Cao Võ Kỷ Nguyên(Dịch)
-
Chapter 213 Viện trưởng làm giáo sư
Chương 213: Viện trưởng làm giáo sư
“Trận chiến võ đạo tinh anh nhân loại?” Hai mắt Lý Nguyên hơi sáng lên.
Cậu đã từng nghe tới cuộc thi này rồi, nó vô cùng hot trên internet giả thuyết.
Có rất nhiều tin đồn về cuộc thi này, chẳng qua phần lớn chúng chỉ là tin tức văn bản, rất hiếm tìm được video chiến đấu cụ thể trên mạng, dường như tất cả video đều bị kiểm soát, không được phép truyền bá.
“Chỉ có học sinh năm tư và năm năm mới có thể tham gia sao?” Lý Nguyên không nhịn được hỏi.
“Ha ha, vậy thì không phải.” Viện trưởng Lê cười nói: “Trên thực tế, hai cuộc thi lớn này đều lấy ngày mồng 1 tháng 9 làm thời gian giới hạn tuổi tác, cùng loại với Bảng Thiếu Niên Lam Tinh. Chẳng hạn như, cuộc thi võ đạo đại học toàn cầu tiếp theo, nếu muốn tham gia, nhất định phải là nhân tài sinh ra sau ngày một tháng chín năm 2022 năm mới được.”
“Trận chiến võ đạo tinh anh nhân loại tiếp theo, chỉ những nhân tài sinh ra sau ngày 1 tháng 9 năm 2020 mới có thể tham chiến.” Viện trưởng Lê cười nói: “Mấy chục năm qua, đã hình thành năm nhất, năm hai, năm ba tham gia thi đấu toàn cầu. Năm tư, năm năm tham gia trận chiến võ đạo tinh anh nhân loại thường lệ.”
Lý Nguyên bừng tỉnh, điều này và chế độ thi đại học hiện nay là hoàn toàn giống nhau, tuổi nhập học lấy ngày 1 tháng 9 để áp đặt, không cho phép thi trước cũng không cho phép trì hoãn, chấp hành cực kỳ nghiêm khắc.
Đại học văn hóa thì có thể học lại, nhưng nếu vào đại học võ đạo thì nhất định phải vào năm đủ mười bảy tuổi và chưa quá mười tám tuổi.
“Trên thực tế, cho dù không thi đậu đại học võ đạo nhưng chỉ cần tuổi tác phù hợp là cũng có thể tham gia. Nhưng mấy chục năm nay, thiên tài võ đạo không trải qua bồi dưỡng của đại học võ đạo chỉ đếm trên đầu ngón tay, dần dần đã trở thành cuộc cạnh tranh giữa các trường đại học võ đạo với nhau.” Viện trưởng Lê cười nói.
Lý Nguyên nhẹ nhàng gật đầu.
Cao thủ ở dân gian? Phần lớn trường hợp đều chỉ là ảo tưởng của một vài người.
Thiên phú mạnh nhất, phải phối hợp với thầy giáo giỏi nhất và tài nguyên tu luyện tốt nhất mới có thể sinh ra một thiên tài mạnh nhất được.
“Trong tình huống bình thường, quán quân của trận chiến võ đạo tinh anh nhân loại đều là do học sinh năm năm giành được, tu luyện càng lâu thì càng chiếm ưu thế.” Viện trưởng Lê nói: “Có điều, trong lịch sử vẫn có một vài thiên tài tuyệt thế, tham gia chiến đấu giành lấy quán quân.”
“Thực sự có sao?” Lý Nguyên tò mò.
“Không ít.” Viện trưởng Lê cười nói: “Cuộc thi này tổ chức đến nay đã hơn sáu mươi năm, nước Hạ chúng ta có một vị thiên tài, vào năm ba đã đạt được quán quân.”
“Là ai?”
“Phương Hải.” Viện trưởng Lê mỉm cười nói: “Người này có lẽ em chưa từng nghe bao giờ, nhưng danh tiếng của cậu ấy trong võ giả cao giai vô cùng lớn, vào lúc mười sáu tuổi, kỹ thuật của cậu ấy đã đạt tới cấp năm.”
“Mười sáu tuổi? Kỹ thuật cấp năm?” Lý Nguyên trợn mắt há mồm.
Biến thái như vậy sao?
“Đáng tiếc về sau thành tựu lại không cao.” Viện trưởng Lê lắc đầu nói: “Chỉ trở thành võ giả Phi Thiên.”
Lý Nguyên sững sờ, trở thành võ giả Phi Thiên mà gọi là thành tựu không cao?
“Em không hiểu.”
“Mười bảy tuổi cậu ta đã được Đông Phương Cực nhận làm đệ tử thân truyền, là người được gửi gắm kỳ vọng cao, được nhận định có thể vượt qua cấp Phi Thiên, thậm chí là sánh vai với Đông Phương Cực.” Viện trưởng Lê thổn thức nói: “Đáng tiếc, cậu ấy gặp phải bình cảnh, hiện giờ vẫn chỉ dừng lại ở cấp Phi Thiên.”
Lý Nguyên âm thầm cảm khái, người so sánh với người sẽ tức chết.
“Vậy nên, đừng kiêu ngạo. Thiên phú và kỹ thuật của em, trong ba mươi năm gần đây ở đại học võ đạo Côn Luân quả thật là một trong số những người tài giỏi nhất trong lịch sử.” Viện trưởng Lê nói: “Nhưng đặt trong vòng hai trăm năm lịch sử ở đại học võ đạo Côn Luân, thì chưa nằm trong top một trăm.”
“Top một trăm?” Lý Nguyên sửng sốt.
Thấp thế sao?
“Trước đây không có ba trường võ thuật hàng đầu, các thiên tài hàng đầu nước Hạ ta đều ở lại trong nước. Đã hiểu chưa?”
Lý Nguyên đã hiểu.
Cũng giống như cậu, chỉ riêng kỹ thuật thương pháp, đặt trong số học sinh của nước Hạ thời nay quả thật là đứng đầu, nhưng vẫn còn một nhóm người có thể so được với cậu.
Những thiên tài đứng đầu kia đều vào năm trường đại học danh tiếng, nhưng mấy chục năm gần đây, gần như mọi thiên tài mạnh nhất đều tới ba trường võ thuật hàng đầu. Hầu hết các sinh viên vào đại học võ đạo Côn Luân là sinh viên đạt cấp hai.
Bởi vậy, cậu ở đại học võ đạo Côn Luân giống như hạc trong bầy gà.
“Đừng quá để ý mạnh yếu nhất thời, lúc đầu nhanh, không có nghĩa là có thể thành cấp Phi Thiên, tích lũy càng lâu dài càng tốt.”
“Tôi vẫn đang hy vọng em có thể trở thành võ giả Phi Thiên đấy.” Viện trưởng Lê cười nói: “Lý Nguyên, trước mắt em có hai mục tiêu chính.”
Lý Nguyên lắng nghe. Đây là trưởng bối truyền đạt nhiệm vụ.
“Thứ nhất, là tranh thủ trước tháng hai năm sau vượt qua núi thứ năm của Côn Luân Cửu Sơn. Chỉ cần vượt qua được, tôi sẽ cho phép em tham gia giả thuyết chiến của cuộc thi võ đạo đại học toàn cầu vào tháng hai năm sau. Có thể xông qua núi thứ năm, đồng nghĩa với kỹ thuật của em đã đạt tới cấp bốn cao giai.”
“Vượt qua núi thứ sáu, đồng nghĩa với kỹ thuật của em đạt tới cấp bốn viên mãn. Có thể xông qua núi thứ bảy, nghĩa là kỹ thuật của em đã bước vào cấp năm.” Viện trưởng Lê trịnh trọng nói: “Về lý luận, kỹ thuật cấp bốn đã có thể tham gia giả thuyết chiến, nhưng nếu như thực lực không đủ thì có đi cũng chỉ mất mặt xấu hổ thôi.”
“Thế nên, đa số năm hai mới được phép tham chiến.” Viện trưởng Lê nói: “Chỉ cần em làm được, tôi sẽ để em đi mở mang tầm mắt.”
“Vượt qua núi thứ năm? Cấp bốn cao cấp?” Lý Nguyên lẩm bẩm, cũng không cảm thấy quá khó.
Bởi lẽ, mục tiêu mà Lý Nguyên định ra cho chính mình là trước chín tháng sẽ đạt tới ngạch cửa của cấp bốn cao giai. Chỉ có như thế thì mới lấy được phần thưởng hai mươi triệu lam tinh tệ.
“Mục tiêu thứ hai càng quan trọng hơn, trận chiến tân sinh viên của mười trường vào tháng mười năm nay. Mục tiêu của em là hạng nhất, hoặc ít nhất cũng phải vào được top bốn.”
“Trận chiến tân sinh viên của mười trường?” Lý Nguyên thắc mắc: “Mười trường nào ạ? Bao gồm năm trường top của nước Hạ chúng ta sao?”
“Đúng vậy. Còn có năm trường võ đạo lớn của châu Á, như nước Hoa Anh Đào, nước Thiên Trúc... Trận chiến mười trường, địa điểm tổ chức năm này là nước Hạ chúng ta.”
“Mỗi năm, tân sinh viên của mười trường võ đạo đều sẽ tiến hành chiến đấu, phần thưởng rất phong phú.” Viện trưởng Lê lộ ra một nụ cười: “Vào được top mười sáu sẽ được khen thưởng hai mươi triệu lam tinh tệ.”
Hai mắt Lý Nguyên sáng ngời. Quả thật rất nhiều.
“Tiền tài chỉ là một mặt. Liên minh Thất Tinh rất quan tâm tới trận chiến tân sinh viên này của chúng ta, sẽ chuẩn bị một phần thiên tài địa bảo cho sinh viên thuộc top bốn, đây mới là điều quan trọng nhất.” Viện trưởng Lê nhìn Lý Nguyên: “Những bảo vật này, phần lớn đều là nguyên vật thần bí của Tinh Giới, giá trị khó mà dùng tiền tài đong đếm nổi.”
“Nếu cầm đi bán, bán mấy trăm triệu lam tinh tệ cũng rất nhẹ nhàng. Mỗi phần bảo vật đều được chuẩn bị riêng dựa theo tình huống của cá nhân. Em hiểu rõ chưa?”
“Hiểu rồi ạ.” Lý Nguyên nín thở.
Thiên tài địa bảo? Thứ có thể được gắn lên mấy chữ này, đều là vật phi phàm.
Lần trước mình tiếp xúc là ‘Tinh Thần Địa Tủy Tinh’ mà điện chủ tỉnh Dương hứa hẹn, có điều yêu cầu cực kỳ thái quá, trong thời gian ngắn cậu còn không nhìn thấy hy vọng.
Ngược lại, ‘trận chiến tân sinh viên của mười trường’ vào tháng mười lại gần cậu hơn, có hy vọng hơn.
“Đừng chủ quan.” Viện trưởng Lê nhắc nhở: “Cũng như trường chúng ta có em, bốn trường đại học danh giá còn lại cũng có một vài thiên tài. Năm trường top khác của châu Á hàng năm cũng xuất hiện lớp lớp thiên tài... Tóm lại, tranh đoạt top bốn sẽ có khó khăn nhất định.”
“Vâng, em sẽ nỗ lực.” Lý Nguyên gật đầu thật mạnh.
Trong lòng cũng bốc cháy lên ngọn lửa ý chí chiến đấu. Trận chiến tân sinh viên của mười trường này, không chỉ liên quan đến phần thưởng cá nhân, mà còn liên quan đến vinh dự quốc gia.
Tuy liên minh Thất Tinh đã thành lập hơn trăm năm nhưng văn minh dị vực uy hiếp quá lớn, chiến tranh giữa các quốc gia trên Lam Tinh đã không còn, nhưng cạnh tranh trong thời kỳ hòa bình, tranh giành vinh dự của quốc gia chưa bao giờ ngừng lại.
...
Lý Nguyên và Viện trưởng Lê trao đổi và tìm hiểu thêm về chế độ bồi dưỡng các cấp bậc của đại học võ đạo Côn Luân.
“Thầy tự mình dạy kỹ thuật cho em sao?” Lý Nguyên giật mình.
“Sao nào, tôi không đủ tư cách à?” Viện trưởng Lê cười như không cười.
“Không, không phải.” Lý Nguyên cười nói: “Chỉ là có được ưu ái nên em hơi lo thôi ạ, em còn tưởng rằng sẽ đi theo giáo sư nào đó.”
Lý Nguyên đã tìm hiểu qua giới thiệu của trường. Chương trình học của trường chia làm bốn loại lớn, là khóa thông thức, khóa kỹ năng, khóa tu hành và khóa thực chiến, mỗi loại sẽ có một giáo viên riêng.
Trong đó quan trọng nhất chính là khóa kỹ thuật, tiếp theo là khóa thực chiến.
“Bình thường mà nói, sinh viên năm nhất sẽ lựa chọn đi theo một giáo sư để tu hành, ví dụ như luyện thương thì sẽ đi theo một giáo sư thương pháp.”
“Luyện đao, vậy đi theo giáo viên đao pháp.” Viện trưởng Lê giải thích. “Chỉ riêng giáo viên kỹ thuật, trong trường học đã có hơn ba trăm người. Một giáo viên chậm thì mang hai, ba mươi vị học sinh, nhiều thì mang gần trăm học sinh.”
“Giáo viên kỹ thuật ít nhất phải là Nguyên võ giả cấp 26, kỹ thuật tất cả đều là cấp bốn viên mãn ‘Nhập Vi’, dạy dỗ vài học sinh cấp hai, cấp ba cũng rất nhẹ nhàng.” Viện trưởng Lê cười nói.
Lý Nguyên nín thở. Nói như vậy, toàn bộ đại học võ đạo Côn Luân ít nhất cũng có hơn ba trăm vị Nguyên võ giả cấp 25 trở lên? Lực lượng của các giáo viên này, thật sự rất khủng bố.
Viện trưởng Lê nói: “Một khi kỹ thuật võ đạo của học sinh đạt tới cấp bốn, các giáo viên bình thường sẽ khó mà dạy được nữa, cần phải để phó viện trưởng dạy. Như học viện chúng ta, hiện giờ có gần 1100 học sinh, tính cả em thì số học sinh đạt kỹ thuật cấp bốn trở lên tổng cộng có 52 người.”
Viện trưởng Lê mỉm cười: “Thầy tu luyện binh khí, lại là thương, vừa lúc dạy em cũng được. Khoảng thời gian tiếp theo, em cứ tới chỗ thầy để học tập.”
“Vâng.” Lý Nguyên cầu mà không được.
Trước khi Lý Nguyên tới cũng đã từng trao đổi với Vạn Thanh Hà. Giáo viên trung học và giáo viên đại học võ đạo, thuần túy là hai khái niệm khác nhau.
Giáo viên kỹ thuật của đại học, cũng giống như thầy trò thời cổ đại. Bởi vậy, không chút do dự, Lý Nguyên đứng lên, cung kính hành lễ: “Lý Nguyên kính chào thầy.”
Thầy, so với xưng hô viện trưởng thì thân thiết hơn rất nhiều.
“Không cần, cũng có phải thầy trò cổ đại đâu.” Viện trưởng Lê đứng dậy duỗi tay, muốn nâng Lý Nguyên lên.
Nhưng Lý Nguyên hành động còn nhanh hơn, hành lễ xong rồi, từ đầu tới đuôi, không có chút do dự nào.
“Cần gì phải vậy, xã hội hiện đại rồi, đừng câu nệ mấy chuyện này.” Viện trưởng Lê ngoài miệng thì nói vậy, nhưng ý cười trên mặt lại không thể che giấu nổi.
Lễ nghi, nhìn thì như nghi thức bề ngoài nhưng lại thể hiện sự tôn trọng. Làm người làm việc, nếu ngay cả nghi thức cũng không làm được, nói gì đến thực tế?
...
Hai giờ chiều, toà nhà Hắc Long, tầng bảy, trong một căn phòng võ đạo thật lớn, bên trong đã có mười tám học sinh mặc đồng phục võ đạo đứng chờ.
Những học sinh này, phần lớn đều tự luyện binh khí dài, lấy trường thương làm chủ.
“Thầy tới rồi.”
“Đến rồi.”
“Hình như còn mang thêm một người.” Mười mấy học sinh ngồi xuống.
Quay đầu nhìn về phía Lê Dương đi vào phòng võ đạo, cùng với Lý Nguyên đi theo đằng sau.
“Ngồi ở đây.” Lê Dương chỉ vào một chỗ trống trong đó.
Lý Nguyên ngoan ngoãn ngồi xuống, cậu cảm nhận được ánh mắt của đám người xung quanh. Trong lòng thầm nghĩ, khởi động Thần Cung Kiểm Tra, liên tục tra xét bốn người, toàn bộ đều là võ giả, thậm chí có một người là Nguyên võ giả.
Viện trưởng Lê chậm rãi nói: “Để thầy giới thiệu một chút, bạn học mới ngày hôm nay là sinh viên năm nhất Lý Nguyên, là đại sư huynh tân sinh của Lục Viện chúng ta, từ hôm nay trở đi, cũng là sư đệ cùng lớp của mấy đứa. Đừng khinh thường thằng bé, xét về tố chất thân thể, nó cũng đã nhập giai rồi.”
“Xét về tiêu chuẩn kỹ thuật, thằng bé đã đạt cấp bốn trung giai, đã có thể xếp hạng trung bình rồi.” Ánh mắt của viện trưởng Lê đảo mắt qua đám học sinh của mình.
“Mười bảy tuổi nhập giai? Thật lợi hại!”
“Tên là Lý Nguyên à?”
“Tôi nghe nói, thi đấu nhập học ngày hôm qua, dường như chính là Lý Nguyên bộc phát sức mạnh, Lục Viện chúng ta lấy được hạng nhất, còn phá vỡ kỷ lục thi đấu nhập học trong lịch sử.”
“Vậy không phải còn giỏi hơn cả Kim Hộ Quốc à?”
“Lần này Lục Viện chúng ta muốn bùng nổ à?” Những đàn anh đàn chị này đều nhỏ giọng trao đổi, một vài người không rõ ràng lắm thì rất nhanh cũng đã biết được chiến tích của Lý Nguyên ngày hôm qua.
Tất cả thể hiện ánh mắt thiện ý thậm chí là ngưỡng mộ.
Lý Nguyên cũng vội vàng gật đầu đáp lại, vô cùng khách sáo.
Trong lòng cậu hiểu rõ, mười tám đàn anh đàn chị trước mắt này, đa số là sinh viên năm tư và năm năm, sau khi họ tốt nghiệp, rèn luyện thân thể thêm mấy năm, tương lai gần như nhất định sẽ trở thành Nguyên võ giả.
Nói riêng về kỹ thuật võ đạo cũng có vài người mạnh hơn cậu.
“Được rồi, tất cả mọi người tập trung nghe giảng.”
Viện trưởng Lê cố tình nhìn Lý Nguyên: “Hôm nay, thầy sẽ giảng Tinh Thần thương pháp, hãy lắng nghe cho cẩn thận.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook