Cuộc Sống Ở Chung, “Ấy Ấy” Bắt Đầu
-
Chương 7
Hôm nay Quý Kha Tây tắm rửa đặc biệt chuyên chú, cậu cứ sợ còn chỗ nào chưa sạch.
Những nơi có thể cọ đều đã cọ sạch cả rồi, Quý Kha Tây do dự một lúc thì đem bàn tay hướng về cái khe bí mật kia.
Đưa ngón tay vào trong thăm dò, dòng nước ấm áp từ ngoài tiến vào có cảm giác rất quái dị.
Quý Kha Tây dừng lại một chút, cuối cùng vẫn kiên định đưa vào, cẩn thận tẩy rửa.
Cậu không thích loại cảm giác này cho lắm, nhưng lại càng không muốn bị Liêu Úc ghét bỏ.
Mặc dù biết Liêu Úc sẽ không ghét bỏ mình, nhưng cậu muốn Liêu Úc chỉ nhìn thấy mặt tốt của mình thôi.
Tay chân vì ngâm nước quá lâu trở nên trắng bệch, mãi đến khi đầu đã choáng váng thì Quý Kha Tây mới chịu bò ra khỏi bồn tắm. Sau đó lại cầm áo ngủ bắt đầu do dự tiếp.
[Mặc áo ngủ hay quấn khăn tắm đây?]
Quý Kha Tây nghĩ tới một số cảnh H mà tối qua mẫu hậu và em gái cho mình xem, dứt khoát cắn răng quyết định vứt cả khăn tắm và áo ngủ, không thèm che chắn gì mà thả trym đi ra luôn.
Mới đi được vài bước, Quý Kha Tây liền khựng lại.
Bởi vì, cậu xấu hổ phát hiện… tiểu Kha Tây cứ đi một bước lại lắc đầu một cái.
[Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?]
Cứ nghĩ đến đây là lần đầu tiên cậu trần truồng chạy loạn thì Quý Kha Tây càng luống cuống tay chân.
[Hay là… bước nhẹ lại một chút?]
Thử hai bước, sau đó lại bi ai phát hiện…
Hoàn toàn vô dụng.
[Nhưng mà không thể không đi, nếu có thể bay thì tốt quá.]
Quý Kha Tây cất bước khó khăn, cậu nghĩ không thể để học trưởng thấy mình dắt trym đi dạo khắp phòng thế này được, thế là chân cũng không nhấc lên nổi.
Sau đó, như chợt nghĩ tới cái gì, cậu đột nhiên nhìn chằm chằm vào giường ngủ.
Quả nhiên Liêu Úc đang dựa vào đầu giường nhìn mình chằm chằm, bộ dáng như nhìn lâu lắm rồi.
…
Vậy là đã ra ngoài rồi.
[Đã bị thấy được rồi…]
Quý Kha Tây nhắm mắt, làm bộ nhưng cái gì cũng chưa thấy, tự lừa mình dối người kiên cường xông trận.
Liêu Úc thấy cục cưng nhà mình không mảnh vải đi tới trước mặt thì đứng hình không biết phải làm gì. Nói đúng hơn là khi thấy trym nhỏ của cục cưng thì anh đã bắt đầu nhộn nhạo trong lòng rồi.
Sau đó lại thấy Quý Kha Tây cứ đi hai bước rồi dừng lại, sau đó nhắm mắt đờ người rồi trưng ra bộ mặt hiên ngang lẫm liệt quyết không sợ chết đi tới bên giường, Liêu Úc dở khóc dở cười, cũng quên phải xuống giường kéo cái người đang nhắm mắt kia để khỏi bị ngã.
Sau đó…
“Ui da!” Liêu Úc nhìn cái thứ đang đè lên người mình, người đó giống như như bị giật mình.
Quả nhiên… lúc Quý Kha Tây đi đến thì chân nọ bắt chéo chân kia mà té xuống giường, à không, té lên người Liêu Úc mới đúng.
“Học… học trưởng…” Quý Kha Tây phát hiện cả người mình đều áp trên người Liêu Úc thì lúng túng chống tay ngồi dậy, lại khéo chống lên lồng ngực Liêu Úc.
[Cảm giác thật rắn chắc… còn rất có tính đàn hồi…] Quý Kha Tây ngốc ngốc nghĩ thế, còn dùng ngón tay chọt chọt mấy cái.
Sau khi ý thức được chính mình vừa làm ra hành động gì, Quý Kha Tây cuống quýt nói xin lỗi: “Học trưởng… Ừm, xin lỗi anh.”
Cậu lóng ngóng tay chân muốn đứng dậy, lại bị Liêu Úc kéo xuống.
“Không sao.”
Quý Kha Tây nghe giọng nói của người bên dưới đầy cưng chiều, còn có chút bất đắc dĩ.
Sau đó…
“Chúng ta bắt đầu đi.”
“Má ơi!” Không đợi Quý Kha Tây nghe hết câu, Liêu Úc đã xoay người một cái, đè cậu xuống dưới thân.
[Cái này… là bắt đầu rồi hả?]
Bị áp đảo thế này làm Quý Kha Tây khẩn trương lên, muốn nói gì đó nhưng bị nụ hôn rơi xuống chặn lại.
Đôi môi Liêu Úc cứ nhiều lần rời ra rồi lại áp chặt, cũng không kịch liệt gì, chỉ là cánh môi cùng cánh môi ma sát với nhau. Nụ hôn dịu dàng vỗ về thế này làm Quý Kha Tây dần dần bình tĩnh lại.
“Đừng sợ, rất nhanh sẽ tốt thôi.”
Liêu Úc sờ đầu cậu, an ủi nói như vậy.
Sau đó, Quý Kha Tây nhìn thấy anh lấy cái thứ vừa nãy mình mới đưa cho anh ở đầu giường.
Quý Kha Tây lập tức hiểu ra, rất tự giác xoay người lại, nằm bẹp trên giường.
Liêu Úc lại kê một cái gối dưới bụng cậu, sau đó nâng hai cái bánh bao trắng trắng lên. Quý Kha Tây vùi cả đầu vào cái chăn mới tinh, ngoan ngoãn nghe theo.
Sau đó nữa… cái nơi ẩn mật bị chạm đến.
Ngón tay chỉ dịu dàng vuốt ve xung quanh cửa vào, sờ sờ một hồi lại thấy có chút ướt át, Liêu Úc ngạc nhiên hỏi: “Em tự tẩy rửa rồi sao?”
Còn tưởng rằng em cái gì cũng không hiểu chứ.
Quý Kha Tây ngượng đến mức lỗ tay đỏ lên, mặt vùi càng sâu vào chăn, thân thể cũng căng chặt hơn.
Điều này giúp cho ngón tay anh nhập động càng nhanh.
Ngón tay vừa vào được một đốt đã rút ra, Quý Kha Tây hoang mang muốn xoay người lại nhìn, còn chưa kịp làm thì vai đã bị hôn.
“Cục cưng, thả lỏng nào.”
Âm thanh Liêu Úc có chút khàn, chứng tỏ lòng anh đã ngứa ngáy lắm rồi.
Phần lưng bị cái lưỡi liếm liếm hôn hôn, Quý Kha Tây chỉ cảm thấy ngượng và ngượng. Cảm giác sau lưng mình đột nhiên bị liếm, Quý Kha Tây thình lình la lên “YA.A.A.A…” một tiếng, toàn thân đều run rẩy.
Bởi vì đầu chôn vào trong chăn, nên một tiếng kêu sợ hãi này còn pha chút khó chịu, nhưng vẫn bị Liêu Úc bắt lại, sau đó liền “chiếu cố” cái vùng trọng yếu kia.
Hôn môi cùng liếm láp, thỉnh thoảng còn cắn nhẹ một cái làm cho Quý Kha Tây cảm thấy ngưa ngứa, còn có một cảm giác tê dại không nói nên lời, làm eo cậu mềm nhũn cả ra.
Nhìn thấy người dưới thân đã hoàn toàn thả lỏng, lúc này Liêu Úc mới lần nữa đưa ngón tay vào.
Cảm giác cơ thể mình bị người ta thăm dò vuốt ve vô cùng khủng bố, cũng may vừa rồi dạo đầu một tí nên Quý Kha Tây không còn khẩn trương như trước, nhưng cảm giác vẫn rất khó chịu, chủ nhân ngón tay cứ hết lần này đến lần khác hăng hái thăm dò, một tấc lại một tấc cẩn thận lục lọi, cứ như là đang tìm kho báu vậy.
“Á!”
Một dòng điện mãnh liệt từ xương cụt chạy thẳng lên đại não.
“Đau sao?” Liêu Úc sau lưng ân cần thăm hỏi, cảm giác người bên dưới kích động như vậy thì có chút nghi hoặc nhíu mày.
Quý Kha Tây lúc này đã không còn nghe được Liêu Úc nói gì nữa, chỉ nằm yên thở dốc.
Tuy có cảm giác không đúng, nhưng Liêu Úc vẫn rút ngón tay ra, lấy một ít trong thứ của Quý Kha Tây đưa cho rồi lại đâm vào.
[Mát quá!]
Quý Kha Tây chịu không nổi muốn đóng chặt cửa sau.
Ngón tay đem chất lỏng mát lạnh vào cơ thể, đi đến điểm vừa rồi…
“Ưm! Học trưởng… đừng…” Quý Kha Tây nhanh chóng bị kích thích đến rơi nước mắt, rên rỉ cầu xin tha thứ.
Nhưng người phía sau lại không chịu buông tha, cứ liên tục vân vê chỗ đó, âm thanh dịu dàng vang lên: “Đừng sợ, chút nữa là tốt rồi.”
Quả thật, một lát sau động tác của anh dừng lại, cái ngón tay cứ bò bò bên trong cuối cùng cũng chịu chui ra.
Quý Kha Tây lại càng khẩn trương, nhớ tới miêu tả trong tiểu thuyết, sau khi rút ngón tay ra là sẽ đến trym lớn lên sàn.
Mà người sau lưng lại không cho trym lớn nhập động, chỉ dùng tay xoa tóc cậu, an ủi nói: “Tốt rồi.”
Tốt rồi?
Chờ mãi mà vẫn chưa thấy anh đem cậu ra tra tấn một ngày một đêm như trong tiểu thuyết, Quý Kha Tây hoang mang quay đầu lại thì nhìn thấy Liêu Úc đã xuống giường.
“Học trưởng…”
Quý Kha Tây nhìn bên dưới áo ngủ của Liêu Úc đã dựng lên căn liều nhỏ, có chút khó hiểu hỏi: “Anh không vào sao?”
Anh không vào sao?
Anh không vào sao?
Anh không vào sao?
Liêu Úc hít sâu một hơi, cố gắng không để mặt mũi của mình quá mức vặn vẹo, vẫn rất dịu dàng nói với cậu: “Yên tâm, anh chưa cầm thú đến mức đó đâu.”
Dứt lời liền đi vào phòng tắm.
Cầm thú?
Nếu như người yêu làm việc đó cũng coi là cầm thú thì…, cậu tuyệt đối không muốn học trưởng là cầm thú đâu.
Trong lúc Quý Kha Tây đang nằm trên giường hoang mang, liếc qua thấy cái thứ vừa rồi Liêu Úc dùng xong thì tùy tiện vứt lên giường.
[Lại nói, chính mình mua cái này mà còn chưa có xem qua đây này.]
Lúc đi mua bởi vì quá ngượng nên vừa lấy đồ đã nhanh chóng nhét vào túi quần, trả tiền rồi bỏ chạy. Sau đó thứ này vẫn luôn nằm trong túi cậu, mãi đến khi đưa cho Liêu Úc nó mới lại được thấy ánh mặt trời, mà khi đó cậu cũng thẹn thùng nên liếc nó một cái cũng không dám.
Quý Kha Tây cầm nó lên, chăm chú đọc chữ bên trên.
Mọi thứ liền sụp đổ.
_________________
Mã Ứng Long trĩ sang cao.
Thanh nhiệt, giữ ẩm, giúp lưu thông máu, tiêu sưng, hết trĩ.
Dùng cho người bị trĩ, hoa cúc rụng cánh và hoa cúc nổi mẩn ngứa.
__________________________
Quý Kha Tây thật sự muốn khóc, anh ấy sẽ nghĩ mình là thế nào đây…
____________________________________
Editor: Quá nhọ cho em nó ))))))))))) Đoạn cuối trong qt thấy gớm quá nên em đã cúc hóa nó cho bớt gớm rồi đó.
Những nơi có thể cọ đều đã cọ sạch cả rồi, Quý Kha Tây do dự một lúc thì đem bàn tay hướng về cái khe bí mật kia.
Đưa ngón tay vào trong thăm dò, dòng nước ấm áp từ ngoài tiến vào có cảm giác rất quái dị.
Quý Kha Tây dừng lại một chút, cuối cùng vẫn kiên định đưa vào, cẩn thận tẩy rửa.
Cậu không thích loại cảm giác này cho lắm, nhưng lại càng không muốn bị Liêu Úc ghét bỏ.
Mặc dù biết Liêu Úc sẽ không ghét bỏ mình, nhưng cậu muốn Liêu Úc chỉ nhìn thấy mặt tốt của mình thôi.
Tay chân vì ngâm nước quá lâu trở nên trắng bệch, mãi đến khi đầu đã choáng váng thì Quý Kha Tây mới chịu bò ra khỏi bồn tắm. Sau đó lại cầm áo ngủ bắt đầu do dự tiếp.
[Mặc áo ngủ hay quấn khăn tắm đây?]
Quý Kha Tây nghĩ tới một số cảnh H mà tối qua mẫu hậu và em gái cho mình xem, dứt khoát cắn răng quyết định vứt cả khăn tắm và áo ngủ, không thèm che chắn gì mà thả trym đi ra luôn.
Mới đi được vài bước, Quý Kha Tây liền khựng lại.
Bởi vì, cậu xấu hổ phát hiện… tiểu Kha Tây cứ đi một bước lại lắc đầu một cái.
[Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?]
Cứ nghĩ đến đây là lần đầu tiên cậu trần truồng chạy loạn thì Quý Kha Tây càng luống cuống tay chân.
[Hay là… bước nhẹ lại một chút?]
Thử hai bước, sau đó lại bi ai phát hiện…
Hoàn toàn vô dụng.
[Nhưng mà không thể không đi, nếu có thể bay thì tốt quá.]
Quý Kha Tây cất bước khó khăn, cậu nghĩ không thể để học trưởng thấy mình dắt trym đi dạo khắp phòng thế này được, thế là chân cũng không nhấc lên nổi.
Sau đó, như chợt nghĩ tới cái gì, cậu đột nhiên nhìn chằm chằm vào giường ngủ.
Quả nhiên Liêu Úc đang dựa vào đầu giường nhìn mình chằm chằm, bộ dáng như nhìn lâu lắm rồi.
…
Vậy là đã ra ngoài rồi.
[Đã bị thấy được rồi…]
Quý Kha Tây nhắm mắt, làm bộ nhưng cái gì cũng chưa thấy, tự lừa mình dối người kiên cường xông trận.
Liêu Úc thấy cục cưng nhà mình không mảnh vải đi tới trước mặt thì đứng hình không biết phải làm gì. Nói đúng hơn là khi thấy trym nhỏ của cục cưng thì anh đã bắt đầu nhộn nhạo trong lòng rồi.
Sau đó lại thấy Quý Kha Tây cứ đi hai bước rồi dừng lại, sau đó nhắm mắt đờ người rồi trưng ra bộ mặt hiên ngang lẫm liệt quyết không sợ chết đi tới bên giường, Liêu Úc dở khóc dở cười, cũng quên phải xuống giường kéo cái người đang nhắm mắt kia để khỏi bị ngã.
Sau đó…
“Ui da!” Liêu Úc nhìn cái thứ đang đè lên người mình, người đó giống như như bị giật mình.
Quả nhiên… lúc Quý Kha Tây đi đến thì chân nọ bắt chéo chân kia mà té xuống giường, à không, té lên người Liêu Úc mới đúng.
“Học… học trưởng…” Quý Kha Tây phát hiện cả người mình đều áp trên người Liêu Úc thì lúng túng chống tay ngồi dậy, lại khéo chống lên lồng ngực Liêu Úc.
[Cảm giác thật rắn chắc… còn rất có tính đàn hồi…] Quý Kha Tây ngốc ngốc nghĩ thế, còn dùng ngón tay chọt chọt mấy cái.
Sau khi ý thức được chính mình vừa làm ra hành động gì, Quý Kha Tây cuống quýt nói xin lỗi: “Học trưởng… Ừm, xin lỗi anh.”
Cậu lóng ngóng tay chân muốn đứng dậy, lại bị Liêu Úc kéo xuống.
“Không sao.”
Quý Kha Tây nghe giọng nói của người bên dưới đầy cưng chiều, còn có chút bất đắc dĩ.
Sau đó…
“Chúng ta bắt đầu đi.”
“Má ơi!” Không đợi Quý Kha Tây nghe hết câu, Liêu Úc đã xoay người một cái, đè cậu xuống dưới thân.
[Cái này… là bắt đầu rồi hả?]
Bị áp đảo thế này làm Quý Kha Tây khẩn trương lên, muốn nói gì đó nhưng bị nụ hôn rơi xuống chặn lại.
Đôi môi Liêu Úc cứ nhiều lần rời ra rồi lại áp chặt, cũng không kịch liệt gì, chỉ là cánh môi cùng cánh môi ma sát với nhau. Nụ hôn dịu dàng vỗ về thế này làm Quý Kha Tây dần dần bình tĩnh lại.
“Đừng sợ, rất nhanh sẽ tốt thôi.”
Liêu Úc sờ đầu cậu, an ủi nói như vậy.
Sau đó, Quý Kha Tây nhìn thấy anh lấy cái thứ vừa nãy mình mới đưa cho anh ở đầu giường.
Quý Kha Tây lập tức hiểu ra, rất tự giác xoay người lại, nằm bẹp trên giường.
Liêu Úc lại kê một cái gối dưới bụng cậu, sau đó nâng hai cái bánh bao trắng trắng lên. Quý Kha Tây vùi cả đầu vào cái chăn mới tinh, ngoan ngoãn nghe theo.
Sau đó nữa… cái nơi ẩn mật bị chạm đến.
Ngón tay chỉ dịu dàng vuốt ve xung quanh cửa vào, sờ sờ một hồi lại thấy có chút ướt át, Liêu Úc ngạc nhiên hỏi: “Em tự tẩy rửa rồi sao?”
Còn tưởng rằng em cái gì cũng không hiểu chứ.
Quý Kha Tây ngượng đến mức lỗ tay đỏ lên, mặt vùi càng sâu vào chăn, thân thể cũng căng chặt hơn.
Điều này giúp cho ngón tay anh nhập động càng nhanh.
Ngón tay vừa vào được một đốt đã rút ra, Quý Kha Tây hoang mang muốn xoay người lại nhìn, còn chưa kịp làm thì vai đã bị hôn.
“Cục cưng, thả lỏng nào.”
Âm thanh Liêu Úc có chút khàn, chứng tỏ lòng anh đã ngứa ngáy lắm rồi.
Phần lưng bị cái lưỡi liếm liếm hôn hôn, Quý Kha Tây chỉ cảm thấy ngượng và ngượng. Cảm giác sau lưng mình đột nhiên bị liếm, Quý Kha Tây thình lình la lên “YA.A.A.A…” một tiếng, toàn thân đều run rẩy.
Bởi vì đầu chôn vào trong chăn, nên một tiếng kêu sợ hãi này còn pha chút khó chịu, nhưng vẫn bị Liêu Úc bắt lại, sau đó liền “chiếu cố” cái vùng trọng yếu kia.
Hôn môi cùng liếm láp, thỉnh thoảng còn cắn nhẹ một cái làm cho Quý Kha Tây cảm thấy ngưa ngứa, còn có một cảm giác tê dại không nói nên lời, làm eo cậu mềm nhũn cả ra.
Nhìn thấy người dưới thân đã hoàn toàn thả lỏng, lúc này Liêu Úc mới lần nữa đưa ngón tay vào.
Cảm giác cơ thể mình bị người ta thăm dò vuốt ve vô cùng khủng bố, cũng may vừa rồi dạo đầu một tí nên Quý Kha Tây không còn khẩn trương như trước, nhưng cảm giác vẫn rất khó chịu, chủ nhân ngón tay cứ hết lần này đến lần khác hăng hái thăm dò, một tấc lại một tấc cẩn thận lục lọi, cứ như là đang tìm kho báu vậy.
“Á!”
Một dòng điện mãnh liệt từ xương cụt chạy thẳng lên đại não.
“Đau sao?” Liêu Úc sau lưng ân cần thăm hỏi, cảm giác người bên dưới kích động như vậy thì có chút nghi hoặc nhíu mày.
Quý Kha Tây lúc này đã không còn nghe được Liêu Úc nói gì nữa, chỉ nằm yên thở dốc.
Tuy có cảm giác không đúng, nhưng Liêu Úc vẫn rút ngón tay ra, lấy một ít trong thứ của Quý Kha Tây đưa cho rồi lại đâm vào.
[Mát quá!]
Quý Kha Tây chịu không nổi muốn đóng chặt cửa sau.
Ngón tay đem chất lỏng mát lạnh vào cơ thể, đi đến điểm vừa rồi…
“Ưm! Học trưởng… đừng…” Quý Kha Tây nhanh chóng bị kích thích đến rơi nước mắt, rên rỉ cầu xin tha thứ.
Nhưng người phía sau lại không chịu buông tha, cứ liên tục vân vê chỗ đó, âm thanh dịu dàng vang lên: “Đừng sợ, chút nữa là tốt rồi.”
Quả thật, một lát sau động tác của anh dừng lại, cái ngón tay cứ bò bò bên trong cuối cùng cũng chịu chui ra.
Quý Kha Tây lại càng khẩn trương, nhớ tới miêu tả trong tiểu thuyết, sau khi rút ngón tay ra là sẽ đến trym lớn lên sàn.
Mà người sau lưng lại không cho trym lớn nhập động, chỉ dùng tay xoa tóc cậu, an ủi nói: “Tốt rồi.”
Tốt rồi?
Chờ mãi mà vẫn chưa thấy anh đem cậu ra tra tấn một ngày một đêm như trong tiểu thuyết, Quý Kha Tây hoang mang quay đầu lại thì nhìn thấy Liêu Úc đã xuống giường.
“Học trưởng…”
Quý Kha Tây nhìn bên dưới áo ngủ của Liêu Úc đã dựng lên căn liều nhỏ, có chút khó hiểu hỏi: “Anh không vào sao?”
Anh không vào sao?
Anh không vào sao?
Anh không vào sao?
Liêu Úc hít sâu một hơi, cố gắng không để mặt mũi của mình quá mức vặn vẹo, vẫn rất dịu dàng nói với cậu: “Yên tâm, anh chưa cầm thú đến mức đó đâu.”
Dứt lời liền đi vào phòng tắm.
Cầm thú?
Nếu như người yêu làm việc đó cũng coi là cầm thú thì…, cậu tuyệt đối không muốn học trưởng là cầm thú đâu.
Trong lúc Quý Kha Tây đang nằm trên giường hoang mang, liếc qua thấy cái thứ vừa rồi Liêu Úc dùng xong thì tùy tiện vứt lên giường.
[Lại nói, chính mình mua cái này mà còn chưa có xem qua đây này.]
Lúc đi mua bởi vì quá ngượng nên vừa lấy đồ đã nhanh chóng nhét vào túi quần, trả tiền rồi bỏ chạy. Sau đó thứ này vẫn luôn nằm trong túi cậu, mãi đến khi đưa cho Liêu Úc nó mới lại được thấy ánh mặt trời, mà khi đó cậu cũng thẹn thùng nên liếc nó một cái cũng không dám.
Quý Kha Tây cầm nó lên, chăm chú đọc chữ bên trên.
Mọi thứ liền sụp đổ.
_________________
Mã Ứng Long trĩ sang cao.
Thanh nhiệt, giữ ẩm, giúp lưu thông máu, tiêu sưng, hết trĩ.
Dùng cho người bị trĩ, hoa cúc rụng cánh và hoa cúc nổi mẩn ngứa.
__________________________
Quý Kha Tây thật sự muốn khóc, anh ấy sẽ nghĩ mình là thế nào đây…
____________________________________
Editor: Quá nhọ cho em nó ))))))))))) Đoạn cuối trong qt thấy gớm quá nên em đã cúc hóa nó cho bớt gớm rồi đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook