Binh Lâm Thiên Hạ
-
Chương 680: Thâm ý của thổ sản
Lúc này, sắc mặt chưởng quầy tửu quán xoạt cái trở nên trắng bệch, gã không nhận ra Tào Tháo, nhưng lại nhận ra Hứa Chử, dáng người Hứa Chử cao lớn khôi ngô, cặp mắt kia giống như con báo làm gã khắc sâu trong trí nhớ, mà Hứa Chử khoá đao đứng ở phía sau lão giả này, lão giả là ai, điều này không cần nói cũng biết.
Chưởng quầy tửu quán nhũn hết cả chân, thiếu chút nữa quỳ xuống, lại bị một gã thị vệ của Tào Tháo đỡ, thấp giọng nói:
- Thừa tướng không hy vọng bị người nhận ra, không cần ngạc nhiên.
- Vâng! Vâng!
Chưởng quầy lau một phen mồ hôi trên trán, vội vàng hấp tấp lui xuống.
Lúc này Tào Tháo cười tủm tỉm nói:
- Ta cá là ít nhất trong hai tháng Lưu Cảnh sẽ không tiến công Quan Trung, vị lão đệ này có nguyện ý đánh cuộc cùng ta một lần không.
Nói xong, Tào Tháo lệnh cho tùy tùng lấy ra một cân hoàng kim, đặt lên bàn, lại nói:
- Một cân hoàng kim tương đương với mười ngàn tiền, chúng ta không ngại mời chưởng quầy tửu quán làm chứng, xem cuối cùng là ai đánh cuộc thắng.
Sắc mặt Dương Hiến có chút khó coi, cũng không phải gã luyến tiếc mười ngàn tiền này, Dương thị ở Hoằng Nông là thế gia danh vọng thiên hạ, còn không đến mức lấy không ra mười ngàn tiền, chỉ có điều gã sợ mất mặt, đánh cuộc thua sẽ làm gia tộc mất mặt mũi.
Gã trầm mặc một lát, lại hỏi:
- Ta mới vừa nói trong nửa tháng Lưu Cảnh tiến công Quan Trung, cũng nói ra lý do của chính mình, ngươi thì sao? Ngươi có lý do gì nói hai tháng sau hắn mới có thể tiến công Quan Trung?
- Lý do rất đơn giản, không giải quyết tốt vấn đề người Để cùng người Khương ở Lũng Tây, hắn làm sao có thể tiến công Quan Trung?
Dương Hiến lập tức cứng họng, nửa ngày nói không nên một câu, gã không suy xét đến vấn đề người Để và người Khương, lúc này, người tụ tập xung quanh càng ngày càng nhiều, có người chế nhạo mà cười nói:
- Dương sứ quân, đem tiền lấy ra đi! Nếu không đủ tiền, ta cho ngươi mượn.
Dương Hiến mặt lúc đỏ lúc trắng, tiến thoái lưỡng nan, Tào Tháo lại thản nhiên cười nói:
- Dương Bưu coi như cũng là người tài học cao tuyệt, tại sao có thể có tộc đệ như vậy?
Lão lắc đầu, không dễ mới có một chút tâm tình vui đùa, nhưng cũng bị loại người tự cho là đúng như Dương Hiến quấy hỏng rồi, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô vị, liền xoay người rời khỏi tửu quán, lầu hai vẫn còn một đám bảy mồm tám mỏ chõ vào, mọi người vây quanh Dương Hiến đều nghị luận, vị lão giả kia rõ ràng chiếm thượng phong, lại đã xoay người đi rồi, thực khiến đám khách uống rượu khó hiểu.
Lúc này, chưởng quầy tửu quán vội vàng đi tới, thi lễ nói với Dương Hiến:
- Dương công, chỉ sợ ngươi đã gây chuyện lên thân rồi, vị lão giả kia ngươi có biết là ai không vậy?
Tất cả mọi người xông tới, đều tò mò hỏi:
- Chưởng quầy, người nọ là ai?
Dương Hiến cũng có chút bất an nhìn chưởng quầy, chưởng quầy tửu quán thở dài nói:
- Các ngươi đều không có nhận ra sao? Lão chính là Tào Thừa tướng a!
Trong tửu quán lập tức xôn xao, tất cả mọi người sợ ngây người, không ngờ là Tào Tháo, một lát, mọi người sợ tới mức đều tẩu tán, không ít người trong lòng sợ hãi, cũng không để ý uống rượu, bỏ lại tiền liền nhanh chóng rời khỏi tửu quán, Dương Hiến vô lực ngồi xuống, bưng chén rượu ngẩn người, gã lẩm bẩm:
- Ta cũng không nói lời nào quá mức cả, hắn định bắt ta kiểu gì?
Tuy rằng tự an ủi mình như vậy, nhưng tay lại đang phát run, rất nhanh gã cũng không ngồi nổi nữa, vén rèm liền vội vàng rời khỏi tửu quán, đi tìm tộc huynh Dương Bưu của gã để tìm kiếm viện trợ
Tào Tháo tuy rằng chuyên quyền độc đoán, nhưng không đến mức phái binh đi bắt người trong tửu quán, tuy rằng trong lòng lão bất mãn đối với việc người trong tửu quán săn đón Lưu Cảnh, nhưng cũng sẽ không biểu lộ ra, làm cho người ta coi thường lão, lão sẽ dùng thủ đoạn khác để truy cứu Dương Hiến đã nói xằng nói bậy,
Trong lòng Tào Tháo thực đang buồn bực không vui, hôm nay ở trong tửu quán, bất kể là Dương Hiến hay là khách uống rượu khác, cũng không có khiển trách, phẫn hận đối với việc Lưu Cảnh công chiếm Lũng Tây mà ngược lại còn hưng trí bừng bừng suy đoán hắn bao lâu sẽ tiến công Quan Trung.
Cũng bởi vậy đã có thể thấy được, dân chúng Nghiệp Đô đã bắt đầu đón nhận Lưu Cảnh, mà không còn coi hắn là địch, đây là một việc rất làm cho người ta kiêng kị, dân ý là cơ sở của chính quyền hợp pháp, một khi dân ý đón nhận Lưu Cảnh rồi, cũng sẽ không có lòng cùng chung mối thù, tương lai một khi Lưu Cảnh công phá Nghiệp Đô, vậy cơ sở quyền lực của lão liền sẽ nhanh chóng sụp đổ.
Trong lòng Tào Tháo rất rõ ràng, người trong thiên hạ vẫn ôm lấy hy vọng đối với Hán triều, từ trước là ôm lấy hy vọng đối với Lưu Hiệp, nhưng hiện tại càng ngày càng nhiều người thất vọng đối với Lưu Hiệp rồi. Loại hy vọng này lại ký thác đến trên người Lưu Cảnh, bao gồm những cựu thần trung tâm với Hán như Tuân Úc, Dương Bưu, Viên Hoán. Gần đây Dương Bưu và một ít thế gia đại tộc lui tới rất nhiều, khiến trong lòng Tào Tháo bất mãn, hôm nay lại phát sinh việc Dương Hiến, khiến Tào Tháo cảm giác cần thiết phải cảnh cáo Dương Bưu một chút rồi.
Tào Tháo trở lại Đồng Tước Đài, lập tức sai người tìm Dương Tu đến. Dương Tu là đương nhiệm chủ bộ của Tào Tháo, tài của y là sáng tạo nhanh nhẹn, giỏi về thấy rõ tâm tư Tào Tháo, luôn có thể đem những dặn dò của Tào Tháo dựa theo tâm ý của lão làm rất thỏa đáng, vẫn rất được Tào Tháo coi trọng, hơn nữa quan hệ giữa Dương Tu và Tào Thực vô cùng tốt, là người có lực ủng hộ nhất đối với Tào Thực trong việc giành ngôi vị thế tử, có thể nói là quân sư của Tào Thực.
Dương Tu vội vàng đi vào Đồng Tước Đài, ở nội đường quỳ xuống hành lễ nói:
- Vi thần tham kiến Thừa tướng!
Tào Tháo khẽ mỉm cười:
- Mời Dương chủ bộ đến, là do ta muốn hỏi một chút tình hình của lệnh tôn, gần đây sức khỏe của lão có tốt không, có cần cái gì không?
Dương Tu vội vàng cung kính nói:
- Đa tạ Thừa tướng quan tâm, sức khỏe gia phụ vẫn tốt, vật tư trong nhà đầy đủ, tạm thời không cần gì cả.
- Ha hả! Thế thì không nhất định, mấy ngày trước đây Cao Cú Lệ phái sứ giả đến yết kiến, đưa tới không ít đặc sản, trong đó nhân sâm và hương trư không tệ, đợi lát nữa ta sai người đưa một chút cấp phụ thân ngươi.
- Đa tạ Thừa tướng ưu ái.
Tào Tháo gật gật đầu:
- Mặt khác cũng không có việc gì, nếu có thể, ta hy vọng ngươi đi Quan Trung phụ tá Thực Nhi, đương nhiên, còn xem ý nguyện của chính ngươi.
Dương Tu cân nhắc không ra tâm tư của Tào Tháo, đành phải khom người nói:
- Cẩn tuân mệnh lệnh của Thừa tướng, vi thần nguyện ý đi Quan Trung.
- Đi thôi! Gặp phụ thân ngươi, chuyển tới lão lời thăm hỏi của ta.
Dương Tu thi lễ, chậm rãi lui xuống, lúc này Tào Tháo mới cười lạnh một tiếng, lão tin tưởng Dương Bưu sẽ hiểu được cảnh cáo của mình
Dương Bưu đảm nhiệm chức quan đương triều Thái úy, có thể nói đứng đầu quần thần, kinh nghiệm từng trải cực nhiều, đồng thời cũng là gia chủ của Dương thị ở Hoằng Nông. Dương thị Hoằng Nông cũng là một trong những gia tộc trứ danh thiên hạ, cùng với Viên thị ở Nhữ Nam, Thôi thị ở Bác Lăng, Tuân thị ở Dĩnh Xuyên, Tào thị ở Tiếu quận, Lư thị ở Bắc Bình, Vương thị ở Thái Nguyên, được xưng là bảy gia tộc thiên hạ ngưỡng vọng.
Chính là gia tộc và quan trường đều có địa vị cao quý, Dương Bưu được xưng là triều đình đệ nhất nguyên lão, Dương Bưu qua tuổi bảy mươi, lão đến tận ba mươi mấy tuổi mới có được một đứa con, tên là Dương Tu, lão thương yêu vô cùng, dốc lòng bồi dưỡng. Dương Tu cũng không có làm lão thất vọng, từ nhỏ là thần đồng, sau khi lớn lên tài hoa hơn người, được vinh dự là một trong Kiến An thất tử.
Dương Bưu là người trung thành và ủng hộ Hán triều, nhưng lão và Tuân Úc cương trực lại có bất đồng, lão khá biến báo, giỏi về bảo vệ mình, bởi vậy bất kể là Đổng Trác cầm quyền, hay là loạn Thôi, Quách, hoặc là Tào Tháo hiệp thiên tử ra lệnh chư hầu, Dương Bưu đều có thể bình an qua đại kiếp nạn hết lần này đến lần khác.
Nhưng nội tâm của lão trước sau vẫn hướng về Hán triều, cho nên sau khi Tào Tháo dựng Ngụy Quốc, vài lần mời lão đảm nhiệm trọng thần Ngụy Quốc, đều bị lão khéo léo xin miễn. Nhưng lão lại để cho con trai Dương Tu phụ tá dưới trướng Tào Tháo, đây cũng là một mặt biến báo của lão, xem như thừa nhận địa vị chính thống của Tào Tháo.
Nhưng khi đó còn không có kẻ gây rối Lưu Cảnh này, Tào Tháo giành được thắng lợi ở trận chiến Quan Độ, uy vọng đang như mặt trời ban trưa, mà Dương Bưu lại gặp chuyện thân vùi trong ngục, mới không thể không để con trai Dương Tu làm quan cho Tào, giải trừ thân mình khỏi nhà tù.
Hiện tại Lưu Cảnh khí thế bức người, chiếm cứ hai châu Kinh, Ích, đồng thời lại cướp lấy Lũng Tây và Nam Dương, thế lực bắt đầu khuếch trương lên hướng bắc, mà quân Tào càng chiến càng bại, danh vọng bị diệt hết, quân tâm sĩ khí đê mê, Dương Bưu làm người ủng hộ Hán triều, tự nhiên có ý nghĩ riêng.
Trong khách đường, Dương Bưu đang nửa dựa nửa ngồi ở trên giường nghe tộc đệ Dương Hiến thuật lại lúc giữa trưa gặp phải, lòng Dương Hiến vẫn còn sợ hãi như cũ:
- Ta nằm mơ cũng không nghĩ ra lão già kia chính là Tào Tháo, Tào Tháo ta cũng đã gặp, nhưng thật sự hoàn toàn bất đồng, ta rất lo lắng lời nói kia sẽ gây ra mầm tai vạ, cá nhân ta gặp tai họa cũng thôi đi, ta chỉ lo lắng liên lụy gia tộc.
Dương Bưu sau một lúc lâu mới chậm rãi nói:
- Ngươi cũng là người ngoài năm mươi tuổi, như thế nào còn giống như người không có đầu óc nói lung tung khắp nơi, chẳng lẽ không biết câu họa là từ miệng mà ra sao?
Dương Hiến có vẻ xấu hổ:
- Đệ biết sai rồi, cũng không dám nói xằng nói bậy bên ngoài nữa.
Dương Bưu biết rằng tộc đệ này cho tới bây giờ đều thích nói xằng nói bậy bên ngoài, muốn cho gã nhận sai từ nay về sau không nói lung tung, nói dễ hơn làm, nếu để cho gã gặp phải một lần suy sụp cũng không tệ, nhưng Dương Bưu thấy trong lòng của gã sợ hãi, lại không đành lòng, liền an ủi gã:
- Ngươi cũng không cần quá lo lắng, Tào Tháo nếu là cải trang xuất hành, lão cũng sẽ không muốn cho người nào nhận ra lão. Lời ngươi nói kia cho dù khiến trong lòng của lão không thoải mái, lão cũng sẽ không bắt ngươi hạ ngục, nhiều nhất tìm một cơ hội cảnh cáo ta một chút, ngươi không cần lo lắng nữa.
Gia chủ an ủi khiến Dương Hiến thoáng yên tâm, trái tim hoảng sợ tiêu tan, suy nghĩ của gã lại bắt đầu trở nên sinh động, vội vàng nói:
- Nói thật, lần này Lưu Cảnh đánh chiếm Lũng Tây, ảnh hưởng cực kỳ sâu xa, nếu hắn lại công chiếm Quan Trung, như vậy liền biến thành xu thế phục hưng Hán triều rồi. Huynh trưởng chẳng lẽ không có suy nghĩ qua để con cháu Dương thị ở Hoằng Nông đi Kinh Châu làm quan sao?
Dương Bưu cười cười, không nói gì, Dương Hiến trong lòng hưng phấn chưa tiêu, lại nói tiếp:
- Ta nghe nói rất nhiều đại thế gia cũng bắt đầu sắp đặt ở Kinh Châu, Ích Châu, giống như con cháu Thôi gia, Tuân gia thành thủ hạ trọng yếu nòng cốt của Lưu Cảnh. Còn có quy chế Đa tướng của Lưu Cảnh đã hình thành, Dương gia chúng ta đã chậm, nếu huynh trưởng không bày bố cục sớm một chút, một khi tương lai Lưu Cảnh cướp lấy thiên hạ, địa vị của Dương gia có thể xấu a!
Dương Bưu khoát tay áo:
- Ngươi nghĩ quá nhiều rồi, người giành chính quyền chưa chắc có thể nắm chính quyền. Đối với Dương gia mà nói, quan trọng không phải biểu hiện cái gì ở trước mặt Lưu Cảnh, mà là bồi dưỡng nhân tài cho gia tộc, chỉ cần gia tộc có nhân tài xuất hiện lớp lớp, Dương gia chúng ta có thể thịnh vượng, cho dù năm trăm năm sau cũng giống nhau có thể xuất tướng nhập tướng. Vấn đề của ngươi chính là rất gấp gáp, hận không thể trong một đêm liền biến thiên. Hán triều phục hưng nào có dễ dàng như vậy, Tào Tháo ở phương bắc có căn cơ sâu đậm, Lưu Cảnh công chiếm Lũng Tây có thể làm dao động nó? Tương lai hươu chết về tay ai còn chưa biết, cho nên phải kiên nhẫn chờ, kiên nhẫn quan sát. Về sau ngươi không nên nói lung tung nữa, ở thời khắc mấu chốt này, trầm mặc mới là đúng đắn.
- Đệ đã hiểu rồi, sẽ không lại nói lung tung.
Đúng lúc này, dưới nhà truyền đến thanh âm của Dương Tu:
- Phụ thân, con có thể vào không?
Dương Bưu nao nao, hôm nay tại sao con trai lại trở về hơi sớm? Lão liền gật gật đầu:
- Vào đi!
Dương Tu bước nhanh vào nội đường, đi đến trước mặt phụ thân quỳ xuống thi lễ:
- Con tham kiến phụ thân!
- Con ta hôm nay tại sao trở về sớm như thế?
- Hồi bẩm phụ thân, xế chiều hôm nay Tào Thừa tướng triệu kiến con, sau khi kết thúc, con liền đi thẳng về.
Sắc mặt Dương Hiến bên cạnh đại biến, gã lập tức ý thức được, Tào Tháo triệu kiến Dương Tu nhất định cùng mình có liên quan, gã lo lắng hỏi:
- Hiền chất, Tào Tháo triệu kiến cháu làm cái gì?
Dương Tu cho tới bây giờ đều không thích người thúc phụ không học vấn, không nghề nghiệp này. Bình thường cũng không hay hỏi tới gã, chỉ là e ngại mặt mũi phụ thân, y không thể không đáp:
- Không có chuyện gì, Thừa tướng chỉ là ân cần thăm hỏi phụ thân, cũng để cho con mang về một chút đặc sản Cao Cú Lệ cho phụ thân.
Dương Bưu trầm ngâm một chút hỏi:
- Tào Thừa tướng cho con mang về thổ sản gì?
- Một cây nhân sâm ngàn năm, còn có mười cái miệng hương trư, cũng không còn gì khác nữa.
Dương Bưu trong quan trường trà trộn năm mươi năm, sớm tu luyện thành nhân tinh, lòng lão vừa chuyển, bỗng nhiên hiểu được thâm ý Tào Tháo đưa thổ sản cho mình.
......
----------oOo----------
Chưởng quầy tửu quán nhũn hết cả chân, thiếu chút nữa quỳ xuống, lại bị một gã thị vệ của Tào Tháo đỡ, thấp giọng nói:
- Thừa tướng không hy vọng bị người nhận ra, không cần ngạc nhiên.
- Vâng! Vâng!
Chưởng quầy lau một phen mồ hôi trên trán, vội vàng hấp tấp lui xuống.
Lúc này Tào Tháo cười tủm tỉm nói:
- Ta cá là ít nhất trong hai tháng Lưu Cảnh sẽ không tiến công Quan Trung, vị lão đệ này có nguyện ý đánh cuộc cùng ta một lần không.
Nói xong, Tào Tháo lệnh cho tùy tùng lấy ra một cân hoàng kim, đặt lên bàn, lại nói:
- Một cân hoàng kim tương đương với mười ngàn tiền, chúng ta không ngại mời chưởng quầy tửu quán làm chứng, xem cuối cùng là ai đánh cuộc thắng.
Sắc mặt Dương Hiến có chút khó coi, cũng không phải gã luyến tiếc mười ngàn tiền này, Dương thị ở Hoằng Nông là thế gia danh vọng thiên hạ, còn không đến mức lấy không ra mười ngàn tiền, chỉ có điều gã sợ mất mặt, đánh cuộc thua sẽ làm gia tộc mất mặt mũi.
Gã trầm mặc một lát, lại hỏi:
- Ta mới vừa nói trong nửa tháng Lưu Cảnh tiến công Quan Trung, cũng nói ra lý do của chính mình, ngươi thì sao? Ngươi có lý do gì nói hai tháng sau hắn mới có thể tiến công Quan Trung?
- Lý do rất đơn giản, không giải quyết tốt vấn đề người Để cùng người Khương ở Lũng Tây, hắn làm sao có thể tiến công Quan Trung?
Dương Hiến lập tức cứng họng, nửa ngày nói không nên một câu, gã không suy xét đến vấn đề người Để và người Khương, lúc này, người tụ tập xung quanh càng ngày càng nhiều, có người chế nhạo mà cười nói:
- Dương sứ quân, đem tiền lấy ra đi! Nếu không đủ tiền, ta cho ngươi mượn.
Dương Hiến mặt lúc đỏ lúc trắng, tiến thoái lưỡng nan, Tào Tháo lại thản nhiên cười nói:
- Dương Bưu coi như cũng là người tài học cao tuyệt, tại sao có thể có tộc đệ như vậy?
Lão lắc đầu, không dễ mới có một chút tâm tình vui đùa, nhưng cũng bị loại người tự cho là đúng như Dương Hiến quấy hỏng rồi, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô vị, liền xoay người rời khỏi tửu quán, lầu hai vẫn còn một đám bảy mồm tám mỏ chõ vào, mọi người vây quanh Dương Hiến đều nghị luận, vị lão giả kia rõ ràng chiếm thượng phong, lại đã xoay người đi rồi, thực khiến đám khách uống rượu khó hiểu.
Lúc này, chưởng quầy tửu quán vội vàng đi tới, thi lễ nói với Dương Hiến:
- Dương công, chỉ sợ ngươi đã gây chuyện lên thân rồi, vị lão giả kia ngươi có biết là ai không vậy?
Tất cả mọi người xông tới, đều tò mò hỏi:
- Chưởng quầy, người nọ là ai?
Dương Hiến cũng có chút bất an nhìn chưởng quầy, chưởng quầy tửu quán thở dài nói:
- Các ngươi đều không có nhận ra sao? Lão chính là Tào Thừa tướng a!
Trong tửu quán lập tức xôn xao, tất cả mọi người sợ ngây người, không ngờ là Tào Tháo, một lát, mọi người sợ tới mức đều tẩu tán, không ít người trong lòng sợ hãi, cũng không để ý uống rượu, bỏ lại tiền liền nhanh chóng rời khỏi tửu quán, Dương Hiến vô lực ngồi xuống, bưng chén rượu ngẩn người, gã lẩm bẩm:
- Ta cũng không nói lời nào quá mức cả, hắn định bắt ta kiểu gì?
Tuy rằng tự an ủi mình như vậy, nhưng tay lại đang phát run, rất nhanh gã cũng không ngồi nổi nữa, vén rèm liền vội vàng rời khỏi tửu quán, đi tìm tộc huynh Dương Bưu của gã để tìm kiếm viện trợ
Tào Tháo tuy rằng chuyên quyền độc đoán, nhưng không đến mức phái binh đi bắt người trong tửu quán, tuy rằng trong lòng lão bất mãn đối với việc người trong tửu quán săn đón Lưu Cảnh, nhưng cũng sẽ không biểu lộ ra, làm cho người ta coi thường lão, lão sẽ dùng thủ đoạn khác để truy cứu Dương Hiến đã nói xằng nói bậy,
Trong lòng Tào Tháo thực đang buồn bực không vui, hôm nay ở trong tửu quán, bất kể là Dương Hiến hay là khách uống rượu khác, cũng không có khiển trách, phẫn hận đối với việc Lưu Cảnh công chiếm Lũng Tây mà ngược lại còn hưng trí bừng bừng suy đoán hắn bao lâu sẽ tiến công Quan Trung.
Cũng bởi vậy đã có thể thấy được, dân chúng Nghiệp Đô đã bắt đầu đón nhận Lưu Cảnh, mà không còn coi hắn là địch, đây là một việc rất làm cho người ta kiêng kị, dân ý là cơ sở của chính quyền hợp pháp, một khi dân ý đón nhận Lưu Cảnh rồi, cũng sẽ không có lòng cùng chung mối thù, tương lai một khi Lưu Cảnh công phá Nghiệp Đô, vậy cơ sở quyền lực của lão liền sẽ nhanh chóng sụp đổ.
Trong lòng Tào Tháo rất rõ ràng, người trong thiên hạ vẫn ôm lấy hy vọng đối với Hán triều, từ trước là ôm lấy hy vọng đối với Lưu Hiệp, nhưng hiện tại càng ngày càng nhiều người thất vọng đối với Lưu Hiệp rồi. Loại hy vọng này lại ký thác đến trên người Lưu Cảnh, bao gồm những cựu thần trung tâm với Hán như Tuân Úc, Dương Bưu, Viên Hoán. Gần đây Dương Bưu và một ít thế gia đại tộc lui tới rất nhiều, khiến trong lòng Tào Tháo bất mãn, hôm nay lại phát sinh việc Dương Hiến, khiến Tào Tháo cảm giác cần thiết phải cảnh cáo Dương Bưu một chút rồi.
Tào Tháo trở lại Đồng Tước Đài, lập tức sai người tìm Dương Tu đến. Dương Tu là đương nhiệm chủ bộ của Tào Tháo, tài của y là sáng tạo nhanh nhẹn, giỏi về thấy rõ tâm tư Tào Tháo, luôn có thể đem những dặn dò của Tào Tháo dựa theo tâm ý của lão làm rất thỏa đáng, vẫn rất được Tào Tháo coi trọng, hơn nữa quan hệ giữa Dương Tu và Tào Thực vô cùng tốt, là người có lực ủng hộ nhất đối với Tào Thực trong việc giành ngôi vị thế tử, có thể nói là quân sư của Tào Thực.
Dương Tu vội vàng đi vào Đồng Tước Đài, ở nội đường quỳ xuống hành lễ nói:
- Vi thần tham kiến Thừa tướng!
Tào Tháo khẽ mỉm cười:
- Mời Dương chủ bộ đến, là do ta muốn hỏi một chút tình hình của lệnh tôn, gần đây sức khỏe của lão có tốt không, có cần cái gì không?
Dương Tu vội vàng cung kính nói:
- Đa tạ Thừa tướng quan tâm, sức khỏe gia phụ vẫn tốt, vật tư trong nhà đầy đủ, tạm thời không cần gì cả.
- Ha hả! Thế thì không nhất định, mấy ngày trước đây Cao Cú Lệ phái sứ giả đến yết kiến, đưa tới không ít đặc sản, trong đó nhân sâm và hương trư không tệ, đợi lát nữa ta sai người đưa một chút cấp phụ thân ngươi.
- Đa tạ Thừa tướng ưu ái.
Tào Tháo gật gật đầu:
- Mặt khác cũng không có việc gì, nếu có thể, ta hy vọng ngươi đi Quan Trung phụ tá Thực Nhi, đương nhiên, còn xem ý nguyện của chính ngươi.
Dương Tu cân nhắc không ra tâm tư của Tào Tháo, đành phải khom người nói:
- Cẩn tuân mệnh lệnh của Thừa tướng, vi thần nguyện ý đi Quan Trung.
- Đi thôi! Gặp phụ thân ngươi, chuyển tới lão lời thăm hỏi của ta.
Dương Tu thi lễ, chậm rãi lui xuống, lúc này Tào Tháo mới cười lạnh một tiếng, lão tin tưởng Dương Bưu sẽ hiểu được cảnh cáo của mình
Dương Bưu đảm nhiệm chức quan đương triều Thái úy, có thể nói đứng đầu quần thần, kinh nghiệm từng trải cực nhiều, đồng thời cũng là gia chủ của Dương thị ở Hoằng Nông. Dương thị Hoằng Nông cũng là một trong những gia tộc trứ danh thiên hạ, cùng với Viên thị ở Nhữ Nam, Thôi thị ở Bác Lăng, Tuân thị ở Dĩnh Xuyên, Tào thị ở Tiếu quận, Lư thị ở Bắc Bình, Vương thị ở Thái Nguyên, được xưng là bảy gia tộc thiên hạ ngưỡng vọng.
Chính là gia tộc và quan trường đều có địa vị cao quý, Dương Bưu được xưng là triều đình đệ nhất nguyên lão, Dương Bưu qua tuổi bảy mươi, lão đến tận ba mươi mấy tuổi mới có được một đứa con, tên là Dương Tu, lão thương yêu vô cùng, dốc lòng bồi dưỡng. Dương Tu cũng không có làm lão thất vọng, từ nhỏ là thần đồng, sau khi lớn lên tài hoa hơn người, được vinh dự là một trong Kiến An thất tử.
Dương Bưu là người trung thành và ủng hộ Hán triều, nhưng lão và Tuân Úc cương trực lại có bất đồng, lão khá biến báo, giỏi về bảo vệ mình, bởi vậy bất kể là Đổng Trác cầm quyền, hay là loạn Thôi, Quách, hoặc là Tào Tháo hiệp thiên tử ra lệnh chư hầu, Dương Bưu đều có thể bình an qua đại kiếp nạn hết lần này đến lần khác.
Nhưng nội tâm của lão trước sau vẫn hướng về Hán triều, cho nên sau khi Tào Tháo dựng Ngụy Quốc, vài lần mời lão đảm nhiệm trọng thần Ngụy Quốc, đều bị lão khéo léo xin miễn. Nhưng lão lại để cho con trai Dương Tu phụ tá dưới trướng Tào Tháo, đây cũng là một mặt biến báo của lão, xem như thừa nhận địa vị chính thống của Tào Tháo.
Nhưng khi đó còn không có kẻ gây rối Lưu Cảnh này, Tào Tháo giành được thắng lợi ở trận chiến Quan Độ, uy vọng đang như mặt trời ban trưa, mà Dương Bưu lại gặp chuyện thân vùi trong ngục, mới không thể không để con trai Dương Tu làm quan cho Tào, giải trừ thân mình khỏi nhà tù.
Hiện tại Lưu Cảnh khí thế bức người, chiếm cứ hai châu Kinh, Ích, đồng thời lại cướp lấy Lũng Tây và Nam Dương, thế lực bắt đầu khuếch trương lên hướng bắc, mà quân Tào càng chiến càng bại, danh vọng bị diệt hết, quân tâm sĩ khí đê mê, Dương Bưu làm người ủng hộ Hán triều, tự nhiên có ý nghĩ riêng.
Trong khách đường, Dương Bưu đang nửa dựa nửa ngồi ở trên giường nghe tộc đệ Dương Hiến thuật lại lúc giữa trưa gặp phải, lòng Dương Hiến vẫn còn sợ hãi như cũ:
- Ta nằm mơ cũng không nghĩ ra lão già kia chính là Tào Tháo, Tào Tháo ta cũng đã gặp, nhưng thật sự hoàn toàn bất đồng, ta rất lo lắng lời nói kia sẽ gây ra mầm tai vạ, cá nhân ta gặp tai họa cũng thôi đi, ta chỉ lo lắng liên lụy gia tộc.
Dương Bưu sau một lúc lâu mới chậm rãi nói:
- Ngươi cũng là người ngoài năm mươi tuổi, như thế nào còn giống như người không có đầu óc nói lung tung khắp nơi, chẳng lẽ không biết câu họa là từ miệng mà ra sao?
Dương Hiến có vẻ xấu hổ:
- Đệ biết sai rồi, cũng không dám nói xằng nói bậy bên ngoài nữa.
Dương Bưu biết rằng tộc đệ này cho tới bây giờ đều thích nói xằng nói bậy bên ngoài, muốn cho gã nhận sai từ nay về sau không nói lung tung, nói dễ hơn làm, nếu để cho gã gặp phải một lần suy sụp cũng không tệ, nhưng Dương Bưu thấy trong lòng của gã sợ hãi, lại không đành lòng, liền an ủi gã:
- Ngươi cũng không cần quá lo lắng, Tào Tháo nếu là cải trang xuất hành, lão cũng sẽ không muốn cho người nào nhận ra lão. Lời ngươi nói kia cho dù khiến trong lòng của lão không thoải mái, lão cũng sẽ không bắt ngươi hạ ngục, nhiều nhất tìm một cơ hội cảnh cáo ta một chút, ngươi không cần lo lắng nữa.
Gia chủ an ủi khiến Dương Hiến thoáng yên tâm, trái tim hoảng sợ tiêu tan, suy nghĩ của gã lại bắt đầu trở nên sinh động, vội vàng nói:
- Nói thật, lần này Lưu Cảnh đánh chiếm Lũng Tây, ảnh hưởng cực kỳ sâu xa, nếu hắn lại công chiếm Quan Trung, như vậy liền biến thành xu thế phục hưng Hán triều rồi. Huynh trưởng chẳng lẽ không có suy nghĩ qua để con cháu Dương thị ở Hoằng Nông đi Kinh Châu làm quan sao?
Dương Bưu cười cười, không nói gì, Dương Hiến trong lòng hưng phấn chưa tiêu, lại nói tiếp:
- Ta nghe nói rất nhiều đại thế gia cũng bắt đầu sắp đặt ở Kinh Châu, Ích Châu, giống như con cháu Thôi gia, Tuân gia thành thủ hạ trọng yếu nòng cốt của Lưu Cảnh. Còn có quy chế Đa tướng của Lưu Cảnh đã hình thành, Dương gia chúng ta đã chậm, nếu huynh trưởng không bày bố cục sớm một chút, một khi tương lai Lưu Cảnh cướp lấy thiên hạ, địa vị của Dương gia có thể xấu a!
Dương Bưu khoát tay áo:
- Ngươi nghĩ quá nhiều rồi, người giành chính quyền chưa chắc có thể nắm chính quyền. Đối với Dương gia mà nói, quan trọng không phải biểu hiện cái gì ở trước mặt Lưu Cảnh, mà là bồi dưỡng nhân tài cho gia tộc, chỉ cần gia tộc có nhân tài xuất hiện lớp lớp, Dương gia chúng ta có thể thịnh vượng, cho dù năm trăm năm sau cũng giống nhau có thể xuất tướng nhập tướng. Vấn đề của ngươi chính là rất gấp gáp, hận không thể trong một đêm liền biến thiên. Hán triều phục hưng nào có dễ dàng như vậy, Tào Tháo ở phương bắc có căn cơ sâu đậm, Lưu Cảnh công chiếm Lũng Tây có thể làm dao động nó? Tương lai hươu chết về tay ai còn chưa biết, cho nên phải kiên nhẫn chờ, kiên nhẫn quan sát. Về sau ngươi không nên nói lung tung nữa, ở thời khắc mấu chốt này, trầm mặc mới là đúng đắn.
- Đệ đã hiểu rồi, sẽ không lại nói lung tung.
Đúng lúc này, dưới nhà truyền đến thanh âm của Dương Tu:
- Phụ thân, con có thể vào không?
Dương Bưu nao nao, hôm nay tại sao con trai lại trở về hơi sớm? Lão liền gật gật đầu:
- Vào đi!
Dương Tu bước nhanh vào nội đường, đi đến trước mặt phụ thân quỳ xuống thi lễ:
- Con tham kiến phụ thân!
- Con ta hôm nay tại sao trở về sớm như thế?
- Hồi bẩm phụ thân, xế chiều hôm nay Tào Thừa tướng triệu kiến con, sau khi kết thúc, con liền đi thẳng về.
Sắc mặt Dương Hiến bên cạnh đại biến, gã lập tức ý thức được, Tào Tháo triệu kiến Dương Tu nhất định cùng mình có liên quan, gã lo lắng hỏi:
- Hiền chất, Tào Tháo triệu kiến cháu làm cái gì?
Dương Tu cho tới bây giờ đều không thích người thúc phụ không học vấn, không nghề nghiệp này. Bình thường cũng không hay hỏi tới gã, chỉ là e ngại mặt mũi phụ thân, y không thể không đáp:
- Không có chuyện gì, Thừa tướng chỉ là ân cần thăm hỏi phụ thân, cũng để cho con mang về một chút đặc sản Cao Cú Lệ cho phụ thân.
Dương Bưu trầm ngâm một chút hỏi:
- Tào Thừa tướng cho con mang về thổ sản gì?
- Một cây nhân sâm ngàn năm, còn có mười cái miệng hương trư, cũng không còn gì khác nữa.
Dương Bưu trong quan trường trà trộn năm mươi năm, sớm tu luyện thành nhân tinh, lòng lão vừa chuyển, bỗng nhiên hiểu được thâm ý Tào Tháo đưa thổ sản cho mình.
......
----------oOo----------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook