Cửa Hàng Sủng Thú Siêu Thần
-
Chapter 236 Truyền thụ
Chương 236: Truyền thụ
"Nguy hiểm thật!"
"Nơi này sao lại có kẻ như vậy?"
"Nhìn bộ dáng cô gái này không phải là người khu Á Lục, cũng không phải là Truyền Kỳ ở khu khác, hẳn là. . . là người bên trong Liên Bang sao?"
Sắc mặt Nguyên Thiên Thần biến hóa, nếu như là cường giả trên Tinh cầu của Liên Bang khác, như vậy xuất hiện ở trên Lam Tinh này có mục đích gì? Hoặc là, thiếu nữ này là nhân viên mà Liên Bang phái tới bí mật giám sát Lam Tinh?
Mặc kệ là loại nào thì chuyện này với ông ta mà nói đều không phải là chuyện tốt.
Với lại điều khiến ông ta thật sự sợ hãi không phải thiếu nữ này, mà là thái độ của thiếu niên kia đối với thiếu nữ này!
Chiến lực của thiếu nữ này hoàn toàn không kém hơn ông ta lại còn bị người này quản chế!
Từ bộ dáng của thiếu nữ này ở trước mặt thiếu niên có thể nhìn ra, dường như vì nguyên nhân nào đó mà không thể không nghe theo thiếu niên thu được truyền thừa trong bí cảnh, nguyên nhân trong này, ông ta không suy đoán ra, nhưng nhất định phía sau có thứ quá kinh khủng.
Nhắc tới bản sự của thiếu niên bằng vào bản thân mình mà nắm được nhược điểm của một vị Truyền Kỳ, ông ta kiên quyết không tin, nhưng nếu như nói thiếu nữ này lo sợ nhân vật đáng sợ đứng sau thiếu niên kia mà không thể không cố kỵ thiếu niên này thì rất có sức thuyết phục!
"Bối cảnh của thiếu niên này. . . Không phải là ngụy tạo chứ?"
Mặc dù trong tay ông ta đã có được tài liệu chi tiết của thiếu niên này nhưng ông ta biết, người thực sự có năng lực hoàn toàn có thể tạo ra một phần bối cảnh chân thực khiến ông ta không thể phân biệt rất dễ dàng.
Ông ta dần dần rơi vào trầm tư.
Vậy mà. . . Chạy?
Bên ngoài cửa hàng, trên đường phố, đám người Đao Tôn và các cường giả Phong Hào đỉnh cao, nhìn Nguyên Thiên Thần chạy trối chết có chút kinh ngạc.
Ánh mắt của bọn họ dừng lại ở tòa nhà bị một thương xuyên qua bắn nổ đằng kia. Trong này không có ai ở, cao ốc bị đánh xuyên qua tạo thành một lỗ thủng hình tròn rộng hơn mười mét, như bị đạn pháo oanh tạc vậy.
Tàn viên đá vụn, tất tất rơi xuống.
Cảm nhận được thần uy mênh mông phía trước truyền tới, con ngươi bọn họ co rút, khó khăn xoay đầu lại.
Chạy? Bọn họ cũng nghĩ qua, nhưng trước tiên đã ngăn lại xúc động ngu xuẩn này. Ở trước mặt một vị Truyền Kỳ, bọn họ muốn thoát thân rất khó, trừ phi đồng thời phân tán ra mới có cơ hội may mắn chạy thoát được vài người.
Nhưng nếu như tất cả đều là con mồi trong lồng, ai là người đầu tiên chạy, kẻ săn thú sẽ bắt người đó. Đây là pháp tắc của thợ săn.
Cho nên bọn họ đều không hành động trước, để khỏi dẫn đầu làm mục tiêu chú ý của thợ săn.
Tô Bình nhìn thấy Anna không thể giết chết lão đầu kia, hơi nhíu mày, có chút không vui truyền âm nói: "Lấy bản lãnh của cô, không phải có thể nhẹ nhõm giải quyết ông ta ư, làm sao còn để người chạy mất?"
Anna nhìn qua hướng lão đầu kia biến mất, sắc mặt cũng có chút biến đổi, nghe được lời này của Tô Bình, nàng xoay đầu lại, tức giận truyền âm: "Ta làm sao biết được, lực lượng của ta rời khỏi phạm vi cửa hàng bị suy yếu mạnh. Nếu không thì một kích vừa rồi kia, có thể trực tiếp làm cho lão ta hình thần câu diệt!"
"Hừ, vô dụng  ̄へ ̄."
"Ngươi nói ai?"
"Ai trả lời chính là người đó."
"Ngươi!!"
Anna sắp phát điên, tức giận đến mức ngực nhanh chóng chập trùng, sắp bạo tạc.
Nàng đường đường người dưới Thần Chí Cao lại để một con kiến hôi chạy mất dưới mí mắt của mình. Vốn dĩ đã có chút phẫn nộ cùng mất mặt, kết quả còn bị Tô Bình khốn kiếp này mỉa mai. Điều này khiến nàng tức giận đến muốn giết người.
Ngoại trừ Tô Bình, nàng càng tức giận bản thân, chính mình lại để một con kiến hôi chạy mất!
Chuyện này nếu như truyền đến Thần Vực, nàng sẽ xấu hổ vô cùng.
Nàng cũng không có ngờ tới, lực lượng của mình rời khỏi phạm vi cửa hàng sẽ suy yếu trên phạm vi lớn. Nếu không nàng trực tiếp thi triển Thần Kỹ, cho dù lực lượng suy yếu, khoảng cách gần như thế, cũng có thể trực tiếp giết chết con sâu kiến này!
Tô Bình thấy cô im lặng cũng phát hiện cô là người thành thật, cũng lười cùng với cô xoắn xuýt.
Huống chi, việc đã đến nước này, lại trút giận với cô cũng vô dụng, nghĩ đến ông lão Truyền Kỳ đánh cùng với cô không nổi mấy chiêu đã lựa chọn chạy trối chết, hẳn là biết rõ thực lực của Anna, chỉ cần đầu óc ông ta không bị hỏng chắc rằng sẽ sẽ không lại đến trêu chọc nữa.
Dù sao, đối phương không biết, lực lượng của Anna giới hạn trong phạm vi cửa hàng.
Đứng dưới góc độ đối phương mà nói, bên cạnh cậu có Anna, mà Anna tồn tại thì cậu có thể cáo mượn oai hùm, hiển lộ rõ ràng sau lưng của cậu có người, cộng lại đã có hai vị truyền kỳ hư hư thực thực, đối phương sẽ kiêng kị một chút.
Thực sự không được, đối phương lại đến đánh lén, bản thân cậu cũng có một phần sức tự vệ. Long Vương kia cho Long hồn bảo mệnh phù, cậu vẫn chưa sử dụng.
Càng nghĩ, Tô Bình cảm thấy vẫn là do thực lực bản thân quá yếu. Nếu không đâu cần động não suy nghĩ những thứ này, tất cả kẻ phạm ta đánh nổ là được.
Cậu thu hồi tâm tư, nhìn qua một đám cường giả Phong Hào đỉnh tiêm bên ngoài cửa hàng đang run rẩy, lông mày hơi chớp chớp, trong lòng cũng có chút thổn thức, lúc trước ở bên trong bí cảnh, cậu chỉ có thể ngẩng đầu ngưỡng mộ bọn họ.
Nhưng bây giờ, những tồn tại vô số người ngưỡng mộ này, lại giống từng con cừu nhỏ non nớt bị hoảng sợ đứng run lẩy bẩy bên trong gió lạnh lạnh thấu xương.
Đây chính là sức hút của lực lượng!
Nhìn Đao Tôn đứng trong đó có ân với mình, Tô Bình suy nghĩ, kêu lên: "Mấy vị đều vào đi."
Nói xong, quay đầu nói với Anna: "Cô thu lại sát khí đi."
Anna vốn định đem lửa giận chuyển đến mấy con sâu kiến yếu hơn này lại nghe thấy lời của Tô Bình, cả giận nói: "Những người này không giết à, bọn họ cũng không có ý tốt."
Tô Bình biết cô muốn phát tiết, bất đắc dĩ nói: "Ngoan một chút nào. Đã bảo cô thu lại thì cứ thu đi. Còn muốn giết người, trở về sẽ tìm thêm cho cô. "
"Nói kiểu gì vậy. Ta là thần, chuyện giết người ta còn ngại bẩn tay đấy, giống như loài người các ngươi, sẽ không có việc gì tự nhiên lại đi giẫm chết côn trùng trên đất à, bẩn đấy!" Anna châm chọc một câu, tức giận trong lòng tiêu tán một chút, đem khí thế thu liễm, Thần Thương màu vàng kim trong tay cũng hóa thành năng lượng, biến mất không thấy gì nữa.
Tô Bình liếc mắt, không cùng với cô đấu võ mồm, nhìn qua mấy người đang run rẩy đi vào cửa hàng.
Ngoại trừ Đao Tôn, trên mặt còn miễn cưỡng giữ vững bình tĩnh thì sắc mặt mấy người còn lại tất cả đều không được tự nhiên, trong lòng run rẩy không ngừng, bọn họ đứng hàng đỉnh phong, phấn đấu đến nay, còn có vô số ngày tốt lành có thể hưởng thụ, nếu như chết tại nơi này thì quá thê thảm quá đáng thương.
Nhìn một đôi thiếu niên thiếu nữ trước mặt, mấy người biểu lộ vẻ phức tạp. Từ lúc nào mà những người trẻ tuổi này có thể làm cho bọn họ sợ hãi như thế rồi.
Nhưng có chiến lực khủng bố như vậy, có thể khiến cho Nguyên Thiên Thần sợ quá chạy mất, có phải là thật bối cảnh nhỏ hay không chính còn rất khó nói. Có ít người lợi dụng kỳ trân bí bảo bên trong bí cảnh để giữ mãi thanh xuân, cải lão hoàn đồng cũng có thể đấy.
"Đao Tôn tiền bối, nghe nói ông am hiểu đao thuật, không biết có thể lưu lại, truyền thụ đao thuật cho sủng thú của tôi không" Tô Bình nói với Đao Tôn.
Đao Tôn giật mình, không nghĩ tới Tô Bình có ý nghĩ như vậy, ông ta vội vàng nói: "Không dám không dám, Tô huynh đệ gọi ta là tiền bối cũng quá khiêm tốn rồi. Cậu cứ kêu ta là Lãnh Anh Tuấn là được. Đây là tên của ta."
Tô Bình nghe được sững sờ, Lãnh Anh Tuấn?
Sắc mặt cậu quái dị, không nghĩ tới nhân vật như Đao Tôn lại có tên như vậy. Còn họ Lãnh, tên Anh Tuấn ư?
Từ cái tên này có thể nhìn ra được cha mẹ là một người ngoan độc.
"Truyền thụ đao thuật. . . Đao thuật của ta tương đối khó, nếu như sủng thú ngộ tính bình thường, chỉ sợ mất rất lâu mới có thể học được, đương nhiên, ta cũng không phải không nguyện ý chỉ giáo, chỉ là thời gian tương đối lâu, hi vọng Tô huynh đệ có thể có chuẩn bị tâm lý." Đao Tôn khó xử nói.
Tô Bình nói ra: "Không có việc gì, ông cứ việc chỉ giáo là được, học không được tôi sẽ đánh nó."
Đao Tôn yên lặng, đánh nó? Ngộ tính của sủng thú là thứ mà đánh một trận là có thể đề cao sao?
Nhưng ông ta cũng không nhiều lời, dù sao trước mắt Tô Bình còn nguy hiểm hơn so với Nguyên Thiên Thần.
Những người khác nghe được đối thoại của Tô Bình cùng Đao Tôn mặt hơi biến sắc, đối với Đao Tôn có chút hâm mộ, có thể lưu lại dạy bảo sủng thú của Tô Bình, mặc dù hơi mất mặt nhưng ít ra không lo đến tính mệnh.
"Tô huynh đệ, ta biết Tiễn thuật, cậu có sủng thú nào cần sao?" Một ông lão trong đó bắt chuyện nói, mặt mũi tràn đầy hiền lành nhu hòa, hồn nhiên không còn sức lực làm mặt lãnh khốc như lúc trước.
"Ta cũng có tuyệt chiêu, ta có Trị Liệu Thuật, Tô huynh đệ, đi khắp thiên hạ, Trị Liệu Thuật là thứ không thể thiếu đấy. Ở vùng dã ngoại sủng thú bị thương, nếu không kịp thời trị liệu sẽ bỏ mạng, lúc này nắm giữ Trị Liệu Thuật là rất đáng giá." Một ông lão khác dáng người mập mạp, cười ngây ngô nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook