Bé Đáng Thương Vạn Người Ghét Được Tác Giả Thiên Vị
-
Chương 75: Ngoại truyện: Bước vào thế giới của anh 3
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
đó, Hoắc Hàm không khỏi âm thầm đánh giá đối phương.
Hắn đoán rằng xuất thân của đối phương hẳn phải rất tốt, bởi vì mọi cử chỉ hành vi đều rất hào phóng, có thể nhận thấy thông qua một số chi tiết nhỏ nhặt, giáo dưỡng rất tốt.
Người nhà họ Mộc, ở thành phố A có cậu chủ nhỏ nhà nào họ Mộc sao?
"Anh đang nghĩ gì vậy?" Tiêu Gia Niên phía đối diện đột nhiên mở miệng.
Hoắc Hàm rất thành thật nói: "Đang đoán xem em là con nhà ai."
Tiêu Gia Niên cười cười: "Gia đình em rất bình thường, không có gì đặc biệt cả, sao vậy? Anh để ý à?"
Hoắc Hàm nhanh chóng phản bác: "Sao có thể?!" Ngừng một lát, hắn bổ sung tiếp: "Em rất tốt."
Con ngươi Tiêu Gia Niên hiện rõ ý cười, cậu nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên tường, hình như cố tình muốn làm khó hỏi: "Từ lúc chúng ta quen nhau đến giờ chưa đầy hai tiếng, làm sao anh biết em rất tốt?"
Hoắc Hàm không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào, hắn chỉ có thể nói, đây là một loại cảm giác rất huyền diệu.
Hắn chỉ biết rằng, ngay khoảnh khắc nhìn thấy người này, dường như nửa còn thiếu trong hắn cuối cùng cũng hoàn chỉnh, máu bắt đầu chảy xuôi, trái tim bắt đầu đập.
Được rồi, nói một cách thô tục hơn, đó chính là yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Vì thế hắn hỏi ngược lại: "Vậy còn em thì sao? Rõ ràng mới quen nhau trong thời gian ngắn như vậy, tại sao lại sẵn sàng đi cùng tôi?"
"Vì anh là Hoắc Hàm mà."
"Vậy thì sao? Hoắc Hàm có gì đặc biệt chứ?" Hoắc Hàm hỏi.
Có lẽ ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra, đôi mắt hắn khi nhìn người kia rất sáng, như thể đang chờ mong điều gì đó.
Trong một khoảnh khắc nào đấy, hắn như trùng khớp với Hoắc Hàm tuổi 28 trong sách.
Ánh mắt Hoắc Hàm nhìn về phía Tiêu Gia Niên luôn khiến cậu rung động.
Tiêu Gia Niên vốn muốn chọc hắn, nói rằng vì Hoắc Hàm là HH đại đại nổi tiếng, là công tử nhỏ của Hoắc gia, như vậy còn chưa đủ đặc biệt sao?
Nhưng trong khoảnh khắc này, trái tim cậu bỗng hóa mềm mại, gần như tan chảy thành một vũng dưới ánh nắng ấm áp.
Cậu dịu dàng nhìn Hoắc Hàm: "Đối với em mà nói, sự tồn tại của Hoắc Hàm đã rất đặc biệt rồi."
Hoắc Hàm là người sáng tạo ra cậu, là người cậu yêu nhất.
Sau khi cơm nước xong, hai người cùng nhau bước ra ngoài.
Tiêu Gia Niên đi chậm nửa bước, đứng ở phía sau bên cạnh hắn, nhìn bàn tay hắn buông lỏng tự nhiên bên đường may quần.
Bàn tay của Hoắc Hàm rất đẹp, ngón tay thon dài trắng trẻo, khớp xương rõ ràng, trên mu bàn tay có những đường gân xanh sẽ hiện rõ mỗi khi dùng sức, đó là một đôi tay rất mạnh mẽ thuộc về một người đàn ông trưởng thành.
Tiêu Gia Niên không kìm được, tiến lên một bước, nhét tay mình vào lòng bàn tay hắn.
Cảm nhận được sự mềm mại trơn láng trong lòng bàn tay, cả người Hoắc Hàm cứng đờ, hắn hơi lúng túng không biết làm sao nghiêng đầu nhìn chàng trai bên cạnh.
"Em đang làm gì vậy?"
"Nắm tay đó! Em muốn anh nắm tay em." Chàng trai trả lời cực kỳ khí thế hợp lý.
Nói xong, cậu nhẹ nhàng mở bàn tay ra, không tốn chút sức lực nào đã tách từng ngón tay của người đàn ông ra, sau đó năm ngón tay lần lượt đan vào, cuối cùng mười ngón khép chặt vào nhau với tư thế vô cùng thân mật.
Hoắc Hàm cúi đầu ngơ ngác nhìn bàn tay đan xen của hai người, người nào đó thậm chí còn cố tình lắc lắc.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt, Tiêu Gia Niên đang cười như một nhóc hồ ly nhỏ.
Hầu kết Hoắc Hàm hơi chuyển động một chút, hắn từ từ siết chặt tay lại, không chừa lại một khe hở nào.
Hai người cứ thế nắm tay nhau bước ra khỏi cửa.
"Em muốn đi đâu? Tôi đưa em đi, tiện thể em cho tôi thông tin liên lạc luôn." Hoắc Hàm nói.
Tiêu Gia Niên ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt trong trẻo long lanh: "Không thể đưa em về nhà anh sao?"
Hầu kết Hoắc Hàm hơi chuyển động, nhìn người trước mặt với ánh mắt đen tối không rõ: "Em có biết việc em nói muốn về nhà với tôi có ý nghĩa gì không?"
"Em bỏ nhà ra đi, không có tiền cũng không có điện thoại, nên không thể đi đâu được." Gương mặt Tiêu Gia Niên mang đầy ý cười tiến lên một bước, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, Hoắc Hàm thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp khi cậu nói chuyện.
Tiêu Gia Niên hỏi: "Anh đang nghĩ đến cái gì vậy?"
Khi cậu ngửa đầu nhìn người khác, trong đôi mắt hồn nhiên trong sáng vô thức toát ra vẻ ngây thơ, vô tình quyến rũ mà không biết, có lẽ liên quan đến vẻ ngoài xinh đẹp diễm lệ của cậu.
Hoắc Hàm nhìn thấy dưới đáy mắt cậu tràn đầy ý cười cùng sự trêu đùa, hoặc có lẽ, cậu đúng là đang cố tình quyến rũ hắn.
Hoắc Hàm không ngốc, ngược lại, hắn cực kỳ nhạy bén.
Nếu nói ban đầu, khi đối mặt với sự chủ động của Tiêu Gia Niên, hắn thực sự có chút có chút luống cuống chân tay, nhưng một khi đã qua giai đoạn đấy, hắn liền nhận ra có điểm gì đó không ổn.
Mỗi lần đối phương chủ động thả thính, sau đó sẽ cẩn thận quan sát phản ứng của hắn.
Nếu biểu cảm, lời nói hay cử chỉ của hắn đúng như những gì Tiêu Gia Niên dự đoán, đối phương sẽ rất vui vẻ.
Dường như cậu muốn thấy hắn có những hành động khác với những gì hắn thường thể hiện.
Hoắc Hàm có thể nhận ra, đối phương hẳn là giống như những gì cậu đã nói, cậu thực sự thích mình, dù sao ánh mắt cũng không biết nói dối.
Tuy nhiên, đối phương lại mang một chút tinh nghịch, cậu trêu chọc hắn, muốn thấy hắn hoảng loạn, thấy hắn thẹn thùng.
Sau khi nhận ra được điều này, Hoắc Hàm từ từ nhướng mày, những cảm xúc căng thẳng trong lòng lập tức tan biến.
Hắn nhìn Tiêu Gia Niên, nghiêm túc nói: "Ý tôi là, em nói muốn về nhà với tôi, điều này có nghĩa là muốn gặp phụ huynh của tôi, có phải hơi nhanh không?"
Câu trả lời này có chút ngoài dự đoán của Tiêu Gia Niên, cậu biết đối phương chắc chắn đã nghĩ đến thứ gì đó không phù hợp trong đầu.
Cậu cho rằng đối phương sẽ ngượng ngùng, sẽ né tránh không nói, như một cậu trai mới lớn dễ xấu hổ, nhưng không ngờ cậu lại nhận được câu trả lời đứng đắn như vậy.
Nhìn thấy vẻ mặt hơi sững sờ của Tiêu Gia Niên, Hoắc Hàm cười cười rút ngắn khoảng cách vốn đã rất gần giữa hai người: "Vậy, em nghĩ tôi đang nghĩ gì?"
Không đợi người kia phản ứng lại, Hoắc Hàm đã đứng thẳng người, hơi lùi lại về sau một bước nhỏ.
Hắn nhìn sâu vào mắt đối phương, rồi lại nâng bàn tay đan xen với nhau của hai người lên, môi chạm nhẹ vào mu bàn tay Tiêu Gia Niên.
!!!
Tiêu Gia Niên từ trước đến nay cứ bị thả thính lại không đỡ được, bên tai lập tức đỏ lên.
Không phải vì nụ hôn trên mu bàn tay, mà là vì ánh mắt Hoắc Hàm nhìn cậu.
Cậu không thể miêu tả rõ ràng, nhưng ở bên Hoắc Hàm lâu như vậy, cậu sớm đã hiểu được mỗi ẩn ý trong từng ánh mắt của đối phương.
Ngay cả khi đang ở một thế giới khác biệt, với cơ thể ở độ tuổi khác biệt, nhưng có một số điều về bản chất của đối phương vẫn không thay đổi.
Ban đầu Tiêu Gia Niên vốn định trêu chọc Hoắc Hàm, cố tình hỏi hắn nghĩ đến cái gì, nhưng Hoắc Hàm lại đáp một câu trả lời đứng đắn.
Nhưng những điều thực sự không đứng đắn, tất cả đều thể hiện trong ánh mắt vừa rồi.
Con ngươi Hoắc Hàm dâng lên ý cười, hắn nhìn đôi tai trắng nõn dần đỏ ửng của Tiêu Gia Niên, dường như hắn đã biết cách đối phó với người này rồi.
Cuối cùng, Tiêu Gia Niên vẫn đi theo Hoắc Hàm về nhà, cậu thật cẩn thận bước vào cửa.
Hoắc Hàm đưa cho cậu một đôi dép mới, đặt bên chân cậu, không nhịn được cười nói: "Tôi sống một mình ở đây, không có phụ huynh đâu."
Tiêu Gia Niên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nếu bây giờ gặp anh trai của Hoắc Hàm là Hoắc Thanh, cậu thật sự có chút căng thẳng.
Trong sự căng thẳng còn có hơi chột dạ, dù sao chính cậu là người đã bắt cóc em trai nhà người ta mà.
Tiêu Gia Niên hơi tò mò nhìn quanh nhà của Hoắc Hàm, Hoắc Hàm hỏi: "Muốn tham quan một chút không?"
"Muốn." Tiêu Gia Niên gật gật đầu.
Hoắc Hàm nắm tay cậu, đi từ ban công ngoài trời đến nhà bếp, rồi đến phòng tập thể dục, cuối cùng là thư phòng.
Tiêu Gia Niên khá tò mò nhìn kệ sách đầy ắp, rất nhiều gáy sách in tên "HH", đều là truyện Hoắc Hàm tự viết.
Ngón tay cậu nhẹ nhàng lướt qua một loạt kệ sách, đồng thời quay đầu nhìn Hoắc Hàm: "Trong số rất nhiều sách như vậy, anh thích nhân vật nào nhất?"
Gần như không có chút do dự gì, Hoắc Hàm đã mở miệng: "Tiêu Gia Niên."
Tiêu Gia Niên khựng lại, gần như cho rằng Hoắc Hàm đang gọi tên mình, ngay sau đó chợt nhớ lại cậu đã nói với Hoắc Hàm rằng tên mình là Mộc Cẩn.
Cậu nhìn ngón tay mình vừa khéo đặt lên gáy sách [Lễ vật], cậu cười cười, rồi rút cuốn sách đó ra.
Tiêu Gia Niên xoay người lại, giơ cuốn [Lễ vật] lên kề bên mặt mình, "Tiêu Gia Niên" trên bìa sách và chàng trai tên Mộc Cẩn trước mặt dường như được khắc ra từ cùng một khuôn.
Nếu không phải Hoắc Hàm quen biết họa sĩ đó, biết anh ta dựa theo miêu tả của mình để vẽ nhân vật, hắn gần như tưởng rằng người họa sĩ đó đã tìm Mộc Cẩn làm người mẫu để vẽ.
Tiêu Gia Niên cười hỏi: "Vậy giữa em và cậu ấy, anh thích ai hơn?"
Hoắc Hàm lắc đầu: "Hai người không giống nhau, cậu ấy là nhân vật trong sách, hai người không thể so sánh với nhau được."
Tiêu Gia Niên lại có chấp niệm rất lớn với đáp án của câu hỏi này: "Không được, anh phải nói cho em biết, anh thích ai hơn?"
Hoắc Hàm nhìn cậu với ánh mắt vừa bất đắc dĩ lại dịu dàng: "Nếu em muốn nói về loại cảm xúc yêu thích, thì việc thích "Tiêu Gia Niên" là chuyện của Văn Thần Cảnh, có liên quan gì đến tôi đâu?"
Tiêu Gia Niên rất thích đáp án này, nhưng điều đó cũng không cản được ý xấu muốn đùa giỡn trêu chọc người khác của cậu lại muốn trồi lên.
Cậu từ từ tiến lại gần Hoắc Hàm.
Hoắc Hàm khoanh hai tay trước ngực, như thể đang phối hợp với từng bước đi của Tiêu Gia Niên, lui một bước lại một bước.
Cho đến khi lưng Hoắc Hàm dựa vào tủ sách phía sau, không thể lùi thêm được nữa, Tiêu Gia Niên đã tiến sát đến trước mặt.
Cậu ngửa đầu lên, cố ý kéo dài giọng nói: "Vậy người liên quan đến anh là ai vậy ta~"
Hoắc Hàm cảm thấy cậu thật đáng yêu: "Em, là em."
Tiêu Gia Niên vui vẻ cười, giọng điệu cậu rất nhẹ: "Bây giờ em hơi muốn hôn anh rồi."
Sau đó cậu được như ước muốn nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Hoắc Hàm, thậm chí ngay cả đồng tử cũng hơi mở to một chút.
Trong lòng Tiêu Gia Niên cười thầm. Trời má! Đây là cảm giác nắm giữ tiết tấu trong khi yêu đương sao?!
Quá đã! Cậu yêu cảm giác này!
Ở thế giới sách, lúc nào cậu cũng bị anh trai dắt mũi, cậu nằm gọn trong lòng bàn tay Hoắc Hàm, không thoát được Ngũ Chỉ Sơn của hắn.
Anh trai quá quá quá hiểu rõ cậu.
Cậu hầu như chưa bao giờ thấy anh trai lúng túng, ngại ngùng hoặc kinh ngạc không biết phải làm sao.
Nếu cậu chủ động muốn kiểm soát tiết tấu, Hoắc Hàm chỉ cảm thấy còn có chuyện tốt như vậy sao, sau đó sẽ nằm yên để mặc cậu xử lý.
Nhưng trên thực tế, người kiểm soát hết thảy vẫn là anh trai!
Đáng ghét!
Tiêu Gia Niên nhìn Hoắc Hàm trước mặt mang vẻ ngoài ngây ngô non nớt, đột nhiên muốn biết nếu như cậu thật sự hôn hắn, Hoắc Hàm sẽ có biểu cảm gì?
Vì thế, Tiêu Gia Niên nhẹ nhàng nhón chân lên, tiến lại gần.
Ngay khi môi họ chỉ cách nhau trong gang tấc, Hoắc Hàm khéo léo rụt đầu lại một chút, như đang mồi nhử ai đó.
Tiêu Gia Niên sửng sốt, kinh ngạc ngước mắt lên nhìn người kia, sau đó liền đối diện với một đôi mắt đầy ý cười.
Ngay khi cậu linh cảm có điều gì đó không ổn, thì đã bị một bàn tay lớn bóp chặt lấy eo.
Trời đất quay cuồng, vị trí của hai người đã đảo ngược, Tiêu Gia Niên bị người kia đè lên kệ sách.
Những cuốn sách trên đầu khẽ lắc lư, suýt nữa thì rơi xuống, nhưng Hoắc Hàm nhanh tay đẩy chúng trở lại vị trí cũ, kệ sách lại ổn định.
Tiêu Gia Niên còn chưa kịp lấy lại tinh thần, thì đã bị một bàn tay to lớn nắm chặt lấy cằm, bị ép ngẩng mặt lên.
Ngay sau đó bị người kia hôn lên thật mãnh liệt.
Tiêu Gia Niên mở to hai mắt ra nhìn. Cậu lật, lật xe?!
___
Tác giả có lời muốn nói: Nóng hổi hầm hập tới đây rồi!
Bạn học Tiểu Tiêu: Cờ trắng xưng vương
Bạn học Tiểu Hoắc: Thắng quen rồi
Hắn đoán rằng xuất thân của đối phương hẳn phải rất tốt, bởi vì mọi cử chỉ hành vi đều rất hào phóng, có thể nhận thấy thông qua một số chi tiết nhỏ nhặt, giáo dưỡng rất tốt.
Người nhà họ Mộc, ở thành phố A có cậu chủ nhỏ nhà nào họ Mộc sao?
"Anh đang nghĩ gì vậy?" Tiêu Gia Niên phía đối diện đột nhiên mở miệng.
Hoắc Hàm rất thành thật nói: "Đang đoán xem em là con nhà ai."
Tiêu Gia Niên cười cười: "Gia đình em rất bình thường, không có gì đặc biệt cả, sao vậy? Anh để ý à?"
Hoắc Hàm nhanh chóng phản bác: "Sao có thể?!" Ngừng một lát, hắn bổ sung tiếp: "Em rất tốt."
Con ngươi Tiêu Gia Niên hiện rõ ý cười, cậu nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên tường, hình như cố tình muốn làm khó hỏi: "Từ lúc chúng ta quen nhau đến giờ chưa đầy hai tiếng, làm sao anh biết em rất tốt?"
Hoắc Hàm không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào, hắn chỉ có thể nói, đây là một loại cảm giác rất huyền diệu.
Hắn chỉ biết rằng, ngay khoảnh khắc nhìn thấy người này, dường như nửa còn thiếu trong hắn cuối cùng cũng hoàn chỉnh, máu bắt đầu chảy xuôi, trái tim bắt đầu đập.
Được rồi, nói một cách thô tục hơn, đó chính là yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Vì thế hắn hỏi ngược lại: "Vậy còn em thì sao? Rõ ràng mới quen nhau trong thời gian ngắn như vậy, tại sao lại sẵn sàng đi cùng tôi?"
"Vì anh là Hoắc Hàm mà."
"Vậy thì sao? Hoắc Hàm có gì đặc biệt chứ?" Hoắc Hàm hỏi.
Có lẽ ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra, đôi mắt hắn khi nhìn người kia rất sáng, như thể đang chờ mong điều gì đó.
Trong một khoảnh khắc nào đấy, hắn như trùng khớp với Hoắc Hàm tuổi 28 trong sách.
Ánh mắt Hoắc Hàm nhìn về phía Tiêu Gia Niên luôn khiến cậu rung động.
Tiêu Gia Niên vốn muốn chọc hắn, nói rằng vì Hoắc Hàm là HH đại đại nổi tiếng, là công tử nhỏ của Hoắc gia, như vậy còn chưa đủ đặc biệt sao?
Nhưng trong khoảnh khắc này, trái tim cậu bỗng hóa mềm mại, gần như tan chảy thành một vũng dưới ánh nắng ấm áp.
Cậu dịu dàng nhìn Hoắc Hàm: "Đối với em mà nói, sự tồn tại của Hoắc Hàm đã rất đặc biệt rồi."
Hoắc Hàm là người sáng tạo ra cậu, là người cậu yêu nhất.
Sau khi cơm nước xong, hai người cùng nhau bước ra ngoài.
Tiêu Gia Niên đi chậm nửa bước, đứng ở phía sau bên cạnh hắn, nhìn bàn tay hắn buông lỏng tự nhiên bên đường may quần.
Bàn tay của Hoắc Hàm rất đẹp, ngón tay thon dài trắng trẻo, khớp xương rõ ràng, trên mu bàn tay có những đường gân xanh sẽ hiện rõ mỗi khi dùng sức, đó là một đôi tay rất mạnh mẽ thuộc về một người đàn ông trưởng thành.
Tiêu Gia Niên không kìm được, tiến lên một bước, nhét tay mình vào lòng bàn tay hắn.
Cảm nhận được sự mềm mại trơn láng trong lòng bàn tay, cả người Hoắc Hàm cứng đờ, hắn hơi lúng túng không biết làm sao nghiêng đầu nhìn chàng trai bên cạnh.
"Em đang làm gì vậy?"
"Nắm tay đó! Em muốn anh nắm tay em." Chàng trai trả lời cực kỳ khí thế hợp lý.
Nói xong, cậu nhẹ nhàng mở bàn tay ra, không tốn chút sức lực nào đã tách từng ngón tay của người đàn ông ra, sau đó năm ngón tay lần lượt đan vào, cuối cùng mười ngón khép chặt vào nhau với tư thế vô cùng thân mật.
Hoắc Hàm cúi đầu ngơ ngác nhìn bàn tay đan xen của hai người, người nào đó thậm chí còn cố tình lắc lắc.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt, Tiêu Gia Niên đang cười như một nhóc hồ ly nhỏ.
Hầu kết Hoắc Hàm hơi chuyển động một chút, hắn từ từ siết chặt tay lại, không chừa lại một khe hở nào.
Hai người cứ thế nắm tay nhau bước ra khỏi cửa.
"Em muốn đi đâu? Tôi đưa em đi, tiện thể em cho tôi thông tin liên lạc luôn." Hoắc Hàm nói.
Tiêu Gia Niên ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt trong trẻo long lanh: "Không thể đưa em về nhà anh sao?"
Hầu kết Hoắc Hàm hơi chuyển động, nhìn người trước mặt với ánh mắt đen tối không rõ: "Em có biết việc em nói muốn về nhà với tôi có ý nghĩa gì không?"
"Em bỏ nhà ra đi, không có tiền cũng không có điện thoại, nên không thể đi đâu được." Gương mặt Tiêu Gia Niên mang đầy ý cười tiến lên một bước, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, Hoắc Hàm thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp khi cậu nói chuyện.
Tiêu Gia Niên hỏi: "Anh đang nghĩ đến cái gì vậy?"
Khi cậu ngửa đầu nhìn người khác, trong đôi mắt hồn nhiên trong sáng vô thức toát ra vẻ ngây thơ, vô tình quyến rũ mà không biết, có lẽ liên quan đến vẻ ngoài xinh đẹp diễm lệ của cậu.
Hoắc Hàm nhìn thấy dưới đáy mắt cậu tràn đầy ý cười cùng sự trêu đùa, hoặc có lẽ, cậu đúng là đang cố tình quyến rũ hắn.
Hoắc Hàm không ngốc, ngược lại, hắn cực kỳ nhạy bén.
Nếu nói ban đầu, khi đối mặt với sự chủ động của Tiêu Gia Niên, hắn thực sự có chút có chút luống cuống chân tay, nhưng một khi đã qua giai đoạn đấy, hắn liền nhận ra có điểm gì đó không ổn.
Mỗi lần đối phương chủ động thả thính, sau đó sẽ cẩn thận quan sát phản ứng của hắn.
Nếu biểu cảm, lời nói hay cử chỉ của hắn đúng như những gì Tiêu Gia Niên dự đoán, đối phương sẽ rất vui vẻ.
Dường như cậu muốn thấy hắn có những hành động khác với những gì hắn thường thể hiện.
Hoắc Hàm có thể nhận ra, đối phương hẳn là giống như những gì cậu đã nói, cậu thực sự thích mình, dù sao ánh mắt cũng không biết nói dối.
Tuy nhiên, đối phương lại mang một chút tinh nghịch, cậu trêu chọc hắn, muốn thấy hắn hoảng loạn, thấy hắn thẹn thùng.
Sau khi nhận ra được điều này, Hoắc Hàm từ từ nhướng mày, những cảm xúc căng thẳng trong lòng lập tức tan biến.
Hắn nhìn Tiêu Gia Niên, nghiêm túc nói: "Ý tôi là, em nói muốn về nhà với tôi, điều này có nghĩa là muốn gặp phụ huynh của tôi, có phải hơi nhanh không?"
Câu trả lời này có chút ngoài dự đoán của Tiêu Gia Niên, cậu biết đối phương chắc chắn đã nghĩ đến thứ gì đó không phù hợp trong đầu.
Cậu cho rằng đối phương sẽ ngượng ngùng, sẽ né tránh không nói, như một cậu trai mới lớn dễ xấu hổ, nhưng không ngờ cậu lại nhận được câu trả lời đứng đắn như vậy.
Nhìn thấy vẻ mặt hơi sững sờ của Tiêu Gia Niên, Hoắc Hàm cười cười rút ngắn khoảng cách vốn đã rất gần giữa hai người: "Vậy, em nghĩ tôi đang nghĩ gì?"
Không đợi người kia phản ứng lại, Hoắc Hàm đã đứng thẳng người, hơi lùi lại về sau một bước nhỏ.
Hắn nhìn sâu vào mắt đối phương, rồi lại nâng bàn tay đan xen với nhau của hai người lên, môi chạm nhẹ vào mu bàn tay Tiêu Gia Niên.
!!!
Tiêu Gia Niên từ trước đến nay cứ bị thả thính lại không đỡ được, bên tai lập tức đỏ lên.
Không phải vì nụ hôn trên mu bàn tay, mà là vì ánh mắt Hoắc Hàm nhìn cậu.
Cậu không thể miêu tả rõ ràng, nhưng ở bên Hoắc Hàm lâu như vậy, cậu sớm đã hiểu được mỗi ẩn ý trong từng ánh mắt của đối phương.
Ngay cả khi đang ở một thế giới khác biệt, với cơ thể ở độ tuổi khác biệt, nhưng có một số điều về bản chất của đối phương vẫn không thay đổi.
Ban đầu Tiêu Gia Niên vốn định trêu chọc Hoắc Hàm, cố tình hỏi hắn nghĩ đến cái gì, nhưng Hoắc Hàm lại đáp một câu trả lời đứng đắn.
Nhưng những điều thực sự không đứng đắn, tất cả đều thể hiện trong ánh mắt vừa rồi.
Con ngươi Hoắc Hàm dâng lên ý cười, hắn nhìn đôi tai trắng nõn dần đỏ ửng của Tiêu Gia Niên, dường như hắn đã biết cách đối phó với người này rồi.
Cuối cùng, Tiêu Gia Niên vẫn đi theo Hoắc Hàm về nhà, cậu thật cẩn thận bước vào cửa.
Hoắc Hàm đưa cho cậu một đôi dép mới, đặt bên chân cậu, không nhịn được cười nói: "Tôi sống một mình ở đây, không có phụ huynh đâu."
Tiêu Gia Niên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nếu bây giờ gặp anh trai của Hoắc Hàm là Hoắc Thanh, cậu thật sự có chút căng thẳng.
Trong sự căng thẳng còn có hơi chột dạ, dù sao chính cậu là người đã bắt cóc em trai nhà người ta mà.
Tiêu Gia Niên hơi tò mò nhìn quanh nhà của Hoắc Hàm, Hoắc Hàm hỏi: "Muốn tham quan một chút không?"
"Muốn." Tiêu Gia Niên gật gật đầu.
Hoắc Hàm nắm tay cậu, đi từ ban công ngoài trời đến nhà bếp, rồi đến phòng tập thể dục, cuối cùng là thư phòng.
Tiêu Gia Niên khá tò mò nhìn kệ sách đầy ắp, rất nhiều gáy sách in tên "HH", đều là truyện Hoắc Hàm tự viết.
Ngón tay cậu nhẹ nhàng lướt qua một loạt kệ sách, đồng thời quay đầu nhìn Hoắc Hàm: "Trong số rất nhiều sách như vậy, anh thích nhân vật nào nhất?"
Gần như không có chút do dự gì, Hoắc Hàm đã mở miệng: "Tiêu Gia Niên."
Tiêu Gia Niên khựng lại, gần như cho rằng Hoắc Hàm đang gọi tên mình, ngay sau đó chợt nhớ lại cậu đã nói với Hoắc Hàm rằng tên mình là Mộc Cẩn.
Cậu nhìn ngón tay mình vừa khéo đặt lên gáy sách [Lễ vật], cậu cười cười, rồi rút cuốn sách đó ra.
Tiêu Gia Niên xoay người lại, giơ cuốn [Lễ vật] lên kề bên mặt mình, "Tiêu Gia Niên" trên bìa sách và chàng trai tên Mộc Cẩn trước mặt dường như được khắc ra từ cùng một khuôn.
Nếu không phải Hoắc Hàm quen biết họa sĩ đó, biết anh ta dựa theo miêu tả của mình để vẽ nhân vật, hắn gần như tưởng rằng người họa sĩ đó đã tìm Mộc Cẩn làm người mẫu để vẽ.
Tiêu Gia Niên cười hỏi: "Vậy giữa em và cậu ấy, anh thích ai hơn?"
Hoắc Hàm lắc đầu: "Hai người không giống nhau, cậu ấy là nhân vật trong sách, hai người không thể so sánh với nhau được."
Tiêu Gia Niên lại có chấp niệm rất lớn với đáp án của câu hỏi này: "Không được, anh phải nói cho em biết, anh thích ai hơn?"
Hoắc Hàm nhìn cậu với ánh mắt vừa bất đắc dĩ lại dịu dàng: "Nếu em muốn nói về loại cảm xúc yêu thích, thì việc thích "Tiêu Gia Niên" là chuyện của Văn Thần Cảnh, có liên quan gì đến tôi đâu?"
Tiêu Gia Niên rất thích đáp án này, nhưng điều đó cũng không cản được ý xấu muốn đùa giỡn trêu chọc người khác của cậu lại muốn trồi lên.
Cậu từ từ tiến lại gần Hoắc Hàm.
Hoắc Hàm khoanh hai tay trước ngực, như thể đang phối hợp với từng bước đi của Tiêu Gia Niên, lui một bước lại một bước.
Cho đến khi lưng Hoắc Hàm dựa vào tủ sách phía sau, không thể lùi thêm được nữa, Tiêu Gia Niên đã tiến sát đến trước mặt.
Cậu ngửa đầu lên, cố ý kéo dài giọng nói: "Vậy người liên quan đến anh là ai vậy ta~"
Hoắc Hàm cảm thấy cậu thật đáng yêu: "Em, là em."
Tiêu Gia Niên vui vẻ cười, giọng điệu cậu rất nhẹ: "Bây giờ em hơi muốn hôn anh rồi."
Sau đó cậu được như ước muốn nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Hoắc Hàm, thậm chí ngay cả đồng tử cũng hơi mở to một chút.
Trong lòng Tiêu Gia Niên cười thầm. Trời má! Đây là cảm giác nắm giữ tiết tấu trong khi yêu đương sao?!
Quá đã! Cậu yêu cảm giác này!
Ở thế giới sách, lúc nào cậu cũng bị anh trai dắt mũi, cậu nằm gọn trong lòng bàn tay Hoắc Hàm, không thoát được Ngũ Chỉ Sơn của hắn.
Anh trai quá quá quá hiểu rõ cậu.
Cậu hầu như chưa bao giờ thấy anh trai lúng túng, ngại ngùng hoặc kinh ngạc không biết phải làm sao.
Nếu cậu chủ động muốn kiểm soát tiết tấu, Hoắc Hàm chỉ cảm thấy còn có chuyện tốt như vậy sao, sau đó sẽ nằm yên để mặc cậu xử lý.
Nhưng trên thực tế, người kiểm soát hết thảy vẫn là anh trai!
Đáng ghét!
Tiêu Gia Niên nhìn Hoắc Hàm trước mặt mang vẻ ngoài ngây ngô non nớt, đột nhiên muốn biết nếu như cậu thật sự hôn hắn, Hoắc Hàm sẽ có biểu cảm gì?
Vì thế, Tiêu Gia Niên nhẹ nhàng nhón chân lên, tiến lại gần.
Ngay khi môi họ chỉ cách nhau trong gang tấc, Hoắc Hàm khéo léo rụt đầu lại một chút, như đang mồi nhử ai đó.
Tiêu Gia Niên sửng sốt, kinh ngạc ngước mắt lên nhìn người kia, sau đó liền đối diện với một đôi mắt đầy ý cười.
Ngay khi cậu linh cảm có điều gì đó không ổn, thì đã bị một bàn tay lớn bóp chặt lấy eo.
Trời đất quay cuồng, vị trí của hai người đã đảo ngược, Tiêu Gia Niên bị người kia đè lên kệ sách.
Những cuốn sách trên đầu khẽ lắc lư, suýt nữa thì rơi xuống, nhưng Hoắc Hàm nhanh tay đẩy chúng trở lại vị trí cũ, kệ sách lại ổn định.
Tiêu Gia Niên còn chưa kịp lấy lại tinh thần, thì đã bị một bàn tay to lớn nắm chặt lấy cằm, bị ép ngẩng mặt lên.
Ngay sau đó bị người kia hôn lên thật mãnh liệt.
Tiêu Gia Niên mở to hai mắt ra nhìn. Cậu lật, lật xe?!
___
Tác giả có lời muốn nói: Nóng hổi hầm hập tới đây rồi!
Bạn học Tiểu Tiêu: Cờ trắng xưng vương
Bạn học Tiểu Hoắc: Thắng quen rồi
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook