Binh Lâm Thiên Hạ
Chương 681-2: Giương cung mà không bắn (2)

Đám người Giả Hủ và Pháp Chính, Bàng Thống nhìn nhau, bọn họ đều cảm thấy quyết tâm cướp lấy Quan Trung của Lưu Cảnh, lúc này Pháp Chính nói:

- Vi thần đề nghị trước tiên có thể suy xét việc cướp lấy Trần Thương, đây là cửa chính phía tây Quan Trung, một khi cửa chính phía tây bị chúng ta mở ra, chúng ta liền chiếm cứ quyền chủ động, khi đó chúng ta hãy thảo luận trực tiếp cướp lấy toàn bộ Quan Trung hay không.

Hoàng Trung cũng gật gật đầu cười nói:

- Đề nghị của Pháp quân sư cũng có đạo lý, trước tiên hãy thử một chút hư thực của quân Tào, nếu cướp lấy Trần Thương thuận lợi, như vậy chúng ta liền trực tiếp tiến công Trường An. Nếu cướp lấy Trần Thương không thuận lợi, chúng ta lại bàn bạc kỹ hơn cũng không muộn.

Triệu Vân cũng nói:

- Ta cũng ủng hộ phương án của Pháp quân sư.

Lưu Cảnh trầm tư một lát, rốt cục đồng ý với phương án này:

- Được rồi! Liền lấy phương án của Pháp quân sư làm chính, xuất binh tiến công từ ba đường Quan Trung, trong đó lấy Tây Lộ và Nam Lộ tiến công Trần Thương làm chủ đạo.

.....

Vào đêm, Lưu Cảnh một thân một mình ở trước sa bàn suy nghĩ cách bố trí quân đội, lúc này ngoài trướng vải truyền đến thanh âm của Giả Hủ:

- Châu Mục nghỉ ngơi chưa?

- Vẫn chưa, Châu Mục đại khái đang suy nghĩ việc quân.

- Thay ta bẩm báo một chút, hãy nói ta có chuyện quan trọng cầu kiến.

Lúc này, Lưu Cảnh ở trong trướng vải cười nói:

- Quân sư không cần phải khách khí đâu, mời vào đi!

Giả Hủ cười đi đến, y thay đổi một kiện áo bào xanh rộng thùng thình, đầu đội khăn bình, trông có chút nhàn nhã, y vào trướng liền cười nói:

- Nếu quyết sách đã định, Châu Mục cần gì khẩn trương như vậy, buổi tối còn nghiên cứu quân tình, nghỉ ngơi một chút đi!

Lưu Cảnh cười khổ một tiếng:

- Ta tuy rằng quyết định tấn công Trần Thương, nhưng thực không có nắm chắc, trong lòng rất mâu thuẫn.

Giả Hủ khẽ mỉm cười:

- Ta lại cảm thấy lần này tiến công Quan Trung, bất kể thắng hay bại cũng không có ảnh hưởng đến đại cục. Mấu chốt là có Lũng Tây, tiến có thể công, lui có thể thủ, không thể so sánh nổi với việc chúng ta Bắc Phạt, cho nên cuối cùng ta cũng không có phản đối.

- Quân sư cảm thấy lần này ta xuất binh Quan Trung, có bao nhiêu phần thắng?

- Điều này khó nói, ta cảm thấy có tối đa năm phần nắm chắc.

Lưu Cảnh ngẩn ra:

- Vì sao chỉ có năm phần?

- Đạo lý rất đơn giản, Tào Tháo ở Hứa Xương có ba vạn trọng binh, nếu quân Nam Dương đi tấn công Võ Quan, vậy Nam Dương làm sao bây giờ? Tương Dương làm sao bây giờ? Cho nên cái gọi là giáp công từ Đông Lộ căn bản cũng không tồn tại, về phần Nam Lộ, ta từng đi qua Tán Quan, trừ phi quân lực tấn công gấp mười lần, hoặc là ban đêm đánh lén, trùng hợp quân coi giữ Tán Quan lại đang ngủ, như vậy còn có một cơ hội, nếu không, tuyến đường phía nam cũng không có ý nghĩa.

- Ý quân sư là, chỉ có một đường tấn công Tây Lộ, là thế này phải không?

- Cũng không hoàn toàn đúng!

Giả Hủ nhặt lên cây gỗ chỉ vào phía tây bắc hướng Lũng huyện, Trần Thương, nói:

- Chúng ta còn có thể đi Lũng Sơn Đạo. Chỗ yếu hại của Lũng Sơn Đạo là Nhai Đình, theo tù binh nói nơi đó có năm nghìn quân Tào thủ vệ, hiện tại không biết có bao nhiêu. Chúng ta có thể chia hai đường, một đường đi từ Nhai Đình, một đường đi lòng chảo Vị Thủy, nếu như có thể cướp lấy Nhai Đình, liền có thể từ Nhai Đình trực tiếp đánh vào Quan Trung, phân tán phòng ngự của binh lực quân Tào, đối với việc cướp lấy Quan Trung rất có ích.

Lưu Cảnh đột nhiên tỉnh ngộ:

- Quân sư có ý tứ là, rõ ràng là đi lòng chảo Vị Thủy, trên thực tế cũng là cướp lấy Nhai Đình.

Giả Hủ híp mắt mỉm cười:

- Cho nên ta bảo Châu Mục thả lỏng một chút, không cần suy nghĩ quá nhiều. Kỳ thật chỉ cần cướp lấy Nhai Đình, quyền chủ động Quan Trung liền ở trong tay chúng ta rồi, khi nào thì cướp lấy Quan Trung cũng có thể, ta đề nghị vẫn là giương cung mà không bắn, càng có thể làm chệch hướng quân Tào ở Quan Trung.

Lưu Cảnh yên lặng gật gật đầu, gừng càng già càng cay a!

.....

Lưu Cảnh ngủ không được, đi ra lều lớn, một thân một mình chậm rãi dạo bước ở trong đại doanh, trong óc vẫn đang suy nghĩ về phương án của Giả Hủ, khiến hắn không thể không cảm thán, đúng là có được Giả Hủ, mới khiến cho hắn có thể đi từng bước một cho tới hôm nay.

Vô tình, Lưu Cảnh đi tới sau trướng, nơi này là nơi giam lỏng Tuân Du, mấy vạn tù binh quân Tào bị đưa về huyện Hạ Biện hợp nhất, mà Tuân Du lại bị giữ lại tại quân doanh quân Hán.

- Tuân tiên sinh thế nào rồi?

Lưu Cảnh cười hỏi một gã binh lính thủ vệ.

- Tiên sinh tốt lắm, buổi sáng còn nghe y đánh đàn.

Lưu Cảnh gật gật đầu:

- Thay ta đi thông báo một tiếng, nói ta đến thăm y.

Binh lính đi vào trướng, một lát đi ra nói:

- Tuân tiên sinh mời Châu Mục đi vào.

Lưu Cảnh khoanh tay đi vào lều lớn, chỉ thấy Tuân Du đang ngồi ở trên giường đọc sách, liền chắp tay cười nói:

- Tiên sinh thoạt nhìn khí sắc không tệ!

Tuân Du buông sách, thi lễ lại đối với Lưu Cảnh, khẽ cười nói:

- Không suy nghĩ gì, không lo lắng gì, ăn ngon, ngủ ngon, khí sắc tất nhiên không tệ, đa tạ Châu Mục quan tâm.

Y khoát tay chặn lại:

- Châu Mục đừng khách sáo, mời ngồi đi!

Lưu Cảnh cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống chỗ cho khách quý, Tuân Du cũng ngồi xuống, có binh lính hầu hạ Tuân Du dâng trà, Tuân Du uống một ngụm trà cười nói:

- Ta từ trước không uống trà, về sau lại dần dần cảm giác được diệu dụng của trà, cũng thích trà. Ở trong này ta vừa ý nhất chính là uống được trà mới năm nay, trước kia cũng không có, trên cơ bản đều là trần trà.

Lưu Cảnh ha hả cười:

- Nếu tiên sinh thích, về sau hàng năm ta sẽ phái người đưa mấy chục cân trà mới tặng tiên sinh.

Tuân Du bỗng nhiên nghe được thâm ý trong lời nói của Lưu Cảnh, liền hỏi dò:

- Châu Mục tính toán thả ta đi sao?

Lưu Cảnh thản nhiên cười:

- Trên thực tế ta cho tiên sinh tự mình lựa chọn, nếu tiên sinh nguyện ở lại Ba Thục quan học giáo thụ nhân tài, ta vô cùng hoan nghênh. Nếu muốn về Nghiệp Đô, ta cũng sẽ không ngăn trở, tiên sinh tự mình quyết định.

Tuân Du ngẫm nghĩ một chút, lại hỏi:

- Thúc phụ ta lựa chọn thế nào?

Lưu Cảnh biết rằng Tuân Du chỉ chính là Tuân Úc, cười nói:

- Hiện tại Tuân lệnh quân nhận lời mời của bằng hữu cũ là Bàng Đức Công, ở Lộc Môn thư viện nghiên cứu sâu về huyền học, không quan hệ với quan phủ, lão đi về tự do, ta không có cho lão bất luận lựa chọn gì.

Tuân Du trầm ngâm một chút nói:

- Nếu ta trở về, Châu Mục không lo lắng ta tiếp tục đối địch với Châu Mục, cản trở kế hoạch quân Hán đông chinh sao?

- Ta tin tưởng tiên sinh sẽ không, hơn nữa Tào Tháo cũng sẽ không lại dùng tiên sinh làm chủ đạo quân sự nữa. Dù sao ta là quân Hán, lấy phục hưng Đại Hán làm nhiệm vụ của mình, tiên sinh ở Lũng Tây đã báo ân cho Tào Tháo, ta tin tưởng tiên sinh sẽ không lại vì Tào Ngụy mà cản trở Hán triều phục hưng đâu.

Tuân Du cúi đầu không nói, sau một lúc lâu mới khẽ thở dài một cái:

- Đa tạ Châu Mục khoan dung, ta vẫn lựa chọn về Nghiệp Đô. Về phần ta có thể tiếp tục đối địch với Châu Mục hay không, ta sẽ không cam đoan bất kỳ điều gì, thẳng thắn mà nói, bản thân ta cũng không biết nữa.

Lưu Cảnh gật gật đầu, đứng dậy thi lễ:

- Tiên sinh an tâm tĩnh dưỡng một thời gian ngắn trước, đợi ta ổn định Lũng Tây, ta liền phái người đưa tiên sinh về Nghiệp Đô.

......

----------oOo----------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương