Khi Liêu Úc trở lại, Quý Kha Tây có chút lo lắng kéo tay anh.

Cảm giác bàn tay chạm vào da thịt lạnh băng, Quý Kha Tây càng thêm tự trách mình.

[Nếu như không phải mình nhầm thứ đó… học trưởng sẽ không phải đi tắm nước lạnh.]

Càng nghĩ càng cảm thấy Liêu Úc chịu ủy khuất rất lớn, mà càng nghĩ lại càng áy náy, nên cậu chỉ hy vọng có thể giúp anh làm gì đó.

Vì vậy, đại não không nếp nhăn lại thốt lên: “Học trưởng, anh làm đi, em được mà!”

“Đừng nói chuyện này nữa.”

Liêu Úc nhẹ nhàng ôm lấy cậu.

Để cậu nói một hồi mất công lại phải đi tắm lần nữa.

“Em được mà!” Quý Kha Tây kiên trì, “Vừa rồi em không phải…ưm…”

“Đừng nói nữa.”

Liêu Úc cảm giác mình sắp nhịn hết nổi rồi, thế là đem đầu Quý Kha Tây vùi vào lòng ngực mình để cho cục cưng câm miệng lại.

Đột nhiên mặt bị áp vào lòng ngực đối phương, cảm giác lạnh buốt đó lại làm Quý Kha Tây thêm áy náy.

Cậu dùng hết khí lực tránh khỏi vòng tay Liêu Úc, đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói: “Em có thể dùng miệng làm!”

Dùng miệng, dùng miệng, dùng miệng…

Liêu Úc lập tức thở hết nổi, thất thần nhìn người trong ngực đang kích động cùng với một loạt sự tình ban nãy mà đôi môi đã đỏ au.

Yên lặng không được bao lâu, Liêu Úc bỗng buông người ra, xuống giường, lại vào phòng tắm.

Nước lạnh một lần nữa chảy dọc cơ thể mới có thể dẹp yên cảm giác khô nóng đang làm loạn trong lòng.

Kỳ thật thì Liêu Úc không phải không muốn làm, mà ngược lại, từ lâu anh đã rất ăn muốn cái đứa ngốc nghếch nhà mình rồi, khi hai người chỉ đơn thuần là học trưởng học đệ thì anh đã nghĩ đến vấn đề này rồi.

Chỉ là…

Hiện tại Quý Kha Tây như vầy, anh làm sao mà nhẫn tâm ăn được? Cho nên, chỉ có thể nhịn thôi.

Dù sao đã nhịn nhiều năm rồi, nhịn thêm vài ngày thì có là gì.

Đúng, thì có là gì chứ.

Liêu Úc lại đi ra một lần nữa, nhìn thấy Quý Kha Tây ủ rũ nằm trên giường.

Vành mắt cậu hồng hồng, còn dùng răng cắn chăn cho hả giận nữa.

[Nhìn thấy anh ấy khổ sở liền không chịu nổi.]

Liêu Úc đi qua, cam chịu nằm xuống giường ôm người vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cho cậu.

“Em thật sự có thể dùng miệng mà.” Giọng nói Quý Kha Tây mang theo tủi thân, “Cho dù làm không tốt thì em vẫn có thể học mà.”

Em không muốn bị ghét bỏ, không muốn vì mình không làm được mà bị bỏ rơi đâu.

Liêu Úc cúi đầu nhìn đôi mắt lóng lánh hơi nước, giọng nói trầm như đang than vãn:

“Cục cưng, em không cần học gì hết. Anh vĩnh viễn cũng không để em làm vậy đâu, cho nên không cần học.”

Dừng một chút, lại hôn nhẹ lên môi cậu, nhìn cặp mắt trong veo giống như bảy năm về trước, nói: “Anh không nỡ.”

Đúng vậy, làm sao mà nỡ được.

Đây là người trân quý nhất của anh, anh quyết định cả đời chỉ trao trái tim cho người này, không thể để cậu chịu một chút tủi thân nào.

Làm sao anh nỡ được đây?

Liêu Úc không chú ý tới khi mình nói những lời này, khóe miệng đã kéo lên một độ cong dịu dàng chết người, làm Quý Kha Tây chỉ biết si ngốc nhìn anh.

“Tốt rồi, ngủ đi.”

Liêu Úc tắt đền, ôm người yêu còn đang ngơ ngác vào lòng, cùng nhau tiến vào mộng đẹp.

_________________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đến giờ mà vẫn chưa có bình luận nào…

Editor: Vâng… Đến giờ mà em vẫn không hiểu tại sao mình lại làm bộ này…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương