng tiểu nhị vẫn chăm chỉ đi xung quanh và kiếm chỗ ngồi cho khách.

Ngũ Phong Thập Kiệt chia nhau ngồi xuống hai chiếc bàn và giải khát bằng trà nguội. Khác với trước đây, bọn họ không lúng túng nhìn ngó xung quanh nữa mà giữ im lặng, rất mang dáng dấp của võ giả.

Khẩu Mật Phúc Kiếm Thẩm Dương Khắc nghiêng đầu liếc nhìn nhóm Ngũ Phong Thập Kiệt Đang thay đổi từng ngày.

“Rốt cuộc bọn chúng đã học những gì mà khí đạo lại thay đổi như vậy chứ?

Chỉ trong vòng ba tháng nhưng khí đạo của Ngũ Phong Thập Kiệt đã thay đổi khác biệt như trời với đất. Trước đây không có chút nội lực nào nhưng hiện tại nhãn quang sáng ngời trong ánh mắt.

Tất nhiên vẫn còn nhiều thiếu sót khi so sánh với bản thân ta, tuy nhiên xét về khoảng thời gian họ được huấn luyện thì đúng là đáng kinh ngạc. Cho dù là ma công (võ công tà dị) thì cũng không học nhanh đến như vậy.  

“Chuyện này…Giống như bọn chúng đã luyện Hấp Tinh Đại Pháp vậy…?”

Không có lý nào có thể tích lũy nội lực trong thời gian ngắn như vậy mà không bòn rút công lực của người khác.

Tuy nhiên vì sinh hoạt với họ hàng ngày nên hơn bất kì ai, ta hiểu đó là suy nghĩ ngớ ngẩn đến nhường nào. Bọn họ thay đổi như vậy là nhờ Bạch Tự Khẩu Quyết học từ Uyên Xích Hà.

“Hay là ta cũng nhờ hắn dạy cho ta nhỉ…?”

Thẩm Dương Khắc liếc nhìn Uyên Xích Hà đang ngồi bên cạnh.

Tuy nhiên ngay lập tức Thẩm Dương Khắc đã lắc đầu.

Ta đã luyện nội công thuật trước rồi. Ngoài ra, Bạch Từ Khẩu Quyết đúng là đáng kinh ngạc nhưng ta vẫn cảm thấy không phù hợp với nội công mà ta đã luyện.

Nội công mà ta luyện là tà công. Có lẽ vì vậy mà sau gáy của ta luôn nặng nề và khó chịu khi ở bên cạnh Ngũ Phong Thập Kiệt. Vì tương khắc nên mới như vậy.

“Thôi đi, tham lam quá thì chỉ làm phá vỡ nội công của mình mà thôi.”

Không thể phá hủy tích công 50 năm của mình được.

Sau khoảng hai khắc thì các món ăn đã được dọn đầy trên hai bàn.

Nhóm Ngũ Phong Thập Kiệt đã vứt bỏ phẩm cách của mình, và cố sống cố chết dán vào thức ăn như lũ ăn mày.

Và khi nhóm Ngũ Phong Thập Kiệt đang nhai nhóm nhép, đắm chìm trong mùi vị của thức ăn thì một nhóm nhân sĩ võ lâm cũng bước vào phạn điếm.

Tiểu nhị nhanh chóng chạy đến và hướng dẫn họ ngồi vào những chiếc ghế trống mà khách vừa rời đi.

Trong khi gọi món và đợi thức ăn, họ quay đầu nhìn ngó xung quanh như thói quen.

Một trong số họ nhìn Thẩm Dương Khắc và thì thầm với nam nhân trung niên ngồi bên cạnh.

“Cố Đại Chủ, lão già kia không phải chúng ta đã nhìn thấy ở đâu rồi sao?” 

“Ai chứ?”

Nghĩa Thiên Kiếm Khách Cố Tích nhấp một ngụm trà, từ từ hạ chén trà xuống và nhìn chằm chằm năm nhân.

Người mà nam nhân Tam Tuyệt Kiếm Lý Thượng Nguyệt đang muốn nhắc đến là Thẩm Dương Khắc

Cố Tích lắc đầu với vẻ mặt mơ hồ.

Chắc chắn là lão già kia khá giống Thẩm Dương Khắc. Tuy nhiên hơi khác với Thẩm Dương Khắc mà ta đã gặp năm năm về trước. Thẩm Dương Khắc vốn là ma đầu khét tiếng ở tỉnh Hà Nam, cho dù chỉ ngồi im thì khí tức tàn ác cũng tràn ngập tứ phía.

Tuy nhiên khuôn mặt của lão già đang ngồi đằng kia khá ôn hòa. Có sự sắc bén đặc trưng của võ giả nhưng lại không có sự ác độc áp đảo người xung quanh.

Lão ta thực sự là Thẩm Dương Khắc sao?

Cố Tích rơi vào trầm tư rồi nói với Lý Thượng Nguyệt.

“Ngươi hãy đi tìm hiểu thử. Có vẻ chúng đi theo nhóm nên đừng gây rắc rối.”

“Vâng.”

Lý Thượng Nguyệt rời khỏi chỗ và bước về phía Thẩm Dương Khắc.

Thẩm Dương Khắc đã vểnh tai lên bí mật lắng nghe từ nãy đến giờ, lão vặn người quay qua quay lại như thể chỗ ngồi không thoải mái.

Lão Ngũ Khúc Sơn Thành không thể nhìn nổi nữa liền hỏi.

“Lão Thẩm sao đột nhiên lão giống như con chó muốn đi nặng sau khi ăn no vậy?”

“Chuyện đó…vì dạ dày ta hơi đầy một chút…”

“Vậy thì đừng ăn nữa, nghỉ ngơi đi. Có vẻ như sau thời gian dài ngủ ngoài đường cơ thể của lão không thể chịu được nữa. Chậc chậc!”

“Tên khốn này, ngươi cứ thử bị Chính Nghĩa Minh truy đuổi thử coi. Để xem thức ăn có trôi xuống cổ họng nổi không.”

Thẩm Dương Khắc gào thét trong lòng rồi nhấp một ngụm trà.

Khi đó Lý Thượng Nguyệt đã tiến lại gần Thẩm Dương Khắc và thận trọng nói.

“Xin thất lễ. Xin giới thiệu, ta là Tam Tuyệt Kiếm Lý Thượng Nguyệt thuộc Phong Vân Đội -Chính Nghĩa Minh.”

Trước từ “Chính Nghĩa”, Ngũ Phong Thập Kiệt nhất loạt dừng động tác.

Kẻ thù lớn nhất của Lục Lâm chính là Chính Nghĩa Minh. Có thể đàm phán với Thương Bang nhưng Chính Nghĩa Minh thì không. Giao dịch với chúng không thể được thiết lập. Bọn chúng giống như những người được sinh ra để giết chết Lục Lâm Đạo vậy.

Lão Tứ Hứa Lâm Đạt- người rất giỏi tùy cơ ứng biến liền nói với khuôn mặt tỉnh bơ như không có chuyện gì.

“À! Thì ra là người thuộc Chính Nghĩa Minh. Hẳn là ngài đã vất vả nhiều rồi. Nhưng ngài có chuyện gì vậy?”

“Năm năm trước ở Hà Nam, ta đã vuột mất ma đầu mang tên Khẩu Mật Phúc Kiếm Thẩm Dương Khắc. Nhưng mà dù có nhìn thế nào đi chăng nữa thì lão nhân này trông rất giống với Thẩm Dương Khắc…Nếu lão ta thực sự là Thẩm Dương Khắc thì mong mọi người hãy giao lão cho Phong Vân Đội.”

Hứa Lâm Đạt quay lại nhìn Thẩm Dương Khắc với vẻ mặt khó hiểu.

Thẩm Dương Khắc chỉ đảo mặt với vẻ mặt như đang nhai phân.

Hứa Lâm Đạt ngập ngừng, vừa nuốt nước miếng vừa nói.

“A haha, chắc ngài có gì hiểu lầm rồi, lão ta không phải là ma đầu họ Thẩm đâu. Tên của lão là Bàng Thống, là người làm công việc chân tay ở Phi Long Môn. Lão Bàng, lão còn làm gì nữa. Còn không chính thức chào hỏi đi sao?”

Ngay lúc đó Thẩm Khắc Dương lúng túng đứng dậy và trịnh trọng cúi đầu chào.

“Lão nhân là Bàng Thống.”

Lý Thượng Nguyệt nhìn chằm chằm Thẩm Dương Khắc bằng ánh mắt sắc bén.

“Hừm! Dù nhìn thế nào thì vẫn ra Thẩm Dương Khắc…”

Tuy nhiên cũng có chút lấn cấn nếu tiếp tục bắt lão già kia thừa nhận là Thẩm Dương Khắc.

Trước tiên thì nam nhân kia gọi lão là Bàng Thống và chỉ thị lão vô cùng tự nhiên.

Hơn nữa Thẩm Dương Khắc không phải người ngoan ngoãn dễ bảo như vậy. Một ma đầu như Thẩm Dương Khắc sao có thể làm theo chỉ thị kia nam nhân thế kia chứ?

Điều đó chẳng khác nào chó lại ăn cỏ. Thẩm Dương Khắc là người theo chủ nghĩa nhược nhục cường thực (kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu) hơn bất cứ ai, hắn tuyệt đối không cúi đầu trước người cấp bậc thấp hơn bản thân mình.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương