Công Tử Thực Sự Quá Chính Nghĩa (Bản Dịch)
Chapter 13 Cảm tạ những lời dạy bảo của Lạc Hồng công tử

 

 

Chương 13. Cảm tạ những lời dạy bảo của Lạc Hồng công tử

 

Chiếc áo choàng đỏ đen của Lạc Phong bị luồng khí mạnh mẽ thổi tung, bay phấp phới giữa bầu trời đêm. Lớp ngói đen dưới chân hắn rạn nứt, những vết nứt kéo lan ra như lưới nhện. Mồ hôi lạnh chảy ròng trên trán hắn.

Rốt cuộc người trước mặt... Là ai?

Không khí ngoài thân hóa thành kiếm khí, bước đi như thuấn bộ!

Một huyện An Bình nhỏ nhoi sao lại có cao thủ như thế được?

Người nam tử mặc thanh sam trước mặt mang đến cho hắn ta áp lực còn kinh khủng hơn cả Tự Khanh đại nhân của Đại Lý Tự. Hơn nữa, lời người nam tử thanh sam đó nói cũng khiến Lạc Phong hiểu ra là hắn ta có liên quan đến La Hồng – người đang ở bên dưới hậu đường huyện nha kia.

Lẽ nào là người của La phủ?

Suy nghĩ của Lạc Phong xoay chuyển không ngừng, “vút” một tiếng, thanh kiếm như sương mù sượt ngang qua mặt hắn, một giọt máu chảy xuống từ miệng vết thương.

Lần sau, có khi nó sẽ rạch ngang cổ họng mất.

Không đỡ được!

Lạc Phong hoảng sợ.

Bản thân hắn ta là võ tu ngũ phẩm tới từ kinh thành. Đến cả hắn còn chẳng đỡ được, chắc chắn tu vi kiếm thuật của vị cao thủ kiếm tu này đã vượt qua ngũ phẩm “Mệnh Kiếm”!

“Tiền bối! Ngài hiểu lầm rồi!”

Liên quan đến chuyện sinh tử nên Lạc Phong vội vã lên tiếng. Những kiếm khí xà hình xung quanh người Trần quản gia cũng ngừng cả lại, tiểu xà thè lưỡi, phun ra một luồng kiếm khí chỉ cách mi tâm Lạc Phong vỏn vẹn một tấc. Nếu như Lạc Phong hét lên chậm nửa nhịp, e là giữa hai mày hắn ta đã thủng một lỗ rồi.

Lạc Phong sợ hãi không thôi, dù gì hănns ta cũng là Sứ giả của Đại Lý Tự, là mệnh quan triều đình. Vị cao thủ thần bí đó định giết hắn ta thật sao?

“Ồ? Hiểu lầm à? Trần mỗ cũng chẳng phải hạng người không hiểu lý lẽ, cho ngươi nói.”

Bàn tay Trần quản gia vẫn đặt lên trên bả vai Lạc Phong, lạnh nhạt nói.

“Có lẽ tiền bối đến đây vì chuyện có liên quan tới Lạc Hồng công tử đúng không?”

“Vãn bối là Sứ giả Đại Lý Tự, phụng mệnh điều tra rõ vụ án tà túy tàn sát cả thôn bên ngoài huyện An Bình. Lần này mời Lạc Hồng công tử đến đây cũng là vì Lạc Hồng công tử đã từng đến nơi bộc phát tà túy – thôn Kê Sơn. Cả thôn ba mươi hai người đều bị giết chết, các hộ vệ Lạc Hồng công tử mang theo bên mình cũng đã chết hết, cho nên... Mới gọi Lạc Hồng công tử tới phối hợp điều tra.”

Lạc Phong nói rất nhanh. Đương nhiên, chuyện liên quan tới Giả Tư Đạo thì hắn tuyệt không dám nhắc tới nửa lời. Hắn không ngốc, đã đoán được Trần quản gia đến đây vì việc gì rồi.

“Hửm? Thôn Kê Sơn bị tàn sát rồi à? Do [Thiên Địa Tà Môn] gây ra?”

Nghe thấy thế, Trần quản gia bất giác cau mày, thì ra... Đại Lý Tự bắt công tử không phải vì chuyện của Giả Tư Đạo. Biết được nguyên do rồi, kiếm khí trên người Trần quản gia bắt đầu thu lại, không còn sắc bén nữa, uy áp kinh khủng cũng từ từ biến mất. Dù sao Sứ giả của Đại Lý Tự cũng là mệnh quan triều đình, không có cớ thì đúng là không thể giết bừa được.

“Nếu đã thế thì thôi vậy. Vậy ngươi tiếp tục điều tra đi, nhưng mà Trần mỗ có thể đảm bảo là công tử nhà ta không liên quan gì đến tà túy cả, dù sao công tử nhà ta cũng một thân chính khí, nếu các ngươi không tin có thể tìm Vọng Khí Sĩ nhìn xem.”

Trần quản gia lạnh nhạt tiếp lời. Hắn đã thu khí tức lại, kiếm khí bạch xà hoàn toàn tiêu tan, khôi phục lại vẻ mảnh khảnh và bình thường. Lạc Phong mỉm cười với sắc mặt rất khó coi.

“Tiền bối nói rất phải, Lạc Hồng công tử nho nhã, hiền hòa, danh hiệu hiện thân chính nghĩa của huyện An Bình, vãn bối cũng có nghe tới trong lòng thấy bội phục vô cùng.”

Nghe vậy, Trần quản gia mỉm cười,

“Không hổ là người xuất thân từ Đại Lý Tự, giống hệt với Tự Khanh của các ngươi, rặt một lũ không biết xấu hổ. Đại Lý Tự chấp hành pháp luật, phải tự hỏi lòng không thẹn, phải xứng với Thiên Địa chứng giám, các ngươi đại diện cho Đại Hạ, đại diện cho thiên tử... Không được làm những chuyện qua loa hời hợt, khiến người đời cười chê.”

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Trần quản gia nhìn Lạc Phong bằng ánh mắt sâu xa. Vừa dứt lời, thanh sam tung bay, trên nóc nhà chỉ còn lại âm thanh tay áo phấp phới trong không khí.

Đã chẳng thấy bóng dáng Trần quản gia đâu nữa. Áp lực như bị ngọn núi cao sừng sững đè xuống biến mất không một vết tích.

Lạc Phong ngồi bệt xuống mái ngói đen, chỉ cảm thấy phần áo sau lưng đã ướt đẫm.

“Đại nhân... Rốt cuộc... Người đó là ai?” 

Hai thuộc hạ một nam một nữ hãy còn sợ hãi, hỏi hắn.

Lạc Phong nhìn trời đêm trống không, từ từ thở ra một hơi.

“Hiện nay ở Đại Hạ, số lượng người sở hữu tu vi kiếm đạo đạt đến cấp bậc này không quá ba, nghe những lời của người đó nói có vẻ là có quen biết với Tự Khanh đại nhân... La phủ... Có lẽ, là vị đó.”

Lạc Phong suy nghĩ một lúc, hít một hơi lạnh, đáp.

Hai kẻ thuộc hạ nghe xong lại ngẩn hết cả ra.

“Tử Vi, Phương Chính... Chuyện ngày hôm nay, không được để lộ ra ngoài.”

Lạc Phong liếc nhìn thuộc hạ một cái rồi ra lệnh.

Đôi mắt hắn ta lóe lên.

“Vị Lạc Hồng công tử đó là người chính trực, vả lại còn có vị tiền bối vừa rồi bảo vệ nữa, tà túy không dám lại gần nên tất nhiên không liên quan gì đến vụ án tàn sát thôn làng... Sau này hai người các ngươi có thể qua lại, tiếp xúc với vị công tử đó nhiều hơn.”

“Có lẽ sẽ gặp được không ít cơ duyên đấy.”

Lời nói của Lạc Phong khiến cho đôi thuộc hạ cảm thấy vô cùng kinh ngạc, bọn họ không ngờ Lạc Phong lại nói những lời như vậy.

“Ngoài ra, những lời dạy bảo khi nãy của tiền bối, các ngươi đã nhớ hết cả chưa?”

“Quan viên Đại Lý Tự chúng ta làm việc phải tự hỏi lòng không thẹn, chúng ta thực thi pháp luật vì thiên tử, phải xứng với Thiên Địa chứng giám, các ngươi đại diện cho Đại Hạ, đại diện cho thiên tử... Không được làm những chuyện qua loa hời hợt.”

Lạc Phong đứng dậy, thở hắt một hơi. Sau đó, vươn tay mò mẫm, móc một tấm ngân phiếu từ trong ngực ra. Lạc Phong liếc nhìn hai kẻ thuộc hạ, ho mạnh một tiếng. Hai kẻ thuộc hạ là Tử Vi và Phương Chính cũng hiểu ra, bọn họ đưa mắt nhìn nhau, cùng rút ra số ngân phiếu mà Chủ bạ huyện nha Vương Long đã biếu cho bọn họ.

Lạc Phong nói, Trần quản gia là hộ đạo giả của La Hồng nên số ngân phiếu của La Hồng lại càng không thể nhận, cũng phải tìm cái cớ không cho thuộc hạ nhận mới được.

Lạc Phong sa sầm nét mặt, lên tiếng.

“Lạc Hồng công tử đạo đức cao quý, hiện thân chính nghĩa, chẳng trách ngài ấy chẳng hề che giấu mà hối lộ ngay trước mắt chúng ta, mục đích là cố ý nhắc nhở chúng ta, cho chúng ta một đòn cảnh cáo, cộng thêm lời dạy bảo ngày hôm nay của tiền bối...”

Nói xong những lời này, bản thân Lạc Phong cũng ngẩn ra. Vẻ mặt toát lên vài phần mệt mỏi, dường như mấy năm nay hắn ta đã đắc ý vênh váo quá rồi. Nhớ lại năm xưa, nhớ lại một bản thân đã từng mãn nguyện khi được vào Đại Lý Tự, tấm lòng liêm khiết, vì dân phục vụ. Khi đó, hắn ta ghét ác như thù. Ghét nhất những kẻ đút lót và phạm pháp. Vậy mà giờ đây, hắn lại biến thành kiểu người bản thân ghét nhất khi xưa. Có lẽ, đây chính là cái giá của việc trưởng thành.

Lạc Phong nhìn hai thuộc hạ, đôi mắt dần trở nên nghiêm nghị, trầm giọng hỏi,

“Các ngươi, đã học được chưa?”

Tử Vi và Phương Chính nghe thế liền ngớ người.

Bọn họ... Học được cái gì cơ?

...

Tất nhiên La Hồng chẳng biết gì về cuộc giao chiến trên mái nhà.

Chuyện ba vị Sứ giả của Đại Lý Tự biến mất ngay trước mặt hắn trong nháy mắt khiến La Hồng hiểu ra, có khả năng ba người này là những tu sĩ bí ẩn của triều đình sở hữu sức mạnh siêu phàm. Hoặc chí ít, trên con đường tu hành, so với kẻ Tiểu cửu phẩm vừa chân ướt chân ráo tự mình bước những bước đầu tiên như hắn thì bọn họ lợi hại hơn nhiều.

Cũng chẳng đợi quá lâu, trước mắt La Hồng chợt sáng lên, bóng dáng của ba người họ lại thình lình xuất hiện trong căn phòng. Chỉ có điều, La Hồng cảm thấy ánh mắt ba vị Sứ giả ấy nhìn hắn có hơi kì lạ.

Hả?

Nghĩ thông rồi à? Chịu nhận hối lộ rồi hả?

La Hồng lần nữa nở một nụ cười công nghiệp, móc một xấp ngân phiếu dày cộm từ trong ngực ra.

“Ba vị đại nhân, nào nào nào, các vị hiểu mà.”

La Hồng tươi cười niềm nở đưa ngân phiếu cho ba vị Sứ giả của Đại Lý Tự. Lạc Phong nhìn xấp ngân phiếu La Hồng đưa cho, rồi lại nhìn gương mặt tươi cười của La Hồng, nụ cười ấy tràn ngập sự sâu xa và chế giễu, dường như trái tim hắn vừa trúng một đòn nặng nề. Khi nãy hắn tìm cớ dạy dỗ hai kẻ thuộc hạ nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, có lẽ La Hồng thật sự đang có ý cảnh cáo bọn họ.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

“Lạc Hồng công tử, chúng ta hiểu ý của ngài.”

“Nhận hối lộ thì không nhận hối lộ nữa rồi đấy, cả đời này bổn quan tuyệt sẽ không nhận hối lộ nữa.”

Lạc Phong đứng lên, nhìn La Hồng, trịnh trọng nói.

Sau đó, hắn ta khẽ khom lưng với La Hồng. Cái khom lưng ấy khiến Lạc Phong chợt có cảm giác như được thoát khỏi gông cùm, thông suốt mọi chuyện, nguyên khí bị Trần quản gia chèn ép trước đây nhanh chóng tăng lên, như cuồn cuộn sóng trào. Ngay khoảnh khắc ấy, Lạc Phong đột phá được nút thắt bình cảnh tu vi bấy lâu nay.

Tử Vi và Phương Chính hít sâu một hơi, thủ lĩnh thông suốt suy nghĩ, chợt ngộ ra bổn tâm rồi sao?

Lúc đầu, Lạc Phong bảo La Hồng đang mượn việc hối lộ để mỉa mai bọn họ, bọn họ còn nghĩ là hắn ta nói xằng nói bậy. Bây giờ, nhìn thấy lạc Phong đột phá tu vi, lẽ nào... Lạc Hồng công tử đã mượn chuyện hối lộ để cố ý châm biếm bọn họ thật ư?

Thủ lĩnh không hề nói bậy?

Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, lần này có lẽ... Bọn họ đã hiểu thật. Thì ra chuyện nhận hối lộ sẽ ảnh hưởng đến tu vi của bọn họ sao?

Không! Bọn họ vẫn còn trẻ, bọn họ vẫn còn cứu được!

Nghĩ đến đó, hai người cũng thi nhau cung kính cúi người thật sâu trước La Hồng.

“Đa tạ lời dạy dỗ của Lạc Hồng công tử.”

La Hồng nhìn hai kẻ đang cúi đầu trước mình, nụ cười trên mặt dần trở nên cứng dờ.

Hình như...

Có chỗ nào đó không ổn thì phải.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương