Công Tử Thực Sự Quá Chính Nghĩa (Bản Dịch)
-
Chapter 12 Như thể có một thanh kiếm từ phía Tây lao tới
Chương 12. Như thể có một thanh kiếm từ phía Tây lao tới
Sang chỗ khác nói chuyện?
Chẳng ai ngờ rằng La Hồng vào hậu đường nha môn xong, không khóc lóc kể lể, cũng chẳng cầu cứu xin tha mà lại nói ra lời như vậy.
Chủ bạ Vương Long đứng một bên cũng biến sắc, nghiêm giọng quát lên: “To gan!”
“Vào huyện nha, nhìn thấy Sứ giả Đại Lý Tự đại nhân mà còn không mau quỳ xuống!”
Tiếng quát của chủ bạ vang vọng trong hậu đường huyện nha.
Gương mặt La Hồng lạnh tanh, cái lão già bao che cho Giả Tư Đạo này cũng chẳng phải hạng tốt lành gì. Lưu Huyện lệnh im lặng không nói, chỉ liếc mắt nhìn Vương Long một cái, làm việc cùng nhau lâu nay Vương Long đang nghĩ gì trong đầu, Lưu huyện lệnh cũng có thể đoán được đôi chút. Sứ giả Đại Lý Tự ngồi ở vị trí trung tâm cũng nhìn La Hồng với vẻ hào hứng.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
“La phủ huyện An Bình, La Hồng, Lạc Hồng công tử?”
“Danh chính nghĩa của Lạc Hồng công tử vang dội khắp cả mười dặm xung quanh huyện An Bình, là người lương thiện, nho nhã hiền hòa, thích làm việc thiện...”
Nam tử ngồi trên chiếc ghế bành ở chủ vị khẽ gõ ngón tay vào phần chắn tay của ghế, gương mặt như cười như không, giọng nói có hơi khàn.
La Hồng nghe thấy thế, gương mặt lại biến sắc, vội vã xua tay,
“Không không... Đại nhân đừng khen, thảo dân không chính nghĩa tí nào hết.”
Ai bảo hắn chính nghĩa La Hồng hắn sẽ liều mạng với người đó luôn!
Phản ứng của La Hồng khiến nam tử ngây người. Sau đó nụ cười càng lúc càng thích thú hơn. Đôi nam nữ đứng đằng sau lưng nam tử cũng nhìn La Hồng với ánh mắt tò mò.
“Lưu huyện lệnh, các ngươi ra ngoài trước đi, bổn quan trò chuyện đàng hoàng với Lạc Hồng công tử một phen.”
Nam tử nhìn về phía Lưu Huyện lệnh – người có đôi mắt như mắt chim ưng, nói.
Lưu Huyện lệnh chẳng nói gì, gật đầu rồi đi lướt qua người La Hồng, định lui ra khỏi hậu đường.
“Lưu đại nhân.”
Đôi mắt La Hồng lại sáng lên, hắn rút ra một xấp ngân phiếu từ trong ngực, kín đáo nhét vào trong tay của Lưu Huyện lệnh, nụ cười trên mặt càng thêm tươi.
Đôi mắt chim ưng của Lưu Huyện lệnh trở nên tròn xoe, ông ta nhìn về phía La Hồng với ánh mắt không thể tin nổi.
Hắn đang làm gì đây?
Nhìn ông ta giống loại người nhận của hối lộ lắm à?
Nhưng sau khi cảm nhận được độ dày của xấp ngân phiếu mà La Hồng dúi cho, ông ta nheo mắt, sau đó tỉnh bơ cất vào trong ống tay áo rộng rãi của mình, rồi bước đi ra khỏi hậu đường.
Chủ bạ Vương Long đứng đằng xa không nhìn thấy rõ nhưng thoáng thấy bóng dáng của ngân phiếu.
Lẽ nào tên La Hồng đó... Trực tiếp hối lộ ngay giữa ban ngày ban mặt luôn á?
Có biết xấu hổ không?
Lưu Huyện lệnh đi ra khỏi hậu đường, Chủ bạ Vương Long cũng bị đưa đi.
Ra khỏi hậu đường rồi, Vương Long vội đến mức hàm râu cũng rung rinh, nhìn thấy Lưu huyện lệnh, ông ta vội vàng lên tiếng.
“Đại nhân! Ngài đã nhận ngân phiếu của La Hồng rồi đúng không? Ngài nhận của ta trước rồi mà!”
Lưu Huyện lệnh nghe được lời này, gương mặt biến sắc, trong đôi mắt chim ưng lóe lên những tia sáng sắc bén.
“Câm miệng! Ai nhận tiền? Bổn quan nhận tiền khi nào? Cái tên mù mắt nhà ngươi dám bêu xấu bổn quan hả? Dù gì bổn quan cũng là tiến sĩ tam giáp đấy, làm gì có chuyện ta làm những việc bôi nhọ Thánh hiền như thế được!”
Chủ bạ Vương Long mấp máy miệng, không biết nên nói gì mới phải.
Lưu Huyện lệnh hừ lạnh một tiếng.
“Đừng tưởng bổn quan không biết ngươi đang có ý đồ gì nhé! Lạc Hồng công tử tính tình hòa nhã, là hiện thân chính nghĩa của huyện An Bình, tên Giả Tư Đạo kia đã làm những gì trong lòng ngươi hiểu nhất, đã không đúng về lý thì đừng chuyện bé xé ra to, cẩn thận kết thúc không êm xuôi đấy.”
Dứt lời, Lưu Huyện lệnh không nói gì thêm, ông ta nhắm mắt, vuốt ve ngón tay, cảm nhận độ dày của tập ngân phiếu mà La Hồng dúi cho. Vương Long đứng bên cạnh nên ông ta cũng không dám lấy ra đếm một cách lộ liễu.
...
Bên trong hậu đường huyện nha.
Chỉ còn lại Sứ giả Đại Lý Tự và La Hồng.
Lưu Huyện lệnh nhận ngân phiếu của La Hồng, điều này khiến La Hồng mừng rỡ trong lòng, cảm thấy tội ác của bản thân đã + 1...
Chủ đề của nhật ký phản phái ngày hôm nay... Có rồi!
Sắc mặt của nam tử ngồi ở chủ vị có mấy phần chế giễu. Tên Lạc Hồng công tử này chẳng xứng với lời đồn hiện thân của chính nghĩa gì cả.
“Tên đó... Cố ý đúng không?”
Nam tử híp mắt, lẽ nào La Hồng cố ý thể hiện ra cho hắn ta xem?
Đôi nam nữ đứng sau lưng người nam tử cũng lộ ra vẻ xem thường, ánh mắt nhìn về phía La Hồng cũng có mấy phần khinh bỉ.
Động tác của La Hồng tuy kín đáo nhưng mà bọn họ là Sứ giả do Đại Lý Tự phái đến điều tra những chuyện tà dị, người thường không thể nào sánh được. Mấy trò vặt vãnh của La Hồng bọn họ đều đã nhìn thấy rất rõ ràng.
La Hồng không biết những điều ấy, gương mặt hắn đầy vẻ hân hoan, đã có được khởi đầu thuận lợi nên trong lòng hắn càng thấy tự tin hơn. Hắn đã nắm chắc hành vi phản phái lần này rồi!
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Nhìn vị Sứ giả Đại Lý Tự đang ngồi tại chủ vị, đó mới là con cá lớn thực thụ, một con cá còn lớn hơn cả Lưu Huyện lệnh, tội ác của hắn có lên nhanh hay không, tất cả đều trông đợi vào vị Sứ giả này.
Vì thế, nụ cười trên mặt La Hồng càng rực rỡ hơn, giống như đóa hoa cúc nở rộ đón ánh mặt trời. La Hồng lấy hết cả xấp ngân phiếu cất trong ngực ra, bước từng bước đi về phía Sứ giả Đại Lý Tự đang ngồi ở chủ vị.
Đôi nam nữ sau lưng người nam tử đưa mắt nhìn nhau, trong mắt cả hai đều lóe lên vẻ khinh thường.
“Chẳng phải mọi người đồn đại Lạc Hồng công tử là hiện thân chính nghĩa của huyện An Bình sao? Hóa ra cũng chỉ biết làm mấy việc đê hèn như hối lộ thôi.”
Còn vị Sứ giả Đại Lý Tự địa vị hơi cao kia lại nhướng mày. Nhìn vào xấp ngân phiếu dày cộm trong tay La Hồng, hắn ta nở nụ cười.
Thú vị đấy.
Bỗng nhiên.
Nụ cười trên mặt nam tử ngồi ở chủ vị trở nên cứng đờ, hắn ta chợt ngẩng đầu, nhìn lên trên nóc nhà.
‘Khí tức mạnh quá!’
Nam tử hít sâu một hơi, hai tay sai đắc lực sau lưng hắn ta cũng cảm nhận được.
Xẹt xẹt xẹt...
Trong nháy mắt bóng dáng ba người trở nên mờ dần, sau đó biến mất ngay tại chỗ.
Trong hậu đường huyện nha.
La Hồng vừa mới lấy ra xấp ngân phiếu dày cộm, đang nở nụ cười tươi roi rói thì ba người thình lình biến mất. Nụ cười trên mặt dần dần cứng đờ.
Vãi nồi...
Người đâu?
...
Cơn gió liên tục thổi qua kêu xào xạc, trêu ghẹo màn đêm yên ắng.
Bầu trời lấp lánh những ánh sao.
Ba vị Sứ giả của Đại Lý Tự xuất hiện trên nóc nhà, người nam tử dẫn đầu cau mày, cơ bắp toàn thân căng cứng, áo choàng tung bay sau lưng. Còn hai người thuộc hạ một nam một nữ cũng vô cùng cảnh giác, hai người bọn họ đã lấy vũ khí của mình ra rồi.
Nữ tử nọ cầm một chiếc giới chỉ màu đỏ trong tay, còn người nam tử thì cầm một thanh kim tiền kiếm được xâu chuỗi từ những đồng tiền xu.
“Đại nhân! Ở đó!”
Nữ tử nắm chặt giới chỉ, một ký hiệu nổi lên ngay giữa mi tâm, tỏa ra ánh sáng trắng rực rỡ, giống như là ngọn đèn hải đăng giữa màn đêm tối mù vậy. Nàng ta trông về phía xa xa, ngón tay thanh sắc chỉ về một hướng.
Hai người còn lại cũng thi nhau ngẩng đầu lên nhìn sang, nhưng chỉ thấy đằng xa trên lớp ngói đen cách đó mười mấy căn nhà có một nam tử trung niên mặc thanh sam đang đứng yên lặng nhìn.
“Không biết là vị tiền bối đại tông tu hành nào? Tại hạ Chủ sự Lạc Phong làm việc dưới trướng Từ Thiếu Khanh của Đại Lý Tự kinh đô Đại Hạ, được lệnh điều tra việc tà túy tàn sát thôn làng.”
Người nam tử thủ lĩnh trong đám Sứ giả Đại Lý Tử, áo choàng màu đen đỏ bồng bềnh trong gió, chắp tay thành nắm đấm nghiêm túc nói. Trong đêm tối, khí tức của người đến rực rỡ như ánh mặt trời chói chang. Mạnh mẽ vượt xa dự tính của Lạc Phong, hắn ta không ngờ rằng ở huyện An Bình nhỏ nhoi này mà lại có vị cao thủ như thế ẩn mình.
“Đại Lý Tự?”
Người nam tử mặc thanh sam chắp tay sau lưng, lắc đầu. Khi giọng nói của hắn ta vang lên, bóng người rõ ràng đang đứng trên mái ngói lại trở nên lập lòe và mơ hồ, sau đó hắn ta im lặng vượt qua từng nóc nhà một giống như đang di hình hoán ảnh.
“Công tử nhà ta, đức độ ngút trời, quang minh lỗi lạc, tâm sáng như trăng, hiện thân của chính nghĩa...”
Lời nói vang vọng trong không gian.
Bỗng nhiên, giọng nói ấy đột ngột ngưng bặt.
Con ngươi của Lạc Phong co rút lại, mồ hôi lạnh lấm tấm khắp trán, nhưng người nam tử mặc thanh sam ấy đã xuất hiện bên cạnh hắn ta rồi. Vô số luồng kiếm khí, lóng lánh rực rỡ đan xen vào nhau tạo thành một con bạch xà quấn lấy bên ngoài cơ thể người nam tử mặc thanh sam. Con bạch xà thè lưỡi, gầm rít giữa đêm đen.
Dường như có một thanh kiếm từ phía Tây lao tới, cảm giác áp bực đáng sợ khiến cho Lạc Phong không thể thôi động được chân khí trong cơ thể. Còn về phần hai thuộc hạ của hắn, đôi nam nữ đó đã bị cảm giác áp bức kia chèn ép đến mức mặt cắt không còn giọt máu, xụi lơ trên nóc nhà, không thể cử động được cả một ngón tay.
“Đại Lý Tự ngươi lấp liếm tội ác, muốn bắt công tử nhà ta, vậy ta... Đương nhiên phải đòi lại sự công bằng cho công tử.”
Trần quản gia nhấc tay lên, từ từ đặt tay lên trên bả vai Lạc Phong, nói.
Khoảnh khắc câu nói ấy vang lên.
Ánh trăng như sương, không khí tĩnh lặng, lạnh lẽo.
Sát khí xung thiên như từ trên trời ập thẳng xuống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook