Binh Lâm Thiên Hạ
-
Chương 681-1: Giương cung mà không bắn (1)
Dương Tu thấy vẻ mặt phụ thân ngưng trọng, trong lòng cũng ngầm giật mình kinh hãi, liền vội vàng hỏi:
- Phụ thân, đã xảy ra chuyện gì?
Dương Bưu lắc lắc đầu:
- Đây là Tào Tháo đang cảnh cáo ta đó!
Lão đứng lên đi đến trước nhà, khoanh tay nhìn ra một rừng cây nhỏ tươi tốt bên ngoài, sau một lúc lâu mới cười khổ nói:
- Tại thời khắc mẫn cảm tin đồn bay đầy trời này, lão lại nhớ đến ta, tặng quà cho ta, Tu Nhi, con nói xem lão có ý gì đây?
Lúc này, Dương Hiến đã đem việc giữa trưa ở tửu quán gặp phải Tào Tháo, đơn giản nói cho Dương Tu. Dương Tu giờ mới hiểu được vì sao Tào Tháo gọi gặp mình, hóa ra là vì một phen nói bất mãn của tộc thúc, y cúi đầu suy tư một lát, đột nhiên kinh sợ khi hiểu ra:
- Phụ thân, con đã hiểu được ý tứ của lão.
- Con nói xem, lão có ý gì?
Dương Bưu quay đầu lại nhìn con trai nói.
- Đưa nhân sâm ngàn năm là ám chỉ phụ thân có thể trường thọ, mà trư (heo) và tru (giết) lại cùng âm, đưa mười miệng heo, kỳ thực ý tứ là chỉ lỡ lời giết, chính là cảnh cáo chúng ta không nên nói lung tung.
Mặt Dương Hiến bên cạnh lập tức trở nên vô cùng tái nhợt, chân phát run, Dương Bưu gật gật đầu:
- Tu Nhi nói không sai, Tào Tháo chính là ý tứ này, chính là đang cảnh cáo Dương Bưu ta, không cần lại làm lão tức giận.
Nói đến đây, Dương Bưu quay sang nói lời thấm thía với tộc đệ Dương Hiến:
- Ngươi đã hiểu rồi chứ! Tào Tháo hiện tại áp lực rất lớn, lão cần giết một người để răn trăm người, cảnh cáo thế gia không cần loạn lên. Vốn lão là chọn Tuân Úc, nhưng bởi vì Tuân Du ở Lũng Tây làm quân sư, cho nên lão chậm chạp không có động thủ. Hiện tại Tuân Úc rơi vào trong tay quân Hán, lão cũng không tiện quá phận bức Tuân gia nữa, nếu như bức Tuân Úc thành Giả Hủ thứ hai, vậy thì thành cái được không bù đắp nổi cái mất, cho nên mục tiêu của lão lại chuyển hướng về phía Dương gia chúng ta, chuẩn bị xuống tay đối với Dương gia chúng ta. Ta hy vọng lấy an nguy của gia tộc Dương thị làm trọng, đừng lại nói lung tung nữa.
Dương Hiến cảm thấy áp lực cực lớn, gã cũng biết chính mình gây ra đại họa, nếu không để ý sẽ liên lụy tới Dương gia, liền liên tục gật đầu nói:
- Ta nhớ kỹ rồi, không dám loạn nói câu nào lần nữa, ngay đêm nay ta trở về Hoằng Nông, không ở Nghiệp Đô nữa.
- Như vậy là tốt nhất, ngươi về đi thu thập đi! Ta sẽ an bài chiếc xe đưa ngươi trở về.
Dương Hiến thi lễ lui xuống, Dương Bưu lại nói với Dương Tu:
- Tào Tháo để con ta đi Quan Trung phụ tá Tào Thực, đây kỳ thật cũng là một lần thử, thử thái độ của ta. Theo ý tứ của ta, con vẫn phải đi, tại thời điểm mẫn cảm này, Dương gia chúng ta không thể lựa chọn đứng ở bên nào, không thể trở thành bia ngắm cho Tào Tháo giết một người mà răn trăm người, còn cần tiếp tục khiêm tốn.
Dương Tu yên lặng gật đầu:
- Con đã hiểu!
- Đi thôi! Vi phụ muốn một mình an tĩnh trong chốc lát.
Dương Tu cũng cáo từ, Dương Bưu khoanh tay đứng ở nhà trước, suy đi nghĩ lại về chuyện này. Trong lòng của lão tràn đầy áp lực, lão biết rằng, một khi bị Tào Tháo nhìn chằm chằm vào, gia tộc của lão sẽ rất khó trốn thoát kiếp nạn, Dương Bưu khe khẽ thở dài, chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể đi bước nào xem bước đấy.
Lũ lụt ở Ký Thành sau năm ngày liền chậm rãi lui xuống, cũng không hình thành các hồ nước. Sau khi lũ lụt qua đi, khu vực Ký Thành là một mảnh hỗn độn, không có thời gian mười mấy năm thì rất khó khôi phục. Mà quân Hán thì bận rộn giúp nạn thiên tai cùng với hợp nhất quân đầu hàng, đồng thời phái ra quân đội thu hàng từ các quận Lũng Tây, thời gian cứ như vậy dần dần trôi qua mười ngày.
Đại doanh quân Hán hiện nay ở quận Quảng Ngụy, huyện Lâm Vị, đi thêm về hướng đông hơn một trăm dặm đó là địa giới Quan Trung. Vùng này là chỗ giao nhau của Lũng Sơn và Chung Nam Sơn, thế núi hiểm trở dốc đứng, kéo dài ngàn dặm, mà Vị Thủy bắt đầu từ một cái khe ở chỗ giao nhau của hai cái dãy núi này, tiến vào bình nguyên Quan Trung rộng lớn.
Trong lều lớn trung quân, Lưu Cảnh đang cùng hơn mười người văn võ quan lớn thảo luận bước hành động tiếp theo. Trước mắt trong quân có hai ý kiến hoàn toàn bất đồng, một là dựa vào khí thế của đại thắng Lũng Tây, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm đánh vào Quan Trung, quan điểm của ý kiến này do Triệu Vân và Hoàng Trung làm đại biểu, trên cơ bản chính là ý kiến của võ tướng.
Mà một quan điểm và chủ trương khác là củng cố Lũng Tây, để bình định hậu hoạn kỵ binh người Để, trước tiên lấy bên ngoài Quan Lũng, cuối cùng lại bao vây tiêu diệt Quan Trung. Đây là ý kiến của Giả Hủ, cũng đã nhận được bao gồm Bàng Thống, Pháp Chính, Mã Lương và đám quan văn ủng hộ.
Đương nhiên, cuối cùng vẫn là lấy thái độ của Lưu Cảnh làm chủ đạo. Lưu Cảnh lúc ban đầu ủng hộ phương án thận trọng của Giả Hủ, nhưng Bắc phạt ước chừng tiêu hao mất của hắn ba năm thời gian, khiến Lưu Cảnh có chút mất đi kiên nhẫn, hơn nữa quân Hán công chiếm quận Nam Dương, tạo thành xu thế ba mặt giáp công đối với Quan Trung, quan trọng hơn là lòng tin của Tào Tháo bắt đầu không đủ, thậm chí đến cuối cùng có ý buông tha cho Lũng Tây.
Mà lần này công chiếm Lũng Tây đối với sĩ khí quân Tào đã tạo thành đả kích thật lớn, vì sao không lợi dụng lúc sĩ khí quân Tào đê mê mà trực tiếp sát nhập Quan Trung cơ chứ? Có lẽ ở trong chính trị, sự thận trọng mới thỏa đáng, nhưng trên quân sự xuất kỳ binh mới là vương đạo.
- Hiện tại binh lực quân Tào ở Quan Trung ước chừng khoảng mười một mười hai vạn, mà chúng ta lại có thể vận dụng quân đội tới mười bốn vạn, phía tây một trăm ngàn, Hán Trung và Nam Dương đều hai vạn. Phía đông Nam Dương quân Hán đi Võ Quan Đạo, phía nam quân đội Hán Trung đi Trần Thương Đạo, mà chúng ta bên bờ Vị Thủy cốc tiến về phía đông, tiến hành ba mặt xuất kích, khiến cho quân Tào không thể không chia phòng ngự. Quan trọng hơn là, hai vạn kỵ binh của Tào Tháo không ở Quan Trung, điều này cho chúng ta cơ hội ngàn năm một thuở.
Lưu Cảnh nói đến đây, ánh mắt nhìn chăm chú vào Giả Hủ, hắn hy vọng có thể thuyết phục Giả Hủ ủng hộ chính mình xuất binh, Giả Hủ hiểu được tâm tình vội vàng cướp lấy Quan Trung của Lưu Cảnh, liền cười nói:
- Ta nhớ được Châu Mục nói, sau khi cướp lấy Lũng Tây, chuyện thứ nhất đó là tiêu diệt kỵ binh người Để, loại bỏ hậu hoạn, sau đó lại đông tiến về Quan Trung, tại sao hiện tại lại thay đổi chủ ý?
- Người Để bên kia có Khương Vương thay ta kiềm chế, ta nhất thời không cần lo lắng, có thể cướp lấy Quan Trung xong lại quay đầu thu thập người Để. Chính là tận dụng thời cơ, một khi quân Tào khôi phục sĩ khí, kỵ binh lại giết vào Quan Trung, khi đó còn muốn cướp lấy Quan Trung, sẽ không có điều kiện thuận lợi như hiện nay.
......
----------oOo----------
- Phụ thân, đã xảy ra chuyện gì?
Dương Bưu lắc lắc đầu:
- Đây là Tào Tháo đang cảnh cáo ta đó!
Lão đứng lên đi đến trước nhà, khoanh tay nhìn ra một rừng cây nhỏ tươi tốt bên ngoài, sau một lúc lâu mới cười khổ nói:
- Tại thời khắc mẫn cảm tin đồn bay đầy trời này, lão lại nhớ đến ta, tặng quà cho ta, Tu Nhi, con nói xem lão có ý gì đây?
Lúc này, Dương Hiến đã đem việc giữa trưa ở tửu quán gặp phải Tào Tháo, đơn giản nói cho Dương Tu. Dương Tu giờ mới hiểu được vì sao Tào Tháo gọi gặp mình, hóa ra là vì một phen nói bất mãn của tộc thúc, y cúi đầu suy tư một lát, đột nhiên kinh sợ khi hiểu ra:
- Phụ thân, con đã hiểu được ý tứ của lão.
- Con nói xem, lão có ý gì?
Dương Bưu quay đầu lại nhìn con trai nói.
- Đưa nhân sâm ngàn năm là ám chỉ phụ thân có thể trường thọ, mà trư (heo) và tru (giết) lại cùng âm, đưa mười miệng heo, kỳ thực ý tứ là chỉ lỡ lời giết, chính là cảnh cáo chúng ta không nên nói lung tung.
Mặt Dương Hiến bên cạnh lập tức trở nên vô cùng tái nhợt, chân phát run, Dương Bưu gật gật đầu:
- Tu Nhi nói không sai, Tào Tháo chính là ý tứ này, chính là đang cảnh cáo Dương Bưu ta, không cần lại làm lão tức giận.
Nói đến đây, Dương Bưu quay sang nói lời thấm thía với tộc đệ Dương Hiến:
- Ngươi đã hiểu rồi chứ! Tào Tháo hiện tại áp lực rất lớn, lão cần giết một người để răn trăm người, cảnh cáo thế gia không cần loạn lên. Vốn lão là chọn Tuân Úc, nhưng bởi vì Tuân Du ở Lũng Tây làm quân sư, cho nên lão chậm chạp không có động thủ. Hiện tại Tuân Úc rơi vào trong tay quân Hán, lão cũng không tiện quá phận bức Tuân gia nữa, nếu như bức Tuân Úc thành Giả Hủ thứ hai, vậy thì thành cái được không bù đắp nổi cái mất, cho nên mục tiêu của lão lại chuyển hướng về phía Dương gia chúng ta, chuẩn bị xuống tay đối với Dương gia chúng ta. Ta hy vọng lấy an nguy của gia tộc Dương thị làm trọng, đừng lại nói lung tung nữa.
Dương Hiến cảm thấy áp lực cực lớn, gã cũng biết chính mình gây ra đại họa, nếu không để ý sẽ liên lụy tới Dương gia, liền liên tục gật đầu nói:
- Ta nhớ kỹ rồi, không dám loạn nói câu nào lần nữa, ngay đêm nay ta trở về Hoằng Nông, không ở Nghiệp Đô nữa.
- Như vậy là tốt nhất, ngươi về đi thu thập đi! Ta sẽ an bài chiếc xe đưa ngươi trở về.
Dương Hiến thi lễ lui xuống, Dương Bưu lại nói với Dương Tu:
- Tào Tháo để con ta đi Quan Trung phụ tá Tào Thực, đây kỳ thật cũng là một lần thử, thử thái độ của ta. Theo ý tứ của ta, con vẫn phải đi, tại thời điểm mẫn cảm này, Dương gia chúng ta không thể lựa chọn đứng ở bên nào, không thể trở thành bia ngắm cho Tào Tháo giết một người mà răn trăm người, còn cần tiếp tục khiêm tốn.
Dương Tu yên lặng gật đầu:
- Con đã hiểu!
- Đi thôi! Vi phụ muốn một mình an tĩnh trong chốc lát.
Dương Tu cũng cáo từ, Dương Bưu khoanh tay đứng ở nhà trước, suy đi nghĩ lại về chuyện này. Trong lòng của lão tràn đầy áp lực, lão biết rằng, một khi bị Tào Tháo nhìn chằm chằm vào, gia tộc của lão sẽ rất khó trốn thoát kiếp nạn, Dương Bưu khe khẽ thở dài, chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể đi bước nào xem bước đấy.
Lũ lụt ở Ký Thành sau năm ngày liền chậm rãi lui xuống, cũng không hình thành các hồ nước. Sau khi lũ lụt qua đi, khu vực Ký Thành là một mảnh hỗn độn, không có thời gian mười mấy năm thì rất khó khôi phục. Mà quân Hán thì bận rộn giúp nạn thiên tai cùng với hợp nhất quân đầu hàng, đồng thời phái ra quân đội thu hàng từ các quận Lũng Tây, thời gian cứ như vậy dần dần trôi qua mười ngày.
Đại doanh quân Hán hiện nay ở quận Quảng Ngụy, huyện Lâm Vị, đi thêm về hướng đông hơn một trăm dặm đó là địa giới Quan Trung. Vùng này là chỗ giao nhau của Lũng Sơn và Chung Nam Sơn, thế núi hiểm trở dốc đứng, kéo dài ngàn dặm, mà Vị Thủy bắt đầu từ một cái khe ở chỗ giao nhau của hai cái dãy núi này, tiến vào bình nguyên Quan Trung rộng lớn.
Trong lều lớn trung quân, Lưu Cảnh đang cùng hơn mười người văn võ quan lớn thảo luận bước hành động tiếp theo. Trước mắt trong quân có hai ý kiến hoàn toàn bất đồng, một là dựa vào khí thế của đại thắng Lũng Tây, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm đánh vào Quan Trung, quan điểm của ý kiến này do Triệu Vân và Hoàng Trung làm đại biểu, trên cơ bản chính là ý kiến của võ tướng.
Mà một quan điểm và chủ trương khác là củng cố Lũng Tây, để bình định hậu hoạn kỵ binh người Để, trước tiên lấy bên ngoài Quan Lũng, cuối cùng lại bao vây tiêu diệt Quan Trung. Đây là ý kiến của Giả Hủ, cũng đã nhận được bao gồm Bàng Thống, Pháp Chính, Mã Lương và đám quan văn ủng hộ.
Đương nhiên, cuối cùng vẫn là lấy thái độ của Lưu Cảnh làm chủ đạo. Lưu Cảnh lúc ban đầu ủng hộ phương án thận trọng của Giả Hủ, nhưng Bắc phạt ước chừng tiêu hao mất của hắn ba năm thời gian, khiến Lưu Cảnh có chút mất đi kiên nhẫn, hơn nữa quân Hán công chiếm quận Nam Dương, tạo thành xu thế ba mặt giáp công đối với Quan Trung, quan trọng hơn là lòng tin của Tào Tháo bắt đầu không đủ, thậm chí đến cuối cùng có ý buông tha cho Lũng Tây.
Mà lần này công chiếm Lũng Tây đối với sĩ khí quân Tào đã tạo thành đả kích thật lớn, vì sao không lợi dụng lúc sĩ khí quân Tào đê mê mà trực tiếp sát nhập Quan Trung cơ chứ? Có lẽ ở trong chính trị, sự thận trọng mới thỏa đáng, nhưng trên quân sự xuất kỳ binh mới là vương đạo.
- Hiện tại binh lực quân Tào ở Quan Trung ước chừng khoảng mười một mười hai vạn, mà chúng ta lại có thể vận dụng quân đội tới mười bốn vạn, phía tây một trăm ngàn, Hán Trung và Nam Dương đều hai vạn. Phía đông Nam Dương quân Hán đi Võ Quan Đạo, phía nam quân đội Hán Trung đi Trần Thương Đạo, mà chúng ta bên bờ Vị Thủy cốc tiến về phía đông, tiến hành ba mặt xuất kích, khiến cho quân Tào không thể không chia phòng ngự. Quan trọng hơn là, hai vạn kỵ binh của Tào Tháo không ở Quan Trung, điều này cho chúng ta cơ hội ngàn năm một thuở.
Lưu Cảnh nói đến đây, ánh mắt nhìn chăm chú vào Giả Hủ, hắn hy vọng có thể thuyết phục Giả Hủ ủng hộ chính mình xuất binh, Giả Hủ hiểu được tâm tình vội vàng cướp lấy Quan Trung của Lưu Cảnh, liền cười nói:
- Ta nhớ được Châu Mục nói, sau khi cướp lấy Lũng Tây, chuyện thứ nhất đó là tiêu diệt kỵ binh người Để, loại bỏ hậu hoạn, sau đó lại đông tiến về Quan Trung, tại sao hiện tại lại thay đổi chủ ý?
- Người Để bên kia có Khương Vương thay ta kiềm chế, ta nhất thời không cần lo lắng, có thể cướp lấy Quan Trung xong lại quay đầu thu thập người Để. Chính là tận dụng thời cơ, một khi quân Tào khôi phục sĩ khí, kỵ binh lại giết vào Quan Trung, khi đó còn muốn cướp lấy Quan Trung, sẽ không có điều kiện thuận lợi như hiện nay.
......
----------oOo----------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook