Bắc Kiếm Truyền Kỳ
-
Chapter 226
Chương 226: Nín thở, cắn răng (1)
Tái Khiếu Tân nhìn Trần Vũ Nguyên với ánh mắt hung hãn. Một cái liếc mắt của Tái Khiếu Tân cũng đủ để bóp chết một kẻ yếu ớt bởi luồng sát khí toát ra từ hắn kinh khủng đến bức người.
Mặc dù cơ thể lão ta đã không còn nhanh nhẹn như 10 năm trước, nhưng thay vào đó, uy lực và khí tức tồn tại mạnh mẽ.
Hàng chục bang viên bị lão ta chi phối bằng sát khí.
Thiết Huyết đội bao gồm cả Cao Toàn Việt đều nín thinh mà nhìn chăm chăm vào Tái Khiếu Tân. Không một ai dám thở mạnh. Tuy nhiên, Trần Vũ Nguyên, người đang bị sát khí bủa vây, lại trông có vẻ thoải mái như chẳng có gì xảy ra.
Hắn dường như không bị ảnh hưởng gì từ luồng sát khí. Ngược lại, dáng vẻ điềm tĩnh của hắn cứ như một người đang thong dong tản bộ vậy. Tái Khiếu Tân nhìn thấy Trần Vũ Nguyên như vậy, chân mày của lão ta giật giật.
"Bây giờ ngươi dám khiêu khích ta sao?"
"Nhìn ta giống như đang khiêu khích người sao?"
"Mới bao lâu không gặp ngươi đã ngạo mạn hơn rồi đấy. Ta chính là Tái Khiếu Tân. Kể cả phụ thân ngươi cũng không dám xảo ngôn như vậy trước mặt ta."
"Thì ra bá phụ vẫn còn sống trong cái bóng quá khứ đó ư."
"Ngươi dám!"
"Phụ thân ta tôn trọng bá phụ. Nhưng có lẽ ta không cần thiết phải làm như thế. Ta chỉ tôn trong những người đủ tư cách để ta tôn trọng."
"Ý ngươi là ta không xứng đáng? Ngươi nói ta sao?"
Ngay lúc đó, sát khí của Tái Khiếu Tân bạo phát. Ai tiếp xúc với sát khí của lão ta đều cảm thấy nghẹt thở vội vàng lùi lại phía sau. Tuy nhiên, Trần Vũ Nguyên vẫn không hề nhúc nhích. Ngược lại, ánh mắt của hắn tràn ngập sự thương hại.
Sau hơn một thập kỷ mới gặp lại, sự tồn tại của Tái Khiếu Tân vẫn còn mạnh mẽ. Tuy nhiên, lão ta đã khác quá nhiều so với những hình ảnh trong ký ức của Trần Vũ Nguyên.
"Đến giờ ta đã nghĩ rằng bá phụ sẽ là một người vĩ đại hơn nhiều so với thế này. Bá phụ có dã tâm cao hơn bất kỳ ai khác và thừa khả năng để thực hiện những gì bá phụ muốn. Vì vậy, một phần nào đó, ta hiểu quyết định của bá phụ khi ấy."
Tái Khiếu Tân trong kí ức của hắn có đôi mắt hung tợn như mãnh hổ bị giam trong lồng. Ánh mắt mãnh liệt khao khát tự do và con mồi ấy đã in sâu vào trong tim của đứa trẻ Trần Vũ Nguyên. Tuy nhiên, ánh mắt của Tái Khiếu Tân bây giờ khác xa với vẻ hung tàn và dữ tợn của 10 năm trước.
"Ngươi biết ngươi đang nói gì không hả? Ngươi cũng chỉ là một kẻ chỉ cần ngồi im cũng có thể thừa hưởng hết mọi tài sản quý giá từ phụ thân mình thôi…"
Khí thế của Tái Khiếu Tân bùng nổ và một luồng sát khí đỏ rực quấn quanh cơ thể lão ta. Thiết Huyết Vô Thượng Cang Khí bị suy giảm trong một thời gian đã được thức tỉnh một lần nữa.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Thiết Huyết Vô Thượng Cang Khí là cang khí võ công cao độ được Tái Khiếu Tân tạo ra. Để tạo ra thứ võ công này, Tái Khiếu Tân đã phải học hàng chục loại cang khí võ công và chọn ra những thứ tinh túy nhất trong số đó để sáng tạo ra Thiết Huyết Vô Thượng Cang Khí. Vậy nên lão ta rất tự hào về sức mạnh và sức công phá khủng khiếp của Thiết Huyết Vô Thượng Cang Khí.
Tái Khiếu Tân đến gần Trần Vũ Nguyên cùng với tiếng bước chân nặng nề.
Đôi mắt đầy sát khí của Tái Khiếu Tân nhìn chăm chăm vào Trần Vũ Nguyên.
Đùng đùng đùng!
Một luồng cang khí bao quanh cơ thể lão ta. Tất cả mọi thứ chạm đến đều bị phá hủy. Kể cả một khu vườn xinh đẹp chói mắt, kể cả các kỳ hoa dao thảo đang nở rộ trong đó.
Những võ giả của Thiết Huyết đội và Cao Toàn Việt không thể đựng nổi khí tức của Tái Khiếu Tân. Bọn chúng phải lùi ra khỏi đó hàng chục thước.
Những cành cây và cánh hoa gãy rung rinh dưới chân Trần Vũ Nguyên. Trần Vũ Nguyên nhặt một cành dài từ chúng và dùng tay quất xuống một cái. Các nhánh cây và lá rơi xuống lả tả. Cành cây bỗng trở thành thanh kiếm của hắn.
Trần Vũ Nguyên nhẹ nhàng vung cành cây. Trần Vũ Nguyên cười nhẹ như thể rất hài lòng. Hắn dùng cành cây nhắm thẳng đến Tái Khiếu Tân.
"Ngươi nghĩ ngươi có thể ngăn ta bằng mấy cành cây như vậy sao?"
"Để xem đã. Người sẽ biết kết quả sau khi chứng kiến thôi."
"Sự kiêu ngạo của ngươi xuyên qua cả trời cao rồi đấy. Được rồi, chính tay ta sẽ ngũ mã phanh thây ngươi."
Tái Khiếu Tân bùng nổ cơn tức giận.
Thiết Huyết Vô Thượng Cang Khí xoay quanh cơ thể lão liền biến thành một ngọn giáo đỏ rực bay thẳng đến Trần Vũ Nguyên.
Vút!
Ngay tức khắc, Trần Vũ Nguyên nhẹ nhàng tránh sang một bên. Thiết Huyết Vô Thượng Cang Khí lướt qua suýt soát bên cạnh hắn. Những sợi tóc bị cuốn vào luồng cang khí rất nhanh biến thành tro bụi rồi biến mất, gò má trái của hắn đỏ bừng. Nhưng biểu cảm của Trần Vũ Nguyên vẫn không thay đổi.
Vụt! Vù!
Tái Khiếu Tân lại ném cang khí về phía Trần Vũ Nguyên.
Đó là chiêu thức của Thiết Huyết Cuồng Long Trảm, tuyệt chiêu của Thiết Huyết Vô Thượng Cang Khí. Luồng cang khí màu đỏ bay vụt lên trời cao rồi ngay lập tức rơi thẳng xuống đầu của Trần Vũ Nguyên.
Tái Khiếu Tân cười nhếch môi.
Bang viên cách đó cả chục trượng vẫn chịu ảnh hưởng của Thiết Huyết Vô Thượng Cang Khí. Chúng nghĩ Trần Vũ Nguyên có cố gắng như thế nào thì việc tránh được Thiết Huyết Vô Thượng Cang Khí là điều không thể.
"Xéo xuống địa ngục đi! Đừng để lại dấu vết gì trên cõi đời này nữa."
Ầm ầm!
Chiêu thức Thiết Huyết Vô Thượng Cang Khí đánh thẳng vào Trần Vũ Nguyên. Tiếng gầm vang vọng khắp bầu trời. Bụi và cánh hoa trộn lẫn vào nhau rải rác khắp nơi, gió thổi mạnh từ tứ phía.
Đòn tấn công với một sức mạnh khủng khiếp này có thể biến một tảng đá to cỡ một ngôi nhà thành tro bụi. Tuy nhiên sau khi xuất chiêu, Tái Khiếu Tân chợt nhăn nhó một cách đáng sợ như thể lão vừa giẫm phải phân.
'Sao không có gì xảy ra cả?'
Nếu tấn công thành công thì rõ ràng phải cảm nhận được. Đằng này lão ta lại không cảm nhận được bất kì thứ gì.
Tái Khiếu Tân đã vận hết tất cả giác quan để truy ra dấu vết Trần Vũ Nguyên. Tuy nhiên, lão không cảm nhận được khí tức của Trần Vũ Nguyên ở bất cứ đâu.
Gương mặt của Tái Khiếu Tân hiện lên nét hoảng hốt. Việc như thế này chưa từng xảy ra.
Chính vào lúc đó.
"Quả nhiên chỉ có thế."
Giọng của Trần Vũ Nguyên phát ra từ trong bụi cây rậm rạp.
Sau đó hắn thong dong đi qua bụi rậm. Cơ thể hắn không thấy có một vết thương nào cả.
"Ngươi?"
Gương mặt Tái Khiếu Tân sửng sốt. Trần Vũ Nguyên nhìn thấy bộ dạng đó của lão ta đã bật cười.
"Lần cuối người đánh nhau là khi nào thế? Mười năm trước, cơ mà ngay cả trong Bắc Thiên Môn ta cũng chưa từng thấy bá phụ đánh nhau. Vậy nên chắc hẳn là trước đó nữa rồi."
"Ngươi muốn nói cái gì?"
"Bây giờ cơ thể của bá phụ không còn là cơ thể của một võ giả nữa. Bụng thì tụ mỡ, giác quan cũng không còn nhạy bén. Người từng sở hữu sức mạnh cường đại nhưng dường như người đã quên mất cách thi triển chiêu thức đúng cách rồi."
"Ngươi dám dạy đời ta sao?"
"Ta chỉ nói sự thật thôi."
"Ta sẽ xé toạc miệng của ngươi. Hây daaa!"
Hàng chục Thiết Huyết Vô Thượng Cang Khí phóng ra từ cơ thể của Tái Khiếu Tân. Đây là chiêu thức cực mạnh được gọi là Thiết Huyết Vô Địch Cương.
Đoàng đoàng!
Hàng chục luồng cang khí phóng về phía Trần Vũ Nguyên. Một số bay vòng qua, một số bay thẳng đến. Một số bay chậm, một số bay nhanh. Chúng bao vây hoàn toàn Trần Vũ Nguyên.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Ngay cả khi một cao thủ đã đạt tới cảnh giới cao nhất, nếu phát ra nhiều luồng cang khí cùng một lúc thế này ắt sẽ kiệt sức ngay lập tức do tiêu hao công lực quá độ. Tuy nhiên, Tái Khiếu Tân là một tuyệt đỉnh cao thủ, lão ta luôn tự hào về cảnh giới của mình nên có thể phóng ra hàng chục luồng cang khí cùng một lúc.
Ngay cả khi sở hữu công lực gần vô hạn, việc vận hàng chục luồng cang khí như thế này gần như là không thể. Vận công được như lão có thể nói là đã đạt đến cảnh giới của thần thánh.
Vì Tái Khiếu Tân say mê tu luyện cang khí và chỉ chú tâm vào nó nên mới sở hữu lượng công lực khổng lồ từ rất sớm. Khi tất cả mọi người run rẩy trước sức mạnh khủng khiếp đó, chỉ có Trần Vũ Nguyên lại nghĩ khác.
'Thì ra bá phụ là một kẻ hèn nhát. Vì sợ cơ thể bị thương nên đã bảo vệ cơ thể bằng Hộ Thân Cang Khí. Thế nên bá phụ chỉ có thể công kích từ xa bằng cang khí mà thôi.'
Không phải tất cả võ công cang khí đều sử dụng như vậy. Ngược lại, kẻ có khuynh hướng hiếu chiến càng cao thì càng dễ bị nhập tâm. Bởi đây là thứ võ công có sức công phá lớn sẽ khiến con người chỉ mải mê luyện võ công cang khí.
Trường hợp của Tái Khiếu Tân vừa giống, lại vừa khác. Thứ võ công cang khí mà lão ta sử dụng lại chú trọng việc bảo vệ bản thân hơn việc tiêu diệt hoàn toàn đối thủ. Trong mắt người khác, nó cũng giống bao loại võ công cang khí khác. Nhưng trong mắt Trần Vũ Nguyên, nó lại khác bởi lão ta chỉ lợi dụng nó để gia tăng công lực của mình mà thôi.
Bảo vệ bản thân trước, sau đó thì tấn công. Đó là cách mà lão sử dụng công lực, bởi vậy nên lão luôn phải công kích từ xa.
Trần Vũ Nguyên dồn sức vào bàn tay nắm cành cây và bước đi. Bước đi của hắn rất thong thả. Người ngoài không biết nhìn vào còn tưởng hắn thật sự đang tản bộ dạo chơi.
Tuy nhiên các đòn tấn công cang khí không trúng bất cứ điểm nào trên cơ thể của hắn. Tất cả đều rơi lả tả bên cạnh.
Cú va chạm trực tiếp làm mặt đất rung lên khiến cho bụi bay mịt mù che khuất tầm nhìn. Mặt của Trần Vũ Nguyên vẫn không hề biến sắc.
Oành oành oành!
Mưa cang khí đang rơi. Nhưng không có giọt nào rơi trúng cơ thể Trần Vũ Nguyên. Dường như cang khí tự khắc biết mà tránh hắn.
Khê lưu bộ của hắn hiện tại đã tiến lên một cảnh giới khác. Nó không chỉ đơn giản là dòng nước chảy dữ dội giữa các thung lũng mà còn rất êm đềm như thủy triều băng qua sông rồi hòa vào biển cả.
Thoạt nhìn, có vẻ như không có bất kỳ chuyển động nào, nhưng có vô số thay đổi và chuyển động dữ dội bên trong. Chỉ là những chuyển động đó nhanh tới mức người ta không kịp thấy nó mà thôi.
"Ực"
Tái Khiến Tân nghiến răng và tấn công ngay khi thấy Trần Vũ Nguyên vừa tiến lại gần vừa thong dong tránh đòn các luồng cang khí công kích. Tuy nhiên, không một đòn tấn công nào có thể chạm được tới cổ áo của Trần Vũ Nguyên.
Bộ dạng như vậy của Trần Vũ Nguyên đã đánh thức cơn ác mộng đã được phong ấn sâu trong lòng Tái Khiếu Tân.
'Lại nữa, giống hệt nhau. Hệt như hắn ta…'
Kẻ đã để lại dấu ấn không thể nào xoá nhoà trong lòng lão ta.
Là người đầu tiên khiến lão ta nản lòng cực độ khi lão rời khỏi Bắc Thiên Môn và đối mặt với thế gian đầy nỗi sợ hãi.
Giọng nói mỉa mai của người đó vẫn còn vang vọng bên tai lão ta.
'Ta cứ tưởng ngươi là rồng chứ. Hoá ra cũng chỉ là một con rắn to xác mà thôi.'
Kể từ đó, lão ta từ bỏ tham vọng. Lão quyết định ẩn mình trong Thiết Huyết thành và xây dựng vương quốc của riêng mình.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Hiện giờ, Tái Khiếu Tân đang nhìn thấy hình bóng của kẻ đã in sâu vết nhơ không thể xoá nhoà trong dáng vẻ của Trần Vũ Nguyên. Võ công khác nhau, ngoại hình lại càng khác biệt. Nhưng lạ thay, dáng vẻ của hai người hiện giờ giống nhau nhau như đúc.
Khí chất vô cùng thoải mái mà hai người toát ra, và cả ánh mắt nhìn xuống thế gian của họ hệt như từ một khuôn mà ra. Vì vậy, lão cảm thấy kinh sợ. Cảm giác khủng hoảng điên cuồng bao trùm toàn bộ cơ thể lão ta.
"Yaaaaa!"
Tái Khiếu Tân đột nhiên phóng ra cang khí. Tuy nhiên, Trần Vũ Nguyên lại nhẹ nhàng tránh được cơn mưa cang khí ấy. Chỉ cần vài bước, Trần Vũ Nguyên đã áp sát gần đến Tái Khiếu Tân.
Trong khoảnh khắc đó, Tái Khiếu Tân có thể nhìn thấy rõ mồn một ánh mắt của Trần Vũ Nguyên.
Đôi mắt đen hờ hững sâu thăm thẳm. Nhưng ẩn trong sự bình tĩnh ấy là mảnh vỡ của cơn bão cuồng bạo.
Ngay khi cơn bão bắt đầu nổi lên, toàn thân Tái Khiếu Tân nổi cả gai ốc.
"Khực!".
Lão ta vội vàng lùi về sau.
Ngay lúc đó, Trần Vũ Nguyên duỗi thẳng tay. Cành cây trong tay hắn đâm thẳng đến cổ họng của Tái Khiếu Tân.
Hình ảnh đó đọng lại trên võng mạc của Tái Khiếu Tân.
Đòn tấn công đó chậm hơn lão ta nghĩ. Lão thừa sức tránh được. Tựa như chỉ cần lão ta nhích sang một bước là có thể né được cành cây rồi. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ trong lòng của lão.
Kỳ lạ thay, cơ thể lão ta cứng đờ. Lão di chuyển khó khăn như thể toàn bộ cơ thể chìm trong một hồ keo dính.
'Di chuyển đi. Làm ơn di chuyển đi.'
Mắt và não của lão ta nhận thức được "thanh kiếm" của Trần Vũ Nguyên đang đến gần nhưng cơ thể đã phản bội lại ý chí của lão.
Khoảnh khắc cành cây Trần Vũ Nguyên vươn tới lấp đầy võng mạc của lão ta, Tái Khiếu Tân cảm thấy thùy trán đau đớn cực độ.
Phụt phụt!
Một dòng máu bay vào không trung. Cơ thể Tái Khiếu Tân xé toạc ra như bị sét đánh phải.
Trong mắt của Cao Toàn Việt và Thiết Huyết đội, cảnh tượng đó hiện ra một cách kỳ lạ và vô cùng rõ ràng. Mọi giác quan khác đều bị tê liệt, riêng chỉ có thị lực của bọn họ lại bình thường. Như thể có ai đó cưỡng ép họ phải khắc ghi cảnh tượng đó.
Phịch!
Giấc mơ của họ bị ngắt quãng ngay khi cơ thể nặng nề của Tái Khiếu Tân đổ ập xuống sàn. Dòng thời gian như xẹt nhanh qua, họ mơ màng trở về thực tại. Một tia ngờ vực hiện trên khuôn mặt của họ.
"Cái quái gì thế…?"
"Chuyện gì…"
Toàn thân họ không thể đứng vững vì cảnh tượng quá nỗi kinh hoàng. Như thể bọn họ đã chứng kiến thứ không nên nhìn thấy.
Cơ thể Tái Khiếu Tân vặn vẹo như một con sâu. Tấm gương huyền thoại mà họ ngưỡng mộ và một lòng đi theo đã sụp đổ ngay trước mắt. Trái tim họ như vỡ vụn.
Trần Vũ Nguyên vứt cành cây xuống và đến gần Tái Khiếu Tân. Lão ta gần như không thể ngẩng đầu nên chỉ có thể liếc mắt nhìn Trần Vũ Nguyên.
Gương mặt lão ta không còn chút sức sống. Vết thương bên ngoài tuy chỉ là một vết xước nhỏ trên trán nhưng bên trong não đã tê liệt vì cú va chạm vừa rồi..
"Khực khực… Ngươi… và người đó… rất giống nhau… nhưng mà… hãy cẩn thận… ta… hối hận…"
Giọng của Tái Khiếu Tân nhỏ dần rồi tắt hẳn.
Đây chính là kết thúc của Tái Khiếu Tân, một trong bốn tứ trụ của Bắc Thiên Môn.
Một huyền thoại của ngày xưa cũ đã sụp đổ để một huyền thoại mới xuất hiện..
Cơ thể Cao Toàn Việt run lên.
Hắn khuỵu một chân xuống.
"Cao Toàn Việt xin được bái kiến môn chủ Bắc Thiên Môn."
"Bái kiến môn chủ."
Các đệ tử khác, những người đã quan sát trận chiến giữa Tái Khiếu Tân và Trần Vũ Nguyên, đồng loạt phủ phục theo Cao Toàn Việt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook