Chương 47: Lạc Dương ngũ hiệp

 

Chỉ một lúc sau, Thẩm Dương Khắc đã xử lý xong.

 

"Haha! Đa tạ đại hiệp! Đa tạ đại hiệp!"

 

"Haha. Nam mô A Di Đà Phật, công đức vô lượng. Phật Tổ trên cao nhất định che chở cho các vị đại hiệp."

 

Phong Diễn Tiêu khô khan gật đầu.

 

Vị hoà thượng tỏ ra vô cùng hiếu khách.

 

“Bần tăng là Huyền Trang đến từ Ngũ Luân tự, liệu có thể biết quý danh các vị đại hiệp ở đây không?"

 

“Chúng ta là người của Ngũ Phong sơn trại.”

 

"À! Là Ngũ phong sơn sao. Một lần nữa xin đa tạ các vị.”

 

“Còn bần đạo tên Vương Hủ, là người của Vô Lượng Đạo Quán".

 

Thác cao Minh liền hỏi.

 

"Nhưng hai ngươi rốt cuộc tại sao lại bị bắt cóc? Không lẽ đã gây thù chuốc oán gì với ai sao?"

 

Huyền Trang và Vương Hủ vội xua tay.

 

"Không. Không có chuyện đó."

 

"Vậy ý hai người là không biết ai đã làm chuyện này sao? "

 

"Đúng vậy."

 

 Phong Diễn Tiêu nghe ngóng một hồi liền xen vào.

 

"Cả hai người đều có tiền có của, đúng chứ?"


 

"Không hề."

 

"Không có không có."

 

Huyền Trang và Vương Hủ lắc đầu quầy quậy.

 

Trên thực tế, cả hai đều là một trong số rất nhiều tu sĩ bình thường của các Phật tự hoặc đạo quán. Trụ trì hoặc quán chủ thì còn có khả năng, chứ mấy tu sĩ cỏn con như họ thì đào đâu ra tiền chứ.

 

Phong Diễn Tiêu thở dài. Thác Cao Minh nghiêng đầu thì thầm.

 

" Đại ca, thấy sao hả. Dù sao chúng ta cũng đâu phải quan viên đâu. Hồi nãy xem như làm phước một lần rồi, đừng xen vào mớ hỗn độn này nữa".

 

Suy nghĩ một lát, Phong Diễn Tiêu gật đầu.

 

Không biết ý định ngó lơ của họ, Huyền Trang bên kia lại cẩn thận mở lời.

 

"Chà, bần đạo không biết điều đó có đúng không, nhưng nghe nói rằng một số hoà thượng đã lặng lẽ biến mất. Thật đau lòng khi thấy điều này xảy ra."

 

"À! Nghĩ mới nhớ, cũng có tin đồn về chuyện đó lan truyền trong đạo quán. Tôi còn tưởng họ chỉ đi đến nơi nào đó rồi sẽ trở về thôi ...."

 

Vương Hủ nghẹn ngào không nói nên lời.

 

Tuy nhiên, Ngũ phong thập kiệt lại có vẻ chẳng mấy quan tâm.

 

Huyền Trang chưa kịp nắm bắt bầu không khí, vẫn tiếp tục kể lể với vẻ mặt căng thẳng.

 

"Khoảng 25 năm trước đã có chuyện tương tự xảy ra, không phải là do bọn chúng sao?"

 

"Ngươi đang nói đến Di Minh giáo đó sao? Nghe nói đã có chuyện rất lớn xảy ra ở Giang Nam đấy".

 

"Di Minh giáo, chính là bọn chúng. Nhưng nghe nói là Thất phái nhị môn đã ra tay thảo phạt chúng rồi mà."

 

"Chẳng lẽ là tàn dư của chúng làm sao?"

 

Sau khi nói chuyện một lúc với vẻ mặt nghiêm trọng, cả hai lặng lẽ ngậm miệng. 

 

Các đại hiệp của Ngũ Phong sơn đây có nghe thì họ mới tiếp tục nói được, nhưng hai người đợi dài cổ thì những người bên kia vẫn chỉ trưng ra bộ mặt dửng dưng.

 

...

 

Sáng sớm, mưa cũng bớt nặng hạt.

 

Huyền Trang và Vương Hủ cúi đầu cảm tạ một lần nữa rồi rời đi.

 

Tuy nhiên, Ngũ phong thập kiệt không có gì phải vội nên vẫn ngồi lại trong điện thờ, cùng luyện tập Phi Long Thăng thiên cả buổi.

 

Vào khoảng giờ ăn trưa, Hàn Thái Liên, người đang vung kiếm, liếc nhìn Uyên Xích Hà.

 

Đã nửa năm kể từ khi cô học Phi long thăng thiên.

 

Bây giờ cô cũng muốn học các chiêu thức khác nữa. Tất nhiên, nhất thức Phi Long Thăng thiên này là vô cùng tuyệt vời rồi. Nhưng còn lòng tham của con người là vô đáy mà.

 

Cô do dự đến gần Uyên Xích Hà, người đang thảnh thơi ngồi trên bậu cửa sổ.

 

"Uyên ca"

 

"Hả?"

 

Cậu đang đắm chìm trong suy tư khi ngắm nhìn cơn mưa rả rích không ngừng, giật mình quay lại nhìn.

 

“ Ừm, Phi Long Thăng thiên bây giờ muội đã thuần thục lắm luôn rồi . Huynh có thể dạy bọn muội chiêu khác không?"

 

Sau một lúc suy nghĩ, Uyên Xích Hà vui vẻ gật đầu.

 

Dù sao cô cũng phải sống với đao kiếm, dạy thêm một chút cũng không thừa.

 

"Được. Thế thì lần này ta sẽ dạy Long Vũ Thiên thượng vậy. Bảo mọi người tập hợp lại."

 

"Hì hì. Uyên ca là nhất."

 

Hàn Thái Liên đi quanh ngôi đền và gọi Ngũ phong thập kiệt 

 

Đến khi tất cả tụ tập vào một chỗ, cậu mới nhấc mông lên và đứng dậy.

 

"Bao lâu chỉ tập đi tập lại Phi Long Thăng thiên chắc mọi người cũng đã chán rồi? Lần này đệ sẽ dạy chiêu thức mới, Lòng Vũ thiên thượng. Nếu nhất thức bắt đầu ở vị trí thấp, thì lần chiêu này sẽ bắt đầu ở phía trên cao."

 

Vừa nói, cậu vừa nâng phác đao cao lên trên đỉnh đầu.

 

Sau đó, bước nhẹ nhàng, cậu vung thanh đao.

 

Mặc dù không sử dụng nội lực, nhưng đao khí từ mũi đao vẫn lao đi khắp mọi hướng.

 

"Cuối cùng, rút kiếm ra và hơi nhấc gót chân sau lên."

 

Ngay lập tức, một đao khí mạnh mẽ phóng ra và kéo dài theo một đường thẳng.

 

Rầm.

 

Bụi đá rơi lả tả từ bức tường bị đao khí đập vào. 

 

Uyên Xích Hà tiếp tục nói trong khi điều khiển phác đao. 

 

"Điều quan trọng là phải nhấc gót chân lên khoảng hai lí*".

 

Lý do cho điều này được viết trong Cửu thiên huyền nữ kinh.

 

Cửu thiên thế pháp sử dụng hệ thống tuần hoàn của kỳ kinh bát mạch trong cơ thể. Trong số đó, Long Vũ thiên thượng là chiêu thức luân chuyển khí lực bằng cả hai mạch âm dương. 

 

Lý Thiết Sơn đang lắng nghe với đôi sáng rạng rỡ, háo hức hỏi.

 

"Uyên ca, tại sao lại phải nâng gót chân?"

 

"Đó là để kích thích hai mạch âm dương, vừa rồi ngươi nhìn thấy lỗ thủng trên tường không?"

 

"Có ạ."

 

"Ta thậm chí còn không sử dụng nội lực. Chỉ thực hiện đúng quy tắc và làm theo đúng tư thế thôi."

 

"A! Vậy là chỉ cần nhấc gót thôi sao?"

 

"Haha! Không phải thế. Nếu dễ dàng kích thích hai mạch âm dương như vậy thì người của cả võ lâm này đều đi kiễng chân rồi".

 

"Haizzz!"

 

Tiếng thở dài phát ra từ miệng ngũ phong thập kiệt.

 

"Này, bàn thờ đã tơi tả lắm rồi nên đừng sử dụng nội lực khi luyện tập."

 

Sau khi nghe xong, Ngũ phong thập kiệt tản ra tự tập luyện.

 

Thẩm Dương Khắc nãy giờ đứng trong góc học lỏm. Mặc dù chưa được học qua Cửu bách tự, nhưng với bản chất thông minh, lại tinh thông võ thuật, lão cũng tiếp thu được kha khá chiêu thức này.

 

' Điên mất, phải để cơ thể quen với nó trước khi mình quên hết trơn'.

 

Chỉ tiếc là lão không thể thực hành một cách công khai như những người khác.



 

Mưa phải qua ba ngày sau mới tạnh.

 

Sau mấy ngày tập luyện như điên trong đền thờ. Khi họ rời khỏi đây, những luồng kiếm khí khá sắc bén tuôn ra từ đầu mũi kiếm.

 

****

 

Phía đông Lạc Dương.

 

Ngoạ Long Trang.

 

Lý Thế Sang đã giữ đúng lời hứa của mình.

 

Trong vòng hai tháng kể từ lúc giao kèo, hắn đã tăng lương cho các võ giả từ Ngọa Long Trang lên ba lượng bạc. Đây là kết quả của quá trình làm việc xuất sắc của Thanh Long đội và Bạch Hổ đội.

 

Tên tuổi Ngoạ Long Trang bắt đầu được biết đến ở khắp tỉnh Lạc Dương rộng lớn.

 

Người vui mừng nhất với thành công nhanh chóng này chắc chắn là Bạch Mỹ Chu.

 

Ả ngay lập tức nhận thêm năm mươi môn đồ mới.

 

Lần này, một nửa là những đứa trẻ. Đám võ giả đã trưởng thành được gọi là Thương Thiên đội, và những đứa trẻ là Trảm Long đội.

 

Các môn đồ mới không hoạt động theo ba cấp thiên - địa - nhân như trước nữa. Điều này là do không có đủ số lượng để tạo thành ba đoàn. Và Thương Thiên đội được giao cho Uyên Vũ Bạch, còn Trảm Long đội do Uyên Thừa Bạch phụ trách.

 

Nếu xét về số lượng đệ tử, nơi đây đã có thể được gọi là Võ lâm thế gia.

 

Đám trưởng lão của Uyên gia lúc này cũng không thể nhìn Bạch Mỹ Chu bằng con mắt coi thường như trước.

 

Khi tiền bạc và đệ tử tràn ngập, Ngoạ Long Trang cũng ồn ào từ sáng đến tối.

 

Nhờ thành công của các đệ tử, Uyên Vũ Bạch cũng có được biệt hiệu riêng, đó là Ngoạ Long kiếm khách.

 

Đứng sừng sững giữa trung tâm võ đài, Uyên Vũ Bạch nhìn một lượt các môn đồ.

 

" Chiêu thức hôm nay học là Long Vũ thiên thượng. Nếu nhất thức kia bắt đầu ở vị trí thấp, thì chiêu này sẽ bắt đầu ở vị trí trên."

 

Ngay sau đó, Uyên Vũ Bạch bắt đầu thi triển kiếm pháp.

 

Cuối cùng, kết thúc bằng cách dùng mũi kiếm đâm vào phía trước.

 

Y vừa nói vừa đâm kiếm.

 

“Hãy nhìn kỹ vào tư thế cuối cùng. Gót chân có điểm gì đặc 6?"

 

Một người đàn ông mắt sắc bén lớn tiếng trả lời.

 

"Gót chân nhấc lên khoảng 2 ly!"

 

"Quan sát tốt đấy. Bằng cách này, mũi kiếm có thể di chuyển về phía trước nhiều hơn 4 ly. Điều đó có nghĩa là khoảng cách có thể tấn công tăng lên. Trong kiếm thuật, một ly khoảng cách cũng có thể quyết định sống chết. Hiểu chứ?"

 

"Hiểu rồi ạ!"

 

Khi các đệ tử mạnh mẽ trả lời, một nụ cười hài lòng xuất hiện trên khuôn mặt của Uyên Vũ Bạch.

 

“Lặp lại trăm lần cho quen đi. Bạch đội chủ, qua đây hướng dẫn đi."

 

Bạch Lan Nguyên, người có năng lực tốt nhất Thương Thiên đội, nhanh chóng tiến lên phía trước.

 

Cô gái có khuôn mặt trắng trẻo thanh tú, mái tóc dài buộc phía sau.

 

Sau khi trao đổi bằng mắt, Uyên Vũ Bạch rời khỏi võ trường.

 

Trên đường đi vô tình gặp Uyên Tuyết Châu, y khẽ nhíu mày nhắc nhở muội muội.

 

"Nghe nói dạo này muội hay giao du với mấy tên quái đản, nhưng làm gì thì cũng có chừng mực thôi, lỡ mà lọt vào tai mẹ thì to chuyện đấy."

 

Uyên Tuyết Châu gần đây thường xuyên gặp gỡ các võ giả trẻ tuổi ở Lạc Dương. Khi còn nhỏ, cô gần như không bao giờ rời khỏi Yển Sư, nhưng càng lớn, cô càng quảng giao, phóng khoáng hơn.

 

Bạch Mỹ Chu vốn đang nhạy cảm với danh tiếng, nếu biết, ả nhất định sẽ không để yên.

 

"Hứ! Mấy tên quái đản gì chứ? Bọn muội là Lạc Dương ngũ hiệp".

 

" Lạc Dương ngũ hiệp? Hiệp khách tự phong hả? Ai biết các muội là ai chứ?"

 

"Hiện tại thì chưa ai biết, nhưng một ngày nào đó muội nhất định khiến cả Lạc Dương này nhớ đến cái tên đó".

 

"Đúng rồi, cứ làm chuyện không đâu đi, đến lúc mọi người nhớ tên thì chuyện này cũng đến tai mẹ,  người sẽ cạo đầu muội, không cho ra ngoài."

 

"Nàyyy! Đừng có mà khinh thường người khác. Sau này muội nhất định còn thành công hơn cả huynh".

 

Nói xong cô liền lè lưỡi, sau đó chạy biến ra ngoài cổng.

 

"Chậc chậc!"

 

Uyên Vũ Bạch tặc lưỡi nhìn muội muội. Đúng là bất trị mà!

 

Y rảo bước đi vào chính điện. Bạch Mỹ Chu đang ngồi xem xét sổ sách gì đó.

 

Đặt chén trà nóng trước mặt mẫu thân, y cẩn thận dò hỏi.

 

“Hôm qua con có nghe Uyên thúc nói rằng người muốn thu nhận thêm đệ tử. Phải vội vàng vậy sao?"

 

Ả đặt cuốn sổ sang một bên.

 

“Chậc chậc, Uyên thúc của con hiểu lầm rồi. Sau khi Thương Thiên đội được gửi đi thì ta mới nhận môn đồ mới."

 

"Họ vẫn chưa sẵn sàng. Với hông phải ban đầu họ được nhận vào để lấp chỗ trống của Thanh Long đội và Bạch Hổ đội sao?"

 

Y nhìn mẫu thân với ánh mắt không hài lòng.

 

Gửi đi có nghĩa là đẩy họ tới các thương bang để làm võ giả hộ tống, kiếm tiền về Ngoạ Long Trang . Đây không phải là điều nên nói với những đệ tử chỉ mới nhập môn chưa đầy một tháng.

 

*1 lí = 3 cm

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương