Bắc Kiếm Truyền Kỳ
-
Chapter 225
225. Lại lần nữa sừng sững dưới bầu trời đổ nát (4)
Thiết Huyết Thành được bao quanh bởi một thành vách vô cùng cao. Nhờ vào vách đá quá mức sắc bén bao bọc bên ngoài nên một nơi được xem là thành lũy như Dục Hỏa Đảo giờ đây đã trở thành một pháo đài thép.
Có hàng trăm võ giả đang sống bên trong thành vách bao quanh toàn bộ Dục Hỏa Đảo. Cảnh trí bên trong thành vách đẹp đến mức không hề phù hợp với cái tên Thiết Huyết Thành.
Nơi ngọn giả sơn được trang trí một cách lộng lẫy có vô số kỳ hoa dị thảo đang đua nở, phía ao sen lớn đằng kia đầy ắp những con cá sặc sỡ màu sắc đang bơi lội. Một cây cầu tuyệt đẹp được bắc ngang qua ao sen và khung cảnh ong bướm bay quanh đảo này khiến tất cả đều phải tự hỏi đây là hòn đảo hay là tiên giới.
Ở giữa ao sen, trong thủy tạ nguy nga tráng lệ, một người đàn ông ngồi trên thượng tọa. Người đàn ông khoảng chừng năm mươi tuổi có một bộ râu vô cùng gọn gàng, mặc cẩm bào thượng hạng với những hoa văn vô cùng sặc sỡ. Trước mặt người đàn ông là một cái bàn dài bày biện đủ loại sơn hào hải vị trên đó. Ở hai bên bàn còn có năm sáu người đàn ông khác đang ngồi. Họ cũng mặc những y phục thượng hạng giống như người đàn ông kia. Phần lớn những người trong số họ đều vừa uống rượu vừa nói chuyện rôm rả, chỉ riêng một lão nhân gia trạc tuổi lục tuần mặt mày lại đang cau có, thức ăn cũng chẳng hề đụng đũa.
Người đàn ông ngồi ở thượng tọa nở nụ cười, nói.
“Thật sự là một ngày tuyệt vời để uống rượu không phải sao?”
“Đúng vậy. Tất cả đều là nhờ vào Thành chủ đó. Ha ha ha!”
Người đàn ông với đôi mắt hẹp dài như lươn ra sức tâng bốc người đàn ông ngồi ở thượng tọa kia. Ngay lập tức, khóe miệng của hắn nhếch lên.
“Nhờ vào ta sao?”
“Chẳng phải là nhờ có Thành chủ trấn giữ trung tâm tỉnh Sơn Đông nên chúng ta mới có thể hưởng thái bình thịnh thế hay sao?”
“Đúng vậy. Tất cả đều là nhờ công Thành chủ.”
Tất cả mọi người ở đây đều ra sức ca tụng người đàn ông ngồi ở thượng tọa, ngoại trừ lão nhân gia ngoài sáu mươi tuổi kia. Nhìn thấy dáng vẻ của những người bọn họ, lão nhân gia chỉ biết nhắm chặt mắt.
‘Sao Thiết Huyết Thành của võ lâm lại thành ra thế này?’
Người đàn ông đang ngồi trên bục mỉm cười đón nhận những lời tâng bốc kia chính là Thành chủ Thiết Huyết Thành, Tái Khiếu Tân. Và lão nhân gia ngoài sáu mươi tuổi kia là Cao Toàn Việt, phó thành chủ Thiết Huyết Thành.
Những kẻ nịnh bợ ngồi xung quanh Tái Khiếu Tân là những Đoàn chủ thương đoàn lớn có tiếng ở tỉnh Sơn Đông. Tái Khiếu Tân cầm ly rượu trên tay, bật cười liên tục trước những lời nói có cánh của bọn họ. Hình ảnh Tái Khiếu Tân như vậy khiến Cao Toàn Việt cảm thấy tuyệt vọng.
Đây không phải là điều mà hắn mong đợi ở Tái Khiếu Tân.
Mười năm trước, Tái Khiếu Tân là người có tham vọng lớn hơn bất kì ai. Hắn luôn có tham vọng xưng bá ở Trung Nguyên và leo lên vị trí cao hơn trong giang hồ. Và năng lực cũng như võ công của hắn đủ sức làm được việc này.
Ngoại trừ Môn chủ Trần Quan Hạo, người có thực lực mạnh nhất Bắc Thiên Môn chính là Tái Khiếu Tân. Đặc biệt hắn còn tài giỏi đến mức có thể từ những bí tịch võ công lợi hại của Bắc Thiên Môn sáng tạo thành một võ công mới gọi là Thiết Huyết Vô Thượng Cang Khí.
Không, hắn là tối đại cường giả đến mức dùng từ Nhất Đại Tông sư vẫn không thể diễn tả đủ.
Cao Toàn Việt nghĩ, nếu là Tái Khiếu Tân thì đánh bại Cửu Thiên của Vân Trung Thiên, sau đó trở thành một huyền thoại khác của giới võ lâm không phải là chuyện khó khăn gì.
Việc xưng bá giang hồ cùng với Tái Khiếu Tân là giấc mộng duy nhất cuộc đời Cao Toàn Việt. Đó cũng là lý do duy nhất hắn rời Bắc Thiên Môn đi theo Tái Khiếu Tân. Lần đầu tiên đặt chân đến Giao Nam Sơn Đông xây dựng Thiết Huyết Thành, khí phách của Tái Khiếu Tân gần như có thể chọc thủng cả bầu trời.
Khi Tái Khiếu Tân đánh bại những kẻ kỳ cựu đất Sơn Đông là Gia Cát thế gia và Hoàng Phủ thế gia, trở thành kẻ thống địa nơi này, hắn đã vui mừng để mức rơi nước mắt. Cao Toàn Việt muốn Tái Khiếu Tân duy trì khí thế đó và tiến sâu vào Trung Nguyên. Tuy nhiên, không biết vì điều gì, từ sau khi xây dựng Thiết Huyết Thành ở Dục Hỏa Đảo thì Tái Khiếu Tân không còn bất kì hành động gì nữa.
Là người thống trị ở Sơn Đông, nơi đây mỗi ngày đều có rất nhiều kẻ ra người vào. Họ toàn ca tụng Tái Khiếu Tân, mang vàng bạc báu vật và mỹ nhân đến để cống nạp. Đổi lại Tái Khiếu Tân đã tạo thành một mối quan hệ cộng sinh bảo vệ bọn họ.
Thời gian đã trôi qua hơn mười năm. Trong suốt những năm tháng dài đằng đẵng ấy, nghĩa khí của võ giả Thiết Huyết Thành gần như đã biến mất. Giờ đây bọn họ đã quen với cuộc sống tận hưởng lạc thú. Những võ giả đã từng một thời tung hoành khắp giang hồ giờ đây lại đang sống một cuộc đời ăn chơi hưởng lạc, tận hưởng việc ăn ngon mặc đẹp như một chuyện hiển nhiên.
Tất nhiên không phải phần lớn mọi người đều như vậy. Cũng có rất nhiều võ giả không hài lòng với cuộc sống hiện tại, nhưng những người như thế thì thường không đạt được chức vụ quan trọng trong Thiết Huyết Thành.
Cũng vì lý do này nên trong nội bộ rất thường xuyên xảy ra lục đục. Cao Toàn Việt cũng đã vài lần nói về vấn đề này với Tái Khiếu Tân, nhưng Tái Khiếu Tân lại giả vờ như không nghe thấy những lời nói của hắn.
Tái Khiếu Tân luôn ngả về phía những kẻ suốt ngày nịnh bợ hắn và cố ý né tránh lời khuyên răn sâu cay của Cao Toàn Việt. Trừ phi có những chuyện thật sự đặc biệt, Tái Khiếu Tân mới miễn cưỡng giáp mặt với Cao Toàn Việt.
Cứ như vậy, một bức tường ngăn cách không thể nào vượt qua đã được hình thành giữa Cao Toàn Việt và Tái Khiếu Tân.
Lý do hôm nay Cao Toàn Việt đến đây là vì hắn đã hạ quyết tâm. Hắn muốn tìm một cơ hội để có thể nói chuyện với Tái Khiếu Tân, nhưng Tái Khiếu Tân thậm chí còn không cho hắn một cái liếc mắt mà chỉ lo cười nói với đám người thương nhân và những quan viên cai quản địa phương.
Một sự xem thường rõ ràng.
Không chỉ một mình Tái Khiếu Tân mà cả đám thương nhân quan chức đó cũng phớt lờ sự có mặt của hắn ở đó.
Nhìn thấy bọn họ như vậy, Cao Toàn Việt cảm thấy như đã đến giới hạn của sự kiên nhẫn. Hắn vô cùng hối hận vì ngày xưa đã quyết định đi theo Tái Khiếu Tân.
Vậy nên, hắn phải đưa ra quyết định của mình trước khi có thêm bất kì điều gì hối tiếc.
Lần đầu tiên hắn cất tiếng nói ở nơi này.
“Thành chủ!”
Tuy nhiên, Tái Khiếu Tân lại giả vờ không nghe thấy.
Lần này, Cao Toàn Việt dùng nội lực truyền vào giọng nói.
“Thành chủ, xin ngài hãy nghe tôi nói!”
“Ồ, phó thành chủ. Ngươi ở đây từ khi nào vậy?”
Đến lúc nào, Tái Khiếu Tân mới miễn cưỡng tỏ vẻ nghe thấy, biểu cảm thì vô cùng lãnh đạm. Ánh mắt của hắn như thể biết được đối phương đang muốn nói gì.
Cao Toàn Việt cũng biết rõ, nhưng hắn vẫn muốn nói hết tâm tư như thể đây là lần cuối.
“Thành chủ, các môn đồ đang có rất nhiều bất mãn.”
“Bất mãn? Kẻ nào dám bất mãn với ta? Theo ta biết thì chắc ngươi là người duy nhất bất mãn với ta đúng chứ?”
Tái Khiếu Tân chế nhạo Cao Toàn Việt.
Cao Toàn Việt nhắm chặt hai mắt lại. Hắn biết dù có nói gì chăng nữa, Tái Khiếu Tân cũng sẽ không để vào tai.
“Thành chủ, ngài còn muốn đắm chìm trong tửu trì nhục lâm bao lâu nữa đây? Khí phách ngày xưa khi rời khỏi Bắc Thiên Môn đã đi đâu rồi?”
“Ngươi dám hạ nhục ta?”
“Tôi không hạ nhục ngài, tôi đang hi sinh cả tính mạng để khuyên giải ngài!”
“Hừ!”
Sát khí hiện rõ trên khuôn mặt của Tái Khiếu Tân, môi hắn mím chặt lại. Đó là bằng chứ cho thấy sự kiên nhẫn của hắn đã đi đến giới hạn. Thế nhưng, Cao Toàn Việt vẫn không nhượng bộ, tiếp tục nói.
“Vốn dĩ từ ban đầu, thanh kiếm của võ giả phải luôn được mài dũa sắc bén và hướng võ lâm. Nhưng ngài hãy nhìn kiếm của môn đồ Thiết Huyết Thành đi! Lưỡi kiếm của bọn họ càng ngày càng bị mài mòn, cơ thể thì ngày càng yếu đi. Nhiệm vụ của một võ giả là mất đi sĩ khí chiến đấu và lơ là trong việc rèn luyện võ công hay sao? Ngày đó của mười năm về trước, Thành chủ đã nói những gì? Ngài nói chúng ta sẽ cùng xưng bá thiên hạ, nói sẽ xây dựng một môn phái phái còn vĩ đại hơn Bắc Thiên Môn. Vị môn chủ lúc đó của chúng ta đã đi đâu rồi? Kẻ trước mặt ta bây giờ suốt ngày đắm chìm trọng rượu chè và những lời xu nịnh này là ai đây?”
Giọng nói mang đầy phẫn nộ của Cao Toàn Việt đã làm lay động những võ giả ở gần đó.
Nhưng không hề có tác dụng với Tái Khiếu Tân.
“Ngươi dám!”
Roẹt!
Nộ khí của hắn như hóa thành một tia chớp trắng bắn về phía Cao Toàn Việt. Một đạo bạch quang phát ra từ người hắn, sau đó Cao Toàn Việt thậm chí còn không kịp hét lên đã ngã quỵ xuống đất.
“Khục…!”
Cổ áo gần phía ngực của Cao Toàn Việt đã cháy thành than, khó khăn lắm mới đứng dậy được.
Nếu Tái Khiếu Tân mạnh tay thêm chút nữa thì hắn đã chết rồi.
Máu chảy rất nhiều, nội tạng cũng trở nên tê liệt nhưng ánh mắt Cao Toàn Việt không có lấy chút suy chuyển.
“Là ta đã nhìn lầm con người Thành chủ. Ta đã nhìn lầm một kẻ tiểu nhân chỉ biết hài lòng với đế chế nhỏ bé này của mình thành người có khả năng xưng bá thiên hạ nên mới chọn đi theo ngài. Giờ đây ta thật sự chỉ muốn móc cặp này ra, cặp mắt dù sáng nhưng lại không nhìn thấu được bản chất của ngài!”
“Ngươi biết gì về ta mà dám nói như thế? Người cho rằng ta làm vậy là vì muốn an phận thủ thường nơi đây sao?”
“Vậy thì lý do là gì? Rốt cuộc điều gì đã cản trở bước chân của ngài để ngài phải chôn mình tại đây hả?”
“Ta…”
Gò má Tái Khiếu Tân run rẩy không ngừng. Đôi mắt hắn đỏ ngầu vì tức giận, hơi thở khó khăn thoát ra khỏi hai hàm răng đang nghiến chặt của hắn.
Cao Toàn Việt nhìn chăm chăm vào những cảm xúc không đồng nhất ẩn sâu trong đôi mắt Tái Khiếu Tân.
Sợ hãi.
Đây là cảm xúc vô cùng xa lạ, không hề phù hợp với Tái Khiếu Tân.
‘Rốt cuộc kẻ nào có thể khiến Thành chủ sợ hãi được đây?’
Cao Toàn Việt hoàn toàn không thể hiểu được. Và bây giờ cũng đã quá muộn để có thể hiểu được.
Tái Khiếu Tân gào to.
“Thiết Huyết Đội đứng đó làm gì? Còn không mau bắt phó thành chủ lại!”
Ngay khi hắn dứt lời, khoảng một trăm võ giả kéo đến vây quanh Cao Toàn Việt. Họ đều là những võ giả trung niên, trên người mặc cẩm bào vô cùng thượng hạng.
Bọn họ đều là những võ giả của Thiết Huyết đã cùng tu luyện với Tái Khiếu Tân từ khi còn nhỏ, cũng từng là những người ôm chí lớn xưng bá thiên hạ. Nhưng khi ý chí của bản thân lụi tàn thì nhục thể cũng trở nên vô dụng. Họ vẫn toát ra khí đạo cường hãn đàn áp người khác nhưng không còn cảm giác sắc bén và bức bách như trong quá khứ.
Nhưng nhờ có bọn họ mà Thiết Huyết Thành vẫn còn duy trì được đến nay. Những võ giả khác bị uy thế của họ đàn áp nên mới không dám bày tỏ sự bất mãn của mình.
Thiết Huyết Đội tiến đến gần Cao Toàn Việt. Bọn họ nhìn Cao Toàn Việt với ánh mắt khinh bỉ và nóng giận.
Bọn họ rất hài lòng với cuộc sống hiện tại. Không thiếu thốn bất cứ thứ gì, cái ăn cái mặt đều được chu cấp đầy đủ và nếu muốn thì còn có thể ôm ấp mỹ nhân.
Bọn họ đã sống như thế hơn mười năm rồi. Ban đầu bọn họ cũng cảm thấy không thể tiếp nhận, nhưng bây giờ đã hoàn toàn thích nghi với cuộc sống hưởng lạc này.
Con người thường sẽ không dễ dàng thay đổi những gì quen thuộc với bản thân. Bọn họ không thể hiểu nổi vì sao Cao Toàn Việt lại muốn phá vỡ sự yên ổn hiện tại.
Cao Toàn Việt nhắm chặt mắt lại
‘Cuối cùng rồi những việc này cũng xảy xa. Quân sư, ngươi thắng rồi.’
Cao Toàn Việt nhớ đến người đàn ông đã bám theo mình vài tháng trước. Hắn nắm rất rõ tình hình nội bộ của Thiết Huyết Thành và vô cùng thấu hiểu được cơn thịnh nộ đang bị đè nén của những kẻ giống như Cao Toàn Việt.
Hắn nói, một ngày nào đó giây phút phải đưa ra lựa chọn sẽ đến.
Cao Toàn Việt linh cảm rằng, thời khắc đó đã đến rồi.
Hắn mở mắt ra nhìn thẳng vào Tái Khiếu Tân.
“Thành chủ, thành thật xin lỗi ngài. Có vẻ như nhân duyên của chúng ta đến đây là kết thúc rồi.”
“Ngươi muốn phản bội ta?”
“Không phải là phản bội. Đây là việc đáng lẽ phải xảy ra từ sớm rồi.”
“Ngươi! Người dám…!
Gò má Tái Khiếu Tân run lên vì tức giận.
Đối với hắn, Cao Toàn Việt không chỉ đơn thuần là một thủ hạ dưới trướng. Hắn còn là một bằng hữu đã gắn bó cùng với hắn hơn mười năm qua, một bằng hữu đáng tin cậy và là chỗ dựa tinh thần. Việc hắn quay lưng lại với Tái Khiếu Tân đồng nghĩa với việc chia rẽ Thiết Huyết Thành.
Vút!!!!
Một lý khí đỏ rực quét qua cơ thể hắn.
Thiết Huyết Vô Thượng Cang Khí.
Lý khí của sự hủy diệt quấn quanh cơ thể Tái Khiếu Tân, bắt đầu vươn những xúc tu về phía Cao Toàn Việt. Mặc dù thể hình hắn tăng cân vô tội vạ và cơ thể trở nên chậm chạp nhưng so với mười năm trước, uy lực của Lý khí vẫn không hề thay đổi.
Bây giờ, chỉ cần một cử động của ngón tay thôi là hắn có thể nghiền Cao Toàn Việt ra thành bột.
Hắn đã định làm như thế.
Thế nhưng Tái Khiếu Tân lại không thể làm như vậy.
Hắn đứng sừng sừng như một pho tượng, giữ nguyên tư thế vươn tay về phía Cao Toàn Việt.
Đôi mắt hắn run rẩy. Mi tâm hắn nóng bừng như thể bị xiên sắt nóng đâm xuyên qua. Giống như có dòng điện chạy qua, cột sống hắn dường như tê liệt, mồ hôi trong lòng bàn tay túa ra và một luồng năng lượng đáng sợ len lỏi dọc theo sống lưng hắn. Giác quan thứ sáu của hắn như đang điên cuồng cảnh báo cảm giác nguy hiểm.
“Từ, khi nào?”
Một người đàn ông đang đứng ngay sau lưng Cao Toàn Việt. Không biết từ lúc nào hắn đã xuất hiện ở đó và nhìn về phía Tái Khiếu Tân. Nhưng đến cả Tái Khiếu Tân còn không nhận ra sự tồn tại của hắn cho đến tận bây giờ.
Không chỉ một mình Tái Khiếu Tân.
Cả Thiết Huyết Đội cũng nhận ra sự tồn tại của hắn một cách muộn màng và đang nhìn nhau với vẻ mặt vô cùng hoang mang.
Tái Khiếu Tân cất tiếng hỏi.
“Ngươi, là ai?”
“Có vẻ như ngươi yếu hơn xưa rồi đấy, thúc phụ.”
“Thúc thúc?”
Người đàn ông kia bước ra phía trước Cao Toàn Việt. Lúc này dáng vẻ của hắn mới rõ ràng trước mắt mọi người.
Giây phút đó, hai mắt Tái Khiếu Tân mở to.
“Ngươi?”
“Đã lâu không gặp nhỉ, thúc phụ.”
“Không thể nào là Vũ Nguyên được? Rõ ràng ngươi đã chết rồi kia mà…”
Thay vì trả lời, người đàn ông tên Trần Vũ Nguyên kia lại mỉm cười. Khoảnh khắc nhìn thấy nụ cười của hắn, Tái Khiếu Tân lại cảm thấy lạnh sống lưng.
Trần Vũ Nguyên là một sự tồn tại không nên xuất hiện ở đây. Hắn đã chết cách đây mười năm, à không, ba năm trước rồi mới phải.
Đó là những gì thiên hạ được biết, và cũng là những gì mà Tái Khiếu Tân biết, vậy nên hắn đã vô cùng yên tâm.
“Là thế nào mà ngươi…?”
“Có vẻ ngươi đã tăng cân rất nhiều nhỉ, nhìn không giống với vị thúc thúc mà ta từng biết.”
Tái Khiếu Tân trong trí nhớ của Trần Vũ Nguyên không hề béo như vậy. Cơ thể hắn đúng là có to lớn nhưng vì luyện tập cường độ cao nên trông như sơn lâm đại hổ. Mười năm qua đi không chỉ lấy đi khí phách của Tái Khiếu Tân mà còn là cơ thể và cảnh giác của một võ giả nghiêm túc tu luyện.
Người trước mặt hắn bây giờ đây không phải là một trong Tứ trụ của Bắc Thiên Môn mà chỉ là một gã béo núc ngày ngày chìm đắm trong hoang lạc mà thôi.
Tái Khiếu Tân lần lượt nhìn Trần Vũ Nguyên và Cao Toàn Việt.
Giây phút Trần Vũ Nguyên xuất hiện, vai của Cao Toàn Việt đã không ngừng run rẩy.
“Thiếu chủ.”
Cao Toàn Việt hướng về phía Trần Vũ Nguyên, quỳ rạp xuống. Hành động của Cao Toàn Việt cũng khiến cho Thiết Huyết Đội chấn động không ít.
Trần Vũ Nguyên lần lượt nhìn từng người trong Thiết Huyết Đội, nhưng không một ai trong số họ dám mắt đối mắt với Trần Vũ Nguyên.
Tái Khiếu Tân hướng về phía Trần Vũ Nguyên, cất lời.
“Ngươi đến đây làm gì? Nếu may mắn giữ được cái mạng thì đáng ra phải sống chui lủi như chuột đi chứ, sao hả?”
“Thúc à.”
“Thiết Huyết Thành, hôm nay nơi này sẽ thuộc về ta.”
Hắn quát lớn một tiếng, vang vọng khắp Thiết Huyết Thành.
Khoảnh khắc đó, không khí bên trong thành bắt đầu lạnh lẽo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook