Công Tử Thực Sự Quá Chính Nghĩa (Bản Dịch)
-
Chapter 11 Đại nhân, sang chỗ khác nói chuyện nhé!
Chương 11: Đại nhân, sang chỗ khác nói chuyện nhé!
Vết sẹo trên mặt Triệu Đông Hán giật giật, cơn phẫn nộ dâng trào nơi đáy mắt.
Tới rồi!
Quả nhiên đã tới rồi!
Chẳng mấy chốc mà sự báo thù của tên khốn Giả Tư Đạo đã tới rồi!
“Quan sai của huyện nha bảo lần này còn có cả Sứ giả Đại Lý Tự từ kinh thành tới xử lý mọi chuyện nữa!”
Triệu Đông Hán buồn bực nói.
Nháy mắt, bầu không khí bên trong sảnh chính trở nên lạnh lẽo. Tiểu Đậu Hoa đang vùi đầu cắm cúi gặm chân gà, nghe thấy lời của Triệu Đông Hán lập tức ngẩng đầu lên, không thể nào tin nổi.
Sứ giả của Đại Lý Tự ư?
“Sao... Sao lại đụng tới Sứ giả của Đại Lý Tự thế?”
Gương mặt Diêu Tĩnh* lập tức trở nên trắng bệch. Bọn chúng đến báo thù cho Giả Tư Đạo sao? Giả Tư Đạo ghê gớm đến thế cơ à? Nàng cắn môi, lảo đảo như sắp ngã, trong lòng vô cùng áy náy, phần nhiều hơn là sự sợ hãi với Đại Lý Tự.
(*Diêu Tĩnh là tên thật của Tiểu Đậu Hoa.)
“Tất cả là tại ta...”
Tiểu Đậu Hoa nhìn La Hồng, mấp máy miệng. Tuy nhiên, nghe xong lời Triệu Đông Hán nói, La Hồng bất giác híp mắt lại, suy nghĩ chợt lóe lên.
‘La Hồng ta cũng chẳng phạm phải đại tội chém đầu... Vấn đề không lớn lắm, có thể dùng tiền để giải quyết được.’
‘Hả?’
‘Hối lộ quan sai... Có lẽ nó cũng được xem là một hành vi phản phái nhỉ?’
La Hồng mím môi, trong lòng hắn chợt vui như hoa nở. Liếc mắt nhìn gương mặt tái nhợt của Tiểu Đậu Hoa một cái, La Hồng - trong lòng đang rất vui vẻ, dịu dàng an ủi.
“Không sao.”
Tiểu Đậu Hoa ngẩn người, đã đến tận lúc này rồi mà công tử vẫn quan tâm đến cảm xúc của nàng.
Con người công tử tốt thật đấy.
Đại Lý Tự là bọn như thế nào, người có gia cảnh sa sút như Tiểu Đậu Hoa là hiểu rõ nhất. Lũ quan sai xông vào trong phủ đệ của phụ thân nàng khi xưa, kẻ nào kẻ nấy đều như lũ sói đói, thể hiện hết mọi khía cạnh xấu xí nhất của con người ra ngoài.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Thậm chí, có tên còn định kéo nàng vào phòng chứa củi, nếu không nhờ mẫu thân lấy cái chết ra ép bức, có lẽ nàng đã gặp chuyện từ lâu rồi.
Tiểu Đậu Hoa cúi đầu, những giọt nước mắt to tròn liên lục lăn dài trên gương mặt nàng.
Nàng đúng là yêu tinh hại người... Đi đến đâu cũng hại người hết.
“Công... Công tử, xin lỗi ngài...”
La Hồng nhìn dáng vẻ đáng thương của Tiểu Đậu Hoa, vốn định an ủi nhưng sau khi nghĩ lại cuối cùng hắn vẫn giữ vững điệu bộ mà một phản phái nên có.
Mở miệng quát.
“Im miệng! Đừng có khóc!”
Tiểu Đậu Hoa bị dọa cho sợ, bụm chặt miệng, nghẹn ngào không dám phát ra tiếng. La Hồng thấy thế, thầm thở dài trong lòng, quả hồng này mềm quá rồi. La Tiểu Tiểu cũng trừng lớn mắt, vừa gặm đùi gà, vừa không biết nên làm thế nào, đã xảy ra chuyện gì thế?
“Trần thúc, ta đi xử lý một lát.”
La Hồng nhìn về phía Trần quản gia, bình tĩnh cười nói.
Sứ giả Đại Lý Tự từ kinh thành tới... Chức vụ đủ cao, nếu như hối lộ thành công... Chắc hẳn sẽ là tội ác tày trời!
Hối lộ quan viên vốn đã là một tội danh. Hối lộ quan lớn, đương nhiên tội lại càng to.
Đây là việc vô cùng xấu xa! Cuối cùng cũng có cơ hội thực hiện việc ác rồi!
Cõi lòng La Hồng bỗng nhiên rất kích động, rất mong chờ.
Trần quản gia mặc bộ thanh sam, sau khi uống hết rượu trong ly thì chầm chậm đặt xuống bàn.
“Công tử không cần lo lắng, lẽ phải nằm trong lòng, ngài đi đi.”
Trần quản gia mỉm cười thản nhiên. Lời nói của hắn có khả năng khiến người ta bình tĩnh trở lại, an ủi tinh thần tất cả những người đang ngồi trên bàn ăn.
La Hồng khẽ gật đầu rồi quay người rời đi. Trần quản gia nhìn theo bóng lưng của La Hồng, trong đôi mắt hiện lên sự lạnh lẽo. Nếu như công tử làm việc xấu thật, quan phủ hoặc Đại Lý Tự đích thân tới bắt thì tất nhiên hắn ta sẽ không ý kiến lời nào cả. Nhưng mà...
Nếu công tử làm việc tốt, đã cứu người từ trong tay tên cẩu thư sinh đang trêu ghẹo dân nữ ngay trên phố rồi, lại còn bị bắt giam vào ngục vì việc đó thì Trần Thiên Huyền hắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu.
Thiên địa sáng tỏ, thế gian này vẫn còn lẽ phải.
La Hồng ra khỏi đại sảnh, không đi gặp quan sai ngay mà vòng trở lại phòng một chuyến, lấy một xấp ngân phiếu dày cộm rồi mới rời đi. Triệu Đông Hán theo sau lưng La Hồng, dáng người cao to lực lưỡng, vết sẹo trên gương mặt giật giật, hắn đang nghiến răng nghiến lợi kìm nén lửa giận.
Một người chính nghĩa như công tử mà lại bị thứ chó má như Giả Tư Đạo vu hại cho phải vào ngục! Trên đời này có còn Vương pháp, có còn lý lẽ nữa không?
Trước cổng La phủ, đèn đuốc sáng choang.
Vài tên bổ khoái mặc trang phục nha sai nhìn thấy La Hồng, gương mặt lạnh tanh.
“Ngươi là La Hồng?”
“Nhanh tay nhanh chân lên, Huyện lệnh đại nhân và Sứ giả Đại Lý Tự đại nhân muốn gặp ngươi.”
Mấy tên bổ khoái nói với vẻ mất kiên nhẫn.
Dứt lời, bọn chúng liền rút thanh đao giắt ngay eo ra, chuẩn bị kề lên cổ La Hồng.
Triệu Đông Hán lập tức nổi trận lôi đình, quát lớn một tiếng. Hắn bước lên, trông như con hùng sư đang nổi giận.
“Công tử nhà ta có tội gì?”
“Dựa vào đâu mà các ngươi dám kề đao vào cổ công tử nhà ta?”
Triệu Đông Hán bộc phát khí huyết mạnh mẽ, khiến cho bọn bổ khoái của huyện nha sợ hãi lùi ra sau.
“Khí huyết này, võ tu nhập phẩm sao?”
Cõi lòng tên bổ đầu chấn động, ánh sáng lóe lên trong mắt gã ta, lúc này gã ta mới chợt nhớ ra, La phủ... Không phải hạng tầm thường.
“La công tử, xin mời.”
Tên bổ đầu đi đầu cung kính hơn nhiều, ra lệnh cho thuộc hạ thu vũ khí lại rồi nói với La Hồng.
La Hồng đã mò một tay vào trong ngực, chuẩn bị rút ra một tờ ngân phiếu để bắt đầu con đường hối lộ của mình, chẳng ngờ đám bổ đầu này lại bị lão Triệu dọa sợ mất. Nhìn dáng vẻ cung kính hơn nhiều của đối phương, hắn chẳng còn ý nghĩ hối lộ nữa, La Hồng chép miệng sau đó thả lỏng bàn tay đang nắm lấy ngân phiếu, trong lòng cảm thấy rất đáng tiếc.
Nhưng mà không sao, những bổ khoái này chỉ là con tôm con tép thôi, con cá lớn thực thụ đang nằm ở nha môn kìa.
“Võ tu nhập phẩm?”
La Hồng quay đầu nhìn lão Triệu với ánh mắt ngạc nhiên, đây là điều mà trước đây hắn không hề biết. Trong kí ức của nguyên chủ không có quá nhiều hình ảnh của lão Triệu, ngoài việc trông hắn hơi dữ tợn ra thì chẳng có gì đặc biệt.
Triệu Đông Hán thu khí tức lại, im lặng không nói gì. Vốn dĩ hắn là thủ vệ đi theo Trần quản gia, vì đã hứa một số chuyện nên lần này... Gây ra họa rồi. Có điều, vừa nhớ tới một công tử nho nhã hiền hòa, cho dù có phải chịu sự đối đãi bất công thì Triệu Đông Hán chẳng hề hối hận.
La Hồng nhìn Triệu Đông Hán với ánh mắt sâu xa, song không nói gì. Sau đó, hắn cùng với đám bổ khoái rời khỏi La phủ, đi đến huyện nha huyện An Bình.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Trước cổng La phủ lại trở nên yên ắng.
Chúng nha hoàn tôi tới trong phủ lo lắng không yên, rỉ tai nhau thì thầm. Còn trên nóc La phủ.
Sắc trời tối đen như mực, những vì sao giăng khắp trời.
Cơn gió đêm se lạnh, nhẹ nhàng thổi qua.
Trần quản gia mặc bộ thanh sam trông giống như trích tiên, đứng lặng người trên nóc. Y phục trên người tung bay, hắn chắp hai tay sau lưng nhìn về hướng La Hồng bị áp giải đi, ánh mắt vừa lạnh lùng vừa sâu xa.
Xẹt...
Như gợn nước dập dềnh, không khí cũng gợn lăn tăn. Thanh sam quất phần phật giữa trời phát ra tiếng vang, còn bóng dáng hắn lúc này đã biến mất chẳng thấy đâu nữa.
...
Huyện nha huyện An Bình, hậu đường.
Huyện lệnh lão gia của huyện An Bình họ Lưu, dáng người gầy còm trông có vẻ nghiêm nghị, đôi mắt như mắt chim ưng.
Lưu Huyện lệnh đứng một bên, còn ngồi ngay ngắn ở vị trí chính giữa là một nam tử trung niên mặc cẩm bào, trên y phục có thêu họa tiết ngư long, vai khoác áo choàng màu đen đỏ, hắn chính là Sứ giả Đại Lý Tự đến từ kinh thành.
Còn bên cạnh nam tử đó là một nam một nữ không nhìn rõ mặt, kiểu dáng đồng phục đơn giản và cấp thấp hơn nhiều, có thể phân biệt được địa vị cao thấp một cách rõ ràng.
Chủ bạ Vương Long đứng ở đằng xa, gương mặt tươi cười nhưng ánh mắt đang kín đáo liếc về phía La Hồng đang được dẫn tới. La Hồng nhìn Vương Long một cái, lão già này chắc là Chủ bạ huyện nha, cũng chính là người quen của Giả Tư Đạo.
Không để ý đến lão già đó nữa. La Hồng nhìn Huyện lệnh lão gia một cái, cuối cùng mới chuyển ánh mắt sang người Sứ giả mặc áo choàng đang ngồi ở vị trí chủ tọa, đôi mắt sáng rực lên.
Hắn mò tay vào trong ngực, túm lấy xấp ngân phiếu dày cộm, lập tức nở nụ cười.
“Đại nhân, chúng ta sang chỗ khác nói chuyện nhé?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook